Tổ ấm: Cái nôi của nền văn minh
Người Mỹ chúng ta từ lâu đã luôn tôn vinh khái niệm gia đình. Nghĩ về Dorothy đá hai gót chân vào nhau trong phim “Phù thủy xứ Oz” khi nói lên câu thần chú sẽ đưa cô trở lại Kansas: “Không có nơi nào bằng nhà! Không có nơi nào bằng nhà!” Câu nói này bắt nguồn từ bài hát “Home, Sweet Home”: “Hãy luôn khiêm nhường như vậy, chẳng có nơi nào bằng nhà!”
Người Mỹ chuyển từ nơi này đến nơi khác có lẽ nhiều hơn bất cứ ai trên thế giới. Theo dữ liệu của Cục Điều tra Dân số Hoa Kỳ, trung bình người Mỹ thay đổi nơi ở 12 lần trong suốt cuộc đời mình. Tôi đếm được 21 lần mình di chuyển chỗ ở đến những nơi khác nhau.
Những điều xuất phát từ gia đình
Sau những lần xáo trộn này, chúng tôi vẫn có thể tạo dựng nên một tổ ấm với những gì chúng tôi mang theo. Chúng tôi có thể chuyển từ căn hộ ở Manhattan đến một ngôi nhà ở Phoenix, nhưng chúng tôi sẽ sớm biến nơi xa lạ và trống vắng này thành một ngôi nhà khi dỡ đồ đạc từ xe tải. Chiếc tủ kính từ thời bà cố, giá sách do một người chú đóng, một chiếc ghế sofa lâu năm vẫn thoải mái như ngày nào: Chúng biến cái mới lạ thành những điều quen thuộc.
Với tôi, những cuốn sách giúp biến mọi nơi tôi trú ngụ thành nhà. Chúng bao quanh tôi ngay cả khi tôi đang viết những dòng này, những cuốn sách cũ và mới, một vài cuốn tôi không đọc đã nhiều năm rồi, một vài cuốn thì đang yên vị trên sàn nhà hoặc trên chiếc bàn bên cạnh tôi. Tất cả đều thân thương, đều là một phần của con người tôi.
Nhà là nơi trái tim ta thuộc về
Nếu bạn đến thăm ngôi nhà của tôi hôm nay, ngôi nhà mà tôi thuê lại từ con gái mình, thì bạn sẽ tự hỏi về những khối hộp, các thanh gỗ Lincoln log, và các nhân vật Playmobil thu nhỏ được lắp ghép thành một ngôi làng đang vương vãi trên sàn nhà. Bạn có thể cho rằng những đứa cháu tôi đang ở đây (nhưng không phải) hoặc rằng trong thời gian rảnh rỗi, tôi chơi với những người lính đồ chơi đó (cũng không phải nốt). Không — khi những đứa cháu về thăm Pennsylvania hồi tháng trước, chúng đã xin tôi để nguyên pháo đài và ngôi làng như vậy, và tôi đã đồng ý.
Đống đồ chơi không vướng chân tôi, mà như một vị khách đã nói: “Tôi nghĩ rằng nó tiếp thêm một thứ gia vị đặc trưng cho nơi này.”
Lời bình luận đó có lẽ đúng, nhưng những cabin và pháo đài im lìm cùng những người cưỡi ngựa và lính gác đã nhắc nhở tôi về những đứa cháu. Mỗi ngày, tôi nhớ sự háo hức trên gương mặt chúng khi bắt tay vào lắp ghép ngôi làng và nghe giọng nói của chúng khi chúng kể chuyện về những hình người bằng nhựa.
Nhà là nơi tình yêu ngự trị. Trong căn nhà của tôi hiện tại, tình yêu ngự trị trong ngôi làng bé nhỏ nằm trên sàn nhà.
Thời gian và nơi trú ẩn
Đôi khi, nhà là nơi chúng ta từng sống.
Những người lớn trưởng thành trong cùng một ngôi nhà và thị trấn hay thành phố hiểu rõ điều này. Một người đàn ông sinh ra và lớn lên ở một cộng đồng nhỏ thuộc Boonville, Bắc Carolina, bao quanh bởi anh chị em họ và bạn bè thân quen, ra trường rồi làm việc ở Baltimore. Họ lập gia đình ở đó, lấy vợ và sinh con, có một công việc tốt nhưng dù ở tuổi 40, nếu ai đó hỏi họ: “Nhà anh ở đâu?” anh ta sẽ ngập ngừng một lúc trước khi đáp lời.
Địa chỉ gia đình của anh ta là ở Baltimore, nhưng một phần trái tim anh ta đã cư ngụ ở cách đó 400 dặm về phía nam ở Boonville.
Vì vậy, làm sao chúng ta có thể nói rằng nơi chúng ta cư trú là nhà của chúng ta?
Dù chúng ta sống trong một nông trại do cụ cố xây nên, hay một căn hộ ở Queens, một ngôi nhà nhỏ ở Charleston hay một ngôi nhà mới ở vùng ngoại ô Hoa Thịnh Đốn, giống như 50 ngôi nhà khác trong vùng lân cận, thì có một bài kiểm tra đơn giản cho chúng ta biết chúng ta có đang sống ở “nhà” hay không.
Vào một buổi tối thứ Sáu, kết thúc của một tuần khó khăn và bạn ra khỏi ô tô, đi về cửa chính, tra chìa khoá vào ổ, rồi bước vào trong. Bạn đóng cửa lại, mang túi đồ thiết yếu vào căn bếp, và khi cởi bỏ chiếc áo khoác, bạn cảm thấy đã bỏ lại một ngày dài ở phía sau.
Đó là khi phép màu xuất hiện. Bạn có thể không để ý, nhưng khi bạn đóng cửa lại, bạn cũng để lại cả thế giới ở bên ngoài. Bạn rót một ly rượu, trò chuyện với gia đình và giúp làm bữa tối. Nếu bạn sống một mình, bạn mở một hộp soup và xem tin buổi tối hoặc lướt qua email khi đợi làm nóng soup trên bếp. Đó là một lịch trình quen thuộc, chắc chắn rồi, nhưng bạn cảm thấy an toàn ở đây, tại một nơi đầy sự ấm áp và niềm vui, trong tòa thành nhỏ của nền văn minh. Bạn đang ở một mình hoặc với những người thân yêu, tại một nơi thoải mái quen thuộc với bạn giống như chính khuôn mặt của bạn ở trong gương.
Và bạn đã tìm thấy nó rồi đấy!
Bạn đang ở nhà.