Vì sao tôi Thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc?
Tôi từng là một đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc (Trung Cộng), là một trong những người viết diễn văn cho ông Úy Kiện Hành (Wei Jianxing)-một cựu Ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị kiêm Bí thư Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương cho đến tháng 11/2002.
Vào tháng 11/2004, The Epoch Times đã đăng một loạt bài xã luận của Ban biên tập với tựa đề “Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản,” mô tả Trung Cộng từ lý thuyết đến thực tiễn—từ lịch sử đến thực tế—bóc trần mọi ngụy biện và phơi bày bản chất tà ác của Trung Cộng trước thế giới. Kể từ đó, đã có một làn sóng thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó như Đoàn Thanh niên Cộng sản và Đội thiếu niên Tiền phong, trên phạm vi toàn cầu.
Vào thời điểm đó, tôi đã sử dụng một bút danh để đưa ra tuyên bố thoái Đảng trên trang web của The Epoch Times. Tại sao tôi muốn thoái Đảng? Tôi xin được nói sơ qua những quan điểm của mình.
Đầu tiên nói qua một chút về lý do tôi gia nhập Trung Cộng. Tôi còn nhớ vào hồi đầu năm 1994 tôi đã gia nhập Trung Cộng. Lúc đó, tôi đang theo học nghiên cứu sinh Tiến sĩ tại Khoa Chính trị Quốc tế, Đại học Nhân dân Trung Quốc (RUC).
Sau khi nhận tấm bằng Tiến sĩ, một số người được chỉ định vào làm trong các tổ chức trung ương của Trung Cộng. Tiến sĩ Nghê Lực Á (Ni Liya) được bổ nhiệm làm việc trong Văn phòng Nghiên cứu Chính sách của Ủy ban Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc (CPC) và giữ chức Cục trưởng Cục Văn hóa của Văn phòng Nghiên cứu Chính sách Trung ương. Tiến sĩ Du Hồng Quân (Yu Hongjun) được bổ nhiệm vào Bộ Liên lạc Quốc tế của Ủy ban Trung Ương Trung Cộng và giữ chức Thứ trưởng. Tiến sĩ Tiết Cương (Xue Gang) được điều động làm việc trong Bộ Tổng tham mưu của Quân ủy Trung ương và làm tùy viên quân sự ở nước ngoài.
Sau khi tốt nghiệp Tiến sĩ, tôi cũng mong muốn được làm việc trong một cơ quan trung ương. Tuy nhiên, Trung Cộng có một luật bất thành văn rằng bất cứ ai làm việc trong cơ quan trung ương đều phải là đảng viên. Tôi đã gia nhập Trung Cộng chủ yếu là vì yêu cầu công việc.
Vậy tại sao tôi lại thoái xuất khỏi Trung Cộng? Nếu kể thì dài lắm. Tôi sẽ cố gắng tập trung vào sự hiểu biết của mình về Trung Cộng.
Trung Cộng không tự nhiên phát triển trên đất Trung Quốc. Nó được thành lập vào năm 1921 dưới sự kiểm soát của Đảng Cộng sản Liên Xô. Một trong những sứ mệnh chính của nó là nhiệm vụ bảo vệ Liên Xô.
Tổ tiên của Trung Cộng không phải là tổ tiên của dân tộc Trung Hoa. Nguồn gốc của Trung Cộng không bắt nguồn từ nền văn hóa truyền thống 5,000 năm của Trung Hoa, mà từ Tuyên ngôn cộng sản của Marx xuất bản năm 1848, với hệ tư tưởng cốt lõi là “giả, ác, đấu.”
Năm nay đánh dấu 100 năm ngày thành lập Trung Cộng. Trong 28 năm đầu tiên của mình, Trung Cộng chỉ chủ yếu làm một việc: lật đổ chính phủ hợp pháp của Trung Quốc-Trung Hoa Dân Quốc-một cách phi đạo đức. Trong 72 năm sau đó, nó đã làm một việc chủ yếu khác: duy hộ chế độ cai trị toàn trị của Trung Cộng một cách vô nguyên tắc.
Trung Cộng cơ bản không màng tới Trung Quốc
Ngày 09/12/1999 ở Bắc Kinh, lãnh tụ Trung Cộng Giang Trạch Dân và Tổng thống Nga Boris Yeltsin đã ký một nghị định thư về ranh giới giữa Trung Quốc và Nga, trong đó công nhận một loạt các hiệp ước bất bình đẳng được ký kết giữa chính phủ thối nát cuối nhà Thanh và chính phủ Nga hoàng. Nghị định thư này trao cho Nga một cách vô điều kiện vùng lãnh thổ rộng hơn 1 triệu km vuông về phía đông bắc Trung Quốc do Nga chiếm đóng.
Trước hành vi phản bội của ông Giang, Trung Cộng không có bất kỳ một đảng viên nào ở các cấp đảng từ chính quyền địa phương đến trung ương—đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào.
Trung Cộng cơ bản không màng tới người Trung Quốc
Trung Cộng nắm chính quyền trong 72 năm và đã phát động hàng chục cuộc vận động chính trị đẫm máu và tàn bạo trong suốt thời gian đó. Ví dụ, trong năm 1958, Mao Trạch Đông đã phát động Phong trào Đại nhảy vọt. Chính sách cực tả này đã gây ra nạn đói lớn trên quy mô hiếm có trong lịch sử Trung Quốc—hay thậm chí trong lịch sử nhân loại.
Năm 1996, ông Trần Nhất Tư (Chen Yizi), một thành viên của nhóm cố vấn cho cố Tổng Bí thư Triệu Tử Dương (Zhao Ziyang), đã ước tính rằng số người chết bất thường dao động trong khoảng từ 43 đến 46 triệu người, dựa trên các tài liệu mật được lưu hành trong nội bộ đảng.
Theo một cuộc phỏng vấn của một cán bộ kỳ cựu, cuộc điều tra dân số quốc gia lần thứ hai do ông Dương Thượng Côn (Yang Shangkun) dẫn đầu trong năm 1964, đã kết luận rằng số lượng nông dân chết đói trong thời kỳ ba năm của nạn đói thực tế là 96 triệu người. Hồ sơ này vẫn được lưu tại Bộ Công an. Ông Dương khi đó là Chánh văn phòng của Ủy ban Trung ương ĐCSTQ, [và sau này trở thành Chủ tịch nước Trung Quốc từ 1988 đến 1993].
Khi Giang Trạch Dân lên nắm quyền, ông ta đã phát động một cuộc đàn áp điên cuồng đối với Pháp Luân Công. Hành động tà ác nhất phải kể đến trong số đó là việc mổ cướp nội tạng sống của các học viên Pháp Luân Công trên quy mô lớn. Vào ngày 22/6/2016, các luật sư nhân quyền người Canada David Matas và David Kilgour, cũng như nhà báo người Mỹ Ethan Gutmann, đã cùng nhau công bố báo cáo: “Thu hoạch Đẫm máu/Đại thảm sát, Bản cập nhật,” trong đó họ ước tính rằng số lượng các ca phẫu thuật cấy ghép nội tạng được thực hiện ở Trung Quốc là từ 60,000 đến 100,000 ca mỗi năm, và con số đó có thể lên tới 1.5 triệu ca trong giai đoạn từ năm 2000 đến năm 2016. Nguồn cung cấp chính của những nội tạng này có thể là các học viên Pháp Luân Công.
Trung Cộng cơ bản không màng tới văn hóa Trung Quốc
Văn hóa truyền thống Trung Quốc được biết đến là nền văn hóa Thần truyền. Trung Cộng vô Thần ngăn cấm người Trung Quốc có bất kỳ tín ngưỡng nào. Nó tự phong mình làm Thần và rao giảng quyền lực tối cao của đảng. Dưới sự cai trị của Trung Cộng, quân đội, doanh nghiệp, cơ quan truyền thông, các trường đại học và thậm chí cả tôn giáo, đều phải theo tà đảng Trung Cộng.
Ngày nay, tất cả các tôn giáo tồn tại bên trong Trung Quốc đều đã bị Trung Cộng làm cho biến dị. Ông Thích Ấn Thuận (Shi Yinshun), Phó chủ tịch Hiệp hội Phật giáo Trung Cộng công khai nói, “ĐCSTQ là Phật và Bồ tát sống, và báo cáo của Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ 19 của Đảng Cộng sản Trung Quốc là kinh Phật đương đại của Trung Quốc.” Lời tuyên bố của ông thấm đẫm tín ngưỡng cộng sản và công khai phỉ báng Phật và Phật Pháp.
Những người biết về hoàn cảnh của tôi có thể nói: Ông đã bị Trung Cộng khai trừ khỏi đảng. Đã vậy tại sao sau đó ông lại còn tuyên bố công khai việc thoái đảng?
Quả thật là tôi đã bị Trung Cộng khai trừ Đảng tịch. Vào ngày 20/7/1999, ngày nhà độc tài Trung Cộng Giang Trạch Dân phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công, tôi đã bị cách ly để điều tra. Sáu ngày sau, tôi bị khai trừ ra khỏi đảng.
Trung Cộng khai trừ tôi ra khỏi đảng không phải vì tôi đã phạm sai lầm trong công việc, không phải vì tôi phạm sai lầm về tài chính, không phải vì tôi phạm sai lầm trong các mối liên hệ cá nhân của mình, mà chỉ đơn giản vì tôi đã viết cho ông Giang Trạch Dân một bức thư vào ngày 07/05/1999. Trong bức thư gửi cho ông Giang, tôi nói rằng “Pháp Luân Đại Pháp đối với đất nước đối với nhân dân có trăm điều lợi mà không có lấy một điều hại.”
Tôi đã nói rõ sự thật về Pháp Luân Công.
Khi một đảng viên nói ra sự thật với tổng bí thư của Đảng, thì Trung Cộng lại khai trừ đảng viên đó ra khỏi đảng. Tôi xin hỏi: Vậy đảng này là chính hay là tà?
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào ngày 03/05/1995. Tính đến ngày 20/07/1999, tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được hơn bốn năm. Pháp Luân Công là một môn tu luyện của Phật gia, bắt nguồn từ các truyền thống cổ xưa của Trung Hoa. Triết lý cốt lõi của pháp môn này là “chân, thiện, nhẫn” và đòi hỏi người tu luyện trở thành một người tốt theo đúng “chân, thiện, nhẫn” dù họ ở bất cứ đâu. Ở nhà, hãy là một người cha, người chồng và người con tốt. Ngoài xã hội, hãy là một công dân tốt, và là một nhân viên tốt ở nơi làm việc.
Vào thời điểm đó, hơn bốn năm tu luyện Pháp Luân Công đã khơi dậy trong tôi những điều tốt đẹp nhất về mọi mặt trong cuộc sống. Và cũng chính tại thời điểm đó, Trung Cộng coi tôi như một “người xấu,” thanh trừ tôi khỏi đảng. Tôi xin hỏi: đảng này là chính hay là tà?
Tại sao tôi lại công khai tuyên bố thoái Đảng?
Khai trừ tôi ra khỏi đảng là hình phạt của Trung Cộng đối với tôi, chứ không phải đã là sự đoạn tuyệt với Trung Cộng. Ban đầu khi tôi gia nhập Trung Cộng, tôi đã thề sẽ chiến đấu suốt đời cho chủ nghĩa cộng sản mà Marx chủ trương. Người Trung Quốc có câu, “Người đang làm, Thần đang nhìn.” Lúc tôi phát thệ, Thần khẳng định là đã thấy rõ ràng minh bạch.
Tôi công khai tuyên bố thoái đảng, chính là để biểu thị cho Thần thấy rằng tôi đã hoàn toàn đoạn tuyệt với Trung Cộng vô thần, và quay trở về tín ngưỡng đối với Thần.
Chỉ những ai thực sự tin vào Thần, mới có thể được Thần bảo hộ và cứu độ.
Ông Vương Hữu Quần (Wang Youqun) tốt nghiệp bằng Tiến sĩ về Luật tại Đại học Nhân dân Trung Quốc. Ông từng là người viết diễn văn cho ông Ủy Kiện Hành (1931–2015), ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị Trung Cộng từ năm 1997 đến năm 2002.
Quan điểm được trình bày trong bài viết này là của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.
Do Vương Hữu Quần thực hiện
Yến Nhi biên dịch
Tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: