Thay thế Thần Phật: Trận chiến trăm năm của Trung Cộng đàn áp đức tin
Các linh mục và nữ tu buộc phải quỳ gối trước một đống lửa lớn, nhìn các nhạc cụ thiêng liêng của họ bị ngọn lửa ấy thiêu rụi trong vô vọng và thiêu đốt làn da của họ.
Tại một thành phố khác của Trung Quốc, sinh viên đeo băng tay đỏ dùng gậy gỗ nhọn đánh những người Công giáo, ném một linh mục xuống hố lửa sau khi ông ta gục xuống vì đau đớn. Họ đã đánh một nữ tu đến chết sau khi cô từ chối dẫm lên bức tượng của Đức mẹ Đồng trinh.
Một linh mục Công Giáo đã bị chôn sống ở Bắc Kinh sau khi khước từ buông bỏ đức tin của mình.
Xã hội có lẽ đảo điên thật rồi, những hành động tàn bạo này được ghi chép lại bởi nhà truyền giáo Sergio Ticozzi ở Hồng Kông hầu như không nằm ngoài quy chuẩn đối với những người Trung Quốc thành tín trong thời kỳ điên cuồng của Cách mạng Văn hóa kéo dài một thập kỷ từ năm 1966, khi tất cả các hình thức tôn giáo đều bị chụp mũ là “mê tín” và bị cấm.
Sự đàn áp như vậy cũng không phải là duy nhất với giai đoạn cụ thể đó trong suốt hơn 70 năm chế độ này cai trị Trung Quốc.
Kiểm soát toàn bộ
Niềm tin vào một thế lực cao hơn là cái gai trong mắt đối với Trung Cộng vốn theo chủ nghĩa vô thần mà trong 100 năm đã tìm cách chỉ huy lòng trung thành và sự kiểm soát tuyệt đối đối với các đảng viên cũng như người dân Trung Quốc.
Ông Sam Brownback, cựu đại sứ Hoa Kỳ về tự do tôn giáo quốc tế, nói với The Epoch Times rằng, “Họ không thể thao túng một lòng trung thành nào khác ngoài trung thành với nhà nước.”
Kết quả là, các lãnh đạo Đảng nối đuôi nhau phát động hết chiến dịch này đến chiến dịch khác nhằm đè bẹp và kiểm soát những người có đức tin ở Trung Quốc.
Mao Trạch Đông, lãnh đạo đầu tiên của Trung Cộng, người đã giám sát một trong những chiến dịch toàn diện nhất nhằm xóa bỏ đời sống tín ngưỡng của người Trung Quốc, đã so sánh tôn giáo với “độc dược” trong cuộc trò chuyện với nhà lãnh đạo lưu vong của Tây Tạng, Đức Đạt Lai Lạt Ma. Trong cuốn tự truyện của mình, Đức Đạt Lai Lạt Ma hồi tưởng lại một [câu] mà Mao nói với ông vào năm 1954 rằng tôn giáo “làm suy yếu chủng tộc” và “cản trở sự tiến bộ của đất nước.”
Cựu lãnh đạo Trung Cộng Giang Trạch Dân năm 1993 tuyên bố tự do tôn giáo là “không phù hợp với các Đảng viên” và nói với các Đảng viên “hãy kiên nhẫn giáo dục” những người có đức tin để giúp họ “thoát khỏi xiềng xích tôn giáo.”
Phật Giáo, Đạo Giáo, Hồi Giáo, Công Giáo và Cơ Đốc Giáo – năm tôn giáo được chế độ này chính thức chấp nhận – vẫn nằm dưới sự kiểm soát chặt chẽ của nhà nước, cùng với việc các quan chức Đảng đặt ra các điều khoản về cách mà họ hoạt động.
Các quan chức Trung Quốc về vấn đề tôn giáo đã nhấn mạnh sự cần thiết phải “hướng tôn giáo tới các giá trị xã hội chủ nghĩa” và để những người sùng đạo có “lòng biết ơn đối với Đảng.”
Theo quy định của Đảng này, các đảng viên cũng có thể bị khai trừ vì tin vào tôn giáo hoặc tham gia vào “các hoạt động mê tín dị đoan.”
Để đánh dấu một trăm năm tuổi Đảng, hồi tháng 06/2021, các chủ tịch của sáu hiệp hội tôn giáo cấp nhà nước đã hội kiến và tán dương sự lãnh đạo của Trung Cộng. Bày tỏ quyết tâm “mãi mãi đi theo Đảng,” họ cam kết bắt đầu một chiến dịch giáo dục để khắc sâu “tình yêu đối với Đảng” trong các tổ chức tôn giáo của họ.
Mục sư Bob Fu, người sáng lập nhóm nhân quyền Cơ đốc Giáo China Aid, mô tả Trung Cộng là “Đảng vô thần cực đoan lớn nhất thế giới.”
Mục sư Fu nói với The Epoch Times rằng, “Trung Cộng [ấy] đã và đang thực hiện cuộc đàn áp tôn giáo tồi tệ nhất và tội ác chống lại nhân loại.”
Theo lời của ông Brownback, Trung Cộng đang “trong một cuộc chiến với đức tin” – có thể là những người theo đạo Cơ Đốc, Phật tử Tây Tạng, người Duy Ngô Nhĩ và các dân tộc thiểu số Hồi giáo khác ở Tân Cương, hoặc môn tu luyện thiền định Pháp Luân Công.
Ông Brownback nói: “Đó là một cuộc chiến mà họ sẽ không giành chiến thắng.”
‘Chính sách không khoan nhượng’
Một năm sau khi Trung Cộng lên nắm quyền vào năm 1949, quân đội Trung Cộng đã tiến vào Tây Tạng và buộc người Tây Tạng phải đạt được một thỏa thuận gồm 17 điểm để hợp pháp hóa sự cai trị của Trung Cộng. Tuy nhiên, bất chấp những hứa hẹn màu hồng về quyền tự trị của Tây Tạng chỉ là trên giấy, Bắc Kinh đã biến khu vực này thành một đặc khu bị giám sát và thiết lập các trại lao động.
Đức Đạt Lai Lạt Ma, nhà lãnh đạo tinh thần của khu vực, đã lưu vong ở Ấn Độ vào năm 1959 sau khi chế độ này dập tắt tàn bạo một cuộc nổi dậy, sát hại hàng chục ngàn người Tây Tạng. Theo ước tính của chính phủ lưu vong Tây Tạng, trong 20 năm sau đó, dưới các chính sách đàn áp của Trung Cộng, khoảng 1.2 triệu người Tây Tạng đã bị cướp đi sinh mạng. Hơn 150 người đã biến thân làm đuốc trong một hành động phẫn uất tuyệt vọng.
Theo báo cáo mới nhất của Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, cảnh sát thường xuyên theo dõi thư từ riêng tư, khám xét nhà và kiểm tra hồ sơ điện thoại để tìm kiếm nội dung bị cấm, chẳng hạn như “âm nhạc phản động” từ Ấn Độ. Các quan chức tỉnh cũng cấm học sinh tham gia các hoạt động tôn giáo trong kỳ nghỉ học. Báo cáo trích dẫn 273 người Tây Tạng bị “giam giữ do vi phạm các tiêu chuẩn nhân quyền quốc tế tính đến cuối năm 2019.”
Một người Tây Tạng chăn gia súc tên là Lhamo, một bà mẹ 36 tuổi có ba người con, đã bị bắt giam hồi tháng 06/2020 vì gửi tiền về cho gia đình của cô ở Ấn Độ. Theo nhóm vận động Human Rights Watch, khi đoàn tụ hai tháng sau đó, những người thân trong gia đình đã phát hiện cô “bị bầm tím nặng và không thể nói được.” Vài ngày sau, cô qua đời tại một bệnh viện địa phương và được hỏa táng ngay lập tức.
Với nhà lãnh đạo tinh thần Tây Tạng 86 tuổi hiện tại, Bắc Kinh đã nói rõ rằng họ muốn [giúp] một tay trong việc lựa chọn người kế nhiệm ông. Trong một bạch thư được phát hành hồi tháng 05/2021, Hội đồng Nhà nước Trung Quốc cho biết họ đã xác định và chấp thuận “92 vị Phật sống chuyển thế”—cho thấy ý định chọn vị Đạt Lai Lạt Ma tiếp theo khi vị hiện tại qua đời.
“Trung Cộng thực hiện một chính sách không khoan nhượng đối với các tín đồ tôn giáo,” ông Lobsang Tseten, giám đốc điều hành của nhóm hoạt động Tây Tạng mang tên Sinh viên vì một Tây Tạng Tự do–có trụ sở tại Hoa Kỳ, nói với The Epoch Times. Ông cho biết thêm là “sự cai trị độc đoán của Trung Cộng ở Tây Tạng là mối đe dọa trực tiếp đối với mọi khía cạnh cuộc sống của người Tây Tạng.”
‘Hán hóa’ nhà thờ
Sự đàn áp của Trung Cộng đối với các nhà thờ Công Giáo và Tin lành cũng đang khuếch trương dưới sự theo dõi của lãnh đạo hiện tại Tập Cận Bình.
Giới chức Trung Cộng đã tháo dỡ hàng ngàn cây thánh giá khỏi các nhà thờ, bắt giữ các mục sư, ra lệnh xóa bỏ các hình tượng Cơ Đốc Giáo và ráo riết theo đuổi chính sách “Hán hóa” bằng cách thành lập “các nhà thờ yêu nước,” trong đó hình ảnh của Chúa Giê-su Chris và Đức mẹ Đồng trinh được thay bằng chân dung của Tập hoặc Mao.
Trung Cộng cũng đang diễn giải lại và biên dịch lại Kinh thánh để tuyên truyền “Cơ Đốc Giáo kiểu Trung Quốc,” bằng một cuốn sách giáo khoa đạo đức của Trung Quốc đã làm biến dị một câu chuyện trong Kinh thánh kể rằng Chúa Giê-su đã ném đá một người phụ nữ đến chết trong khi tuyên bố ngài là một tội nhân.
Trong năm 2017, ít nhất bốn thành phố và một tỉnh đã hạn chế tổ chức lễ Giáng sinh, cấm trưng bày đồ trang trí Giáng sinh, biểu diễn theo chủ đề và các hoạt động quảng cáo. Các quan chức cộng sản ở một trường đại học đã cấm các hoạt động liên hệ tới các ngày lễ tôn giáo phương Tây với danh nghĩa giúp thế hệ trẻ “xây dựng sự tự tin về văn hóa.” Hồi tháng 01/2021, một tín đồ Cơ đốc giáo đã bị phạt nặng [lên tới] 160,000 nhân dân tệ (24,733 USD) vì tổ chức ngày lễ này.
Các nhà thờ ngầm đã phát triển nhanh do sự áp bức của nhà cầm quyền này. Đáp lại, các quan chức Trung Cộng đã giam giữ các thành viên giáo hội và đưa ra các bản án tù giam dài hạn đối với các mục sư.
Ông Vương Di (Wang Yi), một mục sư ở Thành Đô, miền trung Trung Quốc, người đã thành lập một trong những nhà thờ Cơ Đốc Giáo không đăng ký lớn nhất nước, đã bị kết án 9 năm tù giam vào tháng 12/2019 vì “hoạt động kinh doanh bất hợp pháp” và “kích động lật đổ quyền lực nhà nước,” một cáo buộc mà Trung Cộng thường xuyên dùng để bịt miệng những người bất đồng chính kiến.
Hồi tháng 04/2021, Đài Á Châu Tự Do đưa tin nói rằng Bắc Kinh đang điều hành các cơ sở tẩy não bí mật, thường liên quan đến tra tấn, ở tỉnh Tứ Xuyên, tây nam Trung Quốc, để buộc các tín đồ Cơ Đốc Giáo từ bỏ đức tin của họ.
‘Đảng này đang ngày một lộng hành hơn’
Ở vùng viễn tây Tân Cương, hơn 1 triệu người Duy Ngô Nhĩ và các dân tộc thiểu số Hồi giáo khác hiện đang bị giam giữ trong các trại tập trung của Trung Quốc – nơi mà nhà cầm quyền này gọi là “các trung tâm dạy nghề,” bề ngoài là được sử dụng để “kiềm chế chủ nghĩa cực đoan” – nơi họ phải đối mặt với lao động cưỡng bức, tra tấn, lạm dụng tình dục, tuyên truyền chính trị, cưỡng bức phá thai và cưỡng bức triệt sản.
Ngày càng có nhiều quốc gia – do Hoa Kỳ dẫn đầu – bao gồm Bỉ, Canada, Cộng hòa Czech, Lithuania, Hà Lan và Anh Quốc, đã công nhận chiến dịch đàn áp [tôn giáo] này là một dạng thức của tội diệt chủng.
Ông Rushan Abbas, giám đốc điều hành tổ chức bất vụ lợi mang tên “Chiến dịch dành cho người Duy Ngô Nhĩ” có trụ sở tại Hoa Thịnh Đốn, cho biết trong một tuyên bố hôm 30/06, một ngày trước ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập Trung Cộng rằng, “Cuộc diệt chủng đối với người Duy Ngô Nhĩ vẫn đang tiếp diễn, và Đảng này đang ngày một lộng hành hơn. Đây là lời cảnh tỉnh cuối cùng của chúng tôi rằng phải ngăn Trung Cộng lại nếu chúng ta muốn bảo tồn một hệ thống nhân phẩm và trật tự toàn cầu được tất cả mọi người tôn trọng.”
Một báo cáo gần đây của hai tổ chức có trụ sở tại Hoa Thịnh Đốn – Hiệp hội Oxus về các vấn đề Trung Á và Dự án Nhân Quyền của người Duy Ngô Nhĩ – cho thấy ít nhất 28 quốc gia trên thế giới đã “thông đồng với việc Trung Quốc sách nhiễu và đe dọa người Duy Ngô Nhĩ.” Nhiều quốc gia trong số này có liên kết kinh tế chặt chẽ với Trung Quốc, bao gồm cả những quốc gia đã ký kết sáng kiến Vành đai và Con đường của Trung Quốc (BRI, còn được gọi là Một vành đai, Một con đường).
Báo cáo cho biết: “Khi Trung Quốc mở rộng vai trò của mình trên toàn cầu thông qua BRI, nhiều quốc gia có thể sẽ bị trói buộc vào các mối quan hệ phụ thuộc, làm tăng khả năng của Trung Quốc trong việc ép buộc hoặc hợp tác với họ để hỗ trợ nhắm mục tiêu vào các thành viên thuộc cộng đồng hải ngoại và những người sống lưu vong.”
‘Chúng tôi có thể khiến các người biến mất’
Theo trang web của Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công), không nơi nào lòng thù hận của Trung Cộng đối với tôn giáo rõ ràng hơn việc chế độ này đàn áp đẫm máu các học viên Pháp Luân Công, một môn tu luyện tinh thần với các bài tập thiền định chậm rãi và các bài giảng đạo đức dựa trên các nguyên lý chân, thiện và nhẫn.
Vì lo sợ Pháp Luân Công phổ biến ở Trung Quốc, nên lãnh đạo đương thời Giang Trạch Dân đã phát động một cuộc đàn áp tàn bạo đối với các học viên vào ngày 20/07/1999. Các quan chức hàng đầu của Trung Quốc đã ra chỉ thị bí mật “tiêu diệt họ về mặt chính trị, khiến họ phá sản về mặt tài chính, hủy hoại danh tiếng của họ,” theo một cựu đại tá quân đội tham dự cuộc họp này.
Kể từ đó, hàng triệu học viên Pháp Luân Công đã bị giam giữ trong các nhà tù, trại lao động, bệnh viện tâm thần và các cơ sở giam giữ khác ở Trung Quốc. Hàng trăm ngàn người đã bị tra tấn tại những địa điểm đó với mục đích buộc các học viên từ bỏ niềm tin của họ. Một số chưa kể đã thiệt mạng trong [các] trường hợp cưỡng bức mổ cướp nội tạng do Trung Cộng hậu thuẫn, nội tạng của họ bị cắt lấy để bán trên thị trường cấy ghép.
Cuộc bức hại vẫn tiếp diễn cho đến ngày nay.
Theo dữ liệu từ Minghui.org, một trang web có trụ sở tại Hoa Kỳ chuyên theo dõi cuộc bức hại Pháp Luân Công ở Trung Quốc, trong năm tháng đầu năm 2021, 599 học viên Pháp Luân Công được ghi nhận là đã bị kết án vì đức tin của họ; một người trong số họ, [đã] 81 tuổi, lãnh án chín năm tù. Hơn 15,000 trường hợp được ghi nhận là đã từng bị sách nhiễu hoặc bắt giữ hồi năm ngoái (2020).
Trang Minghui đưa tin, năm ngoái (2020) cảnh sát và các quan chức địa phương đã bắt đầu một “Chiến dịch Xóa sổ” (Zero-Out Campaign) truy quét các học viên [Pháp Luân Công] trên toàn quốc vì những khoản tiền thưởng cao ngất ngưởng đã khiến họ mờ mắt. Các học viên này được yêu cầu ký [tên] vào một tuyên bố từ bỏ đức tin của họ, bằng không [họ phải] chứng kiến các khoản lương hưu, sự nghiệp hoặc việc học hành của con cái họ bị quấy nhiễu.
Một sĩ quan từ tỉnh Hắc Long Giang ở cực bắc của Trung Quốc được cho là đã nói với một học viên như sau, “Chỉ cần nói một tiếng là chúng tôi có thể khiến các người biến mất.”
Ông Quách Chấn Phương (Guo Zhenfang), đến từ thành phố Xích Phong ở Đông Nam Nội Mông, đã qua đời vào tháng 06/2021, một ngày sau khi bị xét xử. Tại bệnh viện, gia đình phát hiện các vết máu ở mũi và vết thương quanh đầu gối ông. Theo trang Minghui, phía sau lưng ông [chỗ] từ thắt lưng trở xuống đã chuyển sang màu “tím đỏ.” Hàng chục cảnh sát mặc thường phục đã ngăn không cho gia đình giám đính thêm thi thể và đưa đến lò hỏa táng mà không có sự đồng ý của họ.
Ông Lã Tùng Minh (Lü Songming), một cựu giáo viên lịch sử tại một trường trung học cơ sở ở tỉnh Hồ Nam, miền nam Trung Quốc, đã phải ngồi tù tổng cộng 14 năm. Ông ấy đã mất khoảng 20 chiếc răng do bị đánh đập, lao động cưỡng bức, điện giật và các hình thức tra tấn khác. Khi được trả tự do vào năm 2018, ông chỉ còn sáu chiếc răng và không còn đủ sức khỏe để làm việc. Ông bị suy tim thường xuyên, và cuối cùng qua đời vào tháng 03/2021 ở tuổi 53.
‘Điểm yếu thực sự’
Ông Brownback nhận thấy rằng Trung Quốc của ông Tập ngày càng [có] nhiều các thủ đoạn tàn bạo, vô nhân đạo từ thời Mao đang tái xuất hiện.
Nhưng trong lúc Trung Cộng vội vã khẳng định quyền lực đối với những người thành tín ở Trung Quốc, thì ông Brownback cho biết nhà cầm quyền này đang “lộ ra một điểm yếu thực sự.”
Ông nói: “Chắc hẳn họ đang cảm thấy mất quyền kiểm soát, và vì vậy họ đang đàn áp và tàn bạo hơn nhiều.”
Ông Brownback cho biết, việc lạm dụng nhân quyền và tự do tôn giáo của Bắc Kinh đang khiến Trung Cộng phải trả giá bằng hình ảnh toàn cầu, trong khi tại quê nhà, đảng này đang làm tổn hại đến khả năng duy trì sự cai trị của mình.
Ông nói: “Chủ nghĩa cộng sản và đức tin có những rắc rối lớn cùng tồn tại, và đức tin sẽ không bị khuất phục, vì vậy cuối cùng chủ nghĩa cộng sản sẽ sụp đổ.”
Mục sư Fu cho biết, những gì còn lại trong di sản 100 năm của Trung Cộng sẽ là kỷ lục của nhà cầm quyền này với tư cách là “đảng chính trị duy nhất mà qua đó, số lượng sinh mạng lớn nhất đã bị tước đi một cách tùy tiện … trong toàn bộ lịch sử nhân loại.”
Do Eva Fu và Frank Fang thực hiện
Hồng Ân biên dịch
Tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: