Vì sao tôi yêu Mỹ quốc: ‘Thế hệ vĩ đại nhất’ trong gia đình của tôi
Tôi đã kẹp bức ảnh cuối cùng vào vị trí của nó và dừng lại suy ngẫm một lúc. Sau nhiều tuần lục lọi từ những chiếc hộp giấy, những chiếc túi nhựa, và album ảnh phủ đầy bụi, tôi đã chọn lựa kỹ càng mười tấm ảnh trắng đen. Tôi cẩn thận sao chép, ép nhựa, và bài trí những tấm ảnh này trong căn phòng khách.
Tôi quan sát những khuôn mặt đang mỉm cười với mình trong những tấm ảnh đã phai màu đó. Mỗi tấm ảnh chụp lại một người ông hay người bà hoặc là ông bà cố trong gia đình tôi hoặc gia đình chồng tôi. Từng bức ảnh đều chứa đựng một câu chuyện đặc biệt riêng. Khi tôi lặng lẽ ngắm nhìn những tấm ảnh này, tâm trí của tôi mơ mộng về “Thế hệ Vĩ đại nhất” như nhiều người hay gọi. Tôi được gợi nhắc về những người đàn ông và phụ nữ từ các thế hệ đi trước từng chiến đấu trong các cuộc chiến tranh để giữ gìn và bảo vệ nguyên vẹn nền tảng tự do của chúng ta.
Khi tôi lặng nhìn một người thuộc thế hệ đó, thì đây là những gì mà tôi thấy: Tôi thấy những người đàn ông, là những người đàn ông đích thực, mặc những chiếc áo sơ mi vải sọc caro có cài khuy và chiếc quần jean màu xanh lam. Đôi bàn tay tráng kiện và phong sương của họ cho thấy những năm tháng làm việc chăm chỉ và cần cù. Dáng đứng của họ thật kiêu hãnh và ánh mắt của họ thật kiên định. Họ thể hiện lời nói bằng một cái bắt tay và những gì họ nói là điều mà họ thật lòng nghĩ.
Những người phụ nữ đã sát cánh cùng những người đàn ông này suốt những năm tháng cuộc đời họ là những người mạnh mẽ, nhưng cũng rất duyên dáng. Họ ngồi đó trong những bộ váy thanh tao cùng đôi bàn tay khép lại và đôi mắt rạng ngời. Những người phụ nữ này có thể chăm lo cho một đàn con và chuẩn bị một bữa cơm gia đình cho bạn với phong thái điềm nhiên, và họ sẽ làm tất cả việc này với một nụ cười trên khuôn mặt.
Thế hệ này biết sáng tạo và học hỏi bằng đầu óc tự chủ và thái độ cầu tiến. Họ biết đối đãi tử tế với người khác, đồng thời cuộc sống của họ xoay quanh Chúa và gia đình. Đây là Mỹ quốc đích thực mà tôi hằng yêu mến. Thời nay, tôi vẫn thấp thoáng nhìn thấy [Mỹ quốc này], dẫu tiếc là có nhiều người đã đang lãng quên — hoặc không bao giờ được dạy — về những điều đã được thành tựu cho chúng ta. Bất kể chúng ta cần khôi phục điều đó bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì nền tảng đó vẫn còn ở đây. Tình yêu và lòng ái quốc thuần khiết dành cho đất nước này, từng khiến nhiều người mạo hiểm và hy sinh tính mệnh của họ, không thể tàn lụi quá dễ dàng như vậy.
Trở lại gian phòng khách của mình, tôi đưa mắt nhìn phía trên những tấm ảnh xưa cũ, tới một hình tam giác với những ngôi sao màu trắng được gấp lại để trong một chiếc hộp trang trí bằng gỗ. Đó là lá cờ của ông tôi. Ngắm nhìn tấm ảnh của ông bên cạnh lá cờ này, tôi thấy ông tươi cười rạng rỡ khi còn là một chàng thanh niên đầy kiêu hãnh trong bộ quân phục Hải quân của mình. Ông phụng sự trong Hải quân Hoa Kỳ ở độ tuổi 17 non nớt, và đã từng chiến đấu trong Đệ nhị Thế chiến.
Tôi sẽ mãi khắc cốt ghi tâm ngày cha tôi trao cho tôi lá cờ này. Tôi vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc dạt dào trong căn phòng này khi lá cờ được trao tới tay tôi. Từ tận đáy lòng, tôi hiểu rõ ý nghĩa trọng đại của thời khắc đó. Những người đàn ông và phụ nữ dũng cảm đã đang chiến đấu và hy sinh cho nền tự do của chúng ta, đây là quốc hồn quốc túy của đất nước này, cũng là nguyên do vì sao tôi dành cho đất nước này một tình yêu bất diệt. Tôi cảm thấy biết ơn những bậc tiền nhân của chúng ta đã giúp xây dựng một tương lai vững chắc cho tôi và các con tôi.
Một ngày nào đó, lá cờ này sẽ được đặt vào tay các con tôi, và các con sẽ nghe kể về cuộc đời của ông tôi. Dũng khí và quyết tâm vì tự do sẽ trường tồn.
Vì sao bạn yêu Mỹ quốc? Điều gì khiến bạn cảm thấy Mỹ quốc đáng tôn vinh? Điều gì khiến bạn cảm động về những con người và nơi chốn kiến lập nên đất nước của chúng ta? Hãy chia sẻ với chúng tôi trong bài tiểu luận cá nhân từ 600 đến 800 từ. Chúng tôi hoan nghênh độc giả gửi bài viết tới: [email protected]
Ngọc Vũ biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times