Trung Quốc có thể đi theo con đường của Nhật Bản những năm 1980? (Phần 3/4)
Mời quý vị theo dõi các phần của loạt bài viết này tại đây: Phần 1, Phần 2, Phần 3, Phần 4.
Trong thời gian gần đây, một số người ngạc nhiên về tâm lý “bầy đàn”, thiếu lý trí của những người mà tôi chỉ mô tả một cách giản đơn là “các nhà đầu tư”. Những người dường như có nhiều tiền hơn mức bình thường đã theo đuổi mọi thứ từ cổ phiếu “meme”, về căn bản là của các công ty đã phá sản, cho đến mọi đợt chào bán mã kim mới (cryptocurrency), thường chỉ dựa trên việc không muốn bị bỏ rơi khỏi “câu chuyện nóng hổi” mới nhất, cho dù đằng sau đó chả có gì.
Nhưng từ rất lâu trước tất cả những điều này, chúng ta đã có rất nhiều năm, đặc biệt là từ thập niên đầu của thế kỷ, các nhà đầu tư chuyên nghiệp, các nhà hoạch định chính sách và những bên khác đã liên tục theo đuổi câu chuyện TRUNG QUỐC.
Sau khi Tổng thống Richard Nixon mở cửa cho Trung Quốc ra thế giới, và đặc biệt là để Trung Quốc tiếp cận nguồn vốn, tài chính và các lợi ích doanh nghiệp của Hoa Kỳ, thì đã mở ra “cuộc chơi” cho hầu hết những ai muốn tham dự vào câu chuyện tăng trưởng mới và cơ hội ngàn vàng của hành tinh này. Tất cả các tập đoàn lớn đều thiết lập sự hiện diện theo kiểu thuộc địa của mình như đã đề cập trong Phần 2.
Các nhà hoạch định chính sách, các tổ chức nghiên cứu và tư vấn, và các quan chức dân cử là những nhân tố then chốt thúc đẩy cho hiện tượng Trung Quốc này. Trong một trong số ít những điều quan trọng mà họ lâu nay đã đồng ý, các quan chức được bầu của Đảng Cộng Hòa và Đảng Dân Chủ đều không ngại ngần bảo đảm cho gã khổng lồ Trung Quốc mọi lợi thế. Từng chút từng chút một, Trung Quốc đã tận dụng quy chế thương mại tối huệ quốc, đã được gia nhập vào tất cả các tổ chức/các thỏa thuận thương mại đa phương chủ chốt, cũng như các tổ chức/thỏa thuận quốc tế khác.
Trong cuốn sách “Trump Đối Đầu Trung Quốc: Mối Đe Dọa Lớn Nhất của Nước Mỹ”, cựu Dân biểu và Chủ tịch Hạ viện Newt Gingrich đã bàn luận về cách Hoa Kỳ và thế giới đã mù quáng tin vào “quá trình dân chủ hóa” và các vòng đàm phán liên quan của Trung Quốc khi nước này tìm kiếm sự chấp nhận và hòa nhập vào nền kinh tế và thị trường toàn cầu. Nhà lãnh đạo chính và duy nhất tạo điều kiện cho Trung Quốc trong những năm 1990 cho đến nay thừa nhận rằng ông (và Hoa Kỳ) đã sai lầm khi nghĩ rằng Trung Quốc có thể thực sự thay đổi nếu chúng ta chỉ cần đưa họ vào “hệ thống dựa trên luật lệ” của phương Tây, ông Gingrich đang gióng lên hồi chuông cảnh báo như bất cứ ai.
Tuy nhiên, trong suốt quá trình, Trung Quốc đã làm cho hầu hết mọi người nghĩ rằng sẽ là lỗi thời nếu họ không nắm lấy sự tăng trưởng, thành công và “phát triển” khổng lồ mới (bằng cách ngày càng tăng NỢ) của Trung Quốc. Sự cởi mở của Trung Quốc đối với phương Tây có nghĩa là là một đám đông nhân khẩu không thể cảm thấy có đủ McDonald’s … xe hơi mới … một tầng lớp trung lưu/lối sống tiêu dùng mới nổi… và các môn thể thao Mỹ. Mọi người đều bị cuốn theo, và sự giàu có được tạo ra từ mọi khía cạnh của nó là quá lớn. Đáng buồn thay, điều quan trọng đối với một số ít — các ngôi sao thể thao, lãnh đạo công ty, các chính trị gia Hoa Kỳ, cùng những những người khác — là tất cả bọn họ đều gián tiếp hậu thuẫn cho tội ác diệt chủng và một chính phủ độc tài và vô cùng phản dân chủ.
“Bao che” cho Trung Quốc khi máy tính tiền vẫn chạy đều đều chính là cách thực thi của các ông trùm tài chính phương Tây; cùng các nhà hoạch định chính sách tài chính ưu tú trên toàn cầu, những người đã nói và làm bất cứ điều gì để thúc đẩy câu chuyện tăng trưởng của Trung Quốc. Cùng những vấn đề khác, điều này gần đây đã ‘quả báo’ Giám đốc điều hành IMF hiện tại là Kristalina Georgieva (và rõ ràng là kẻ ngốc hữu dụng đối với “Hoàng đế” Tập Cận Bình), người khi còn là lãnh đạo tại Ngân hàng Thế giới (WB) được cho là đã bôi trơn guồng máy ở đó khiến tổ chức này đưa RẤT NHIỀU hành động đánh bóng “tô son” sai trái một cách cố ý trong các quan điểm/đánh giá của chuyên gia đối với Trung Quốc. Nhưng mặc dù có một vài sự hối lỗi mang tính nghĩa vụ cũng như có vài chỉ trích đã được báo chí quốc tế đăng tải, bà ta vẫn giữ được ghế của mình.
Nhưng những người khác — gồm cả tờ The Economist vốn thường thân thiện với chủ nghĩa toàn cầu và giới tinh hoa — cũng đã đặt câu hỏi về tất cả những điều này với lý do xác đáng (đối với họ): giờ đây họ thấy sự suy tàn và rủi ro lan rộng ở Trung Quốc và không còn thấy tính thời thượng trong việc hậu thuẫn cho chế độ này hoặc những người tiếp tay cho nó.
Rủi ro là rõ ràng. Trải qua cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu năm 2008, trong một khoảng thời gian dài đáng kể, Trung Quốc đã xây dựng trong mỗi tháng một khối lượng tương đương với thành phố Houston. Điều này, nói một cách xác đáng, đã được thực hiện bằng thặng dư thương mại và ngoại hối khổng lồ được Hoa Kỳ và phần lớn thế giới trợ giúp rất nhiều.
Nhưng kể từ năm 2008, Trung Quốc, hơn bất kỳ quốc gia/nền kinh tế nào trên hành tinh, đã trở nên điên cuồng trong việc sử dụng và lạm dụng NỢ. Ngay cả Hoa Kỳ cũng không làm được điều này ở mức độ như vậy (so với quy mô nền kinh tế căn bản của mỗi nước). Và như chúng ta đã thấy gần đây sự vỡ nợ của Evergrande và nhiều hơn thế nữa, ngay cả cấu trúc quyền lực chỉ huy-và-kiểm soát của Trung Quốc cũng không đủ để ngăn chặn sự sụp đổ kinh hoàng của các thị trường và nền kinh tế Trung Quốc.
Chúng ta sẽ thảo luận về viễn cảnh này trong phần kết sắp tới về cách mà những tuyên bố chính sách CHỦ YẾU của ông Tập gần đây đã khiến mọi thứ có khả năng trở nên tồi tệ hơn nữa.
Quan điểm trong bài viết này là của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.
Ông Chris Temple đã tạo nên sự khác biệt bằng khả năng độc đáo của mình khiến người bình thường có thể hiểu được sự phức tạp của thị trường và thế giới của chúng ta, chủ yếu là thông qua bản tin The National Investor. Với hơn 5 thập niên trong thế giới tài chính và đầu tư, bài bình luận của ông đã xuất hiện trên Barron’s, Forbes, Investors’ Digest, cùng các ấn phẩm khác. Để khám phá những nghiên cứu độc quyền có tính phí, vui lòng truy cập The National Investor.
Hòa Bình biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: