Tại sao chúng ta cần cầu nguyện cho Biện lý John Durham
Đôi khi tôi nghĩ, để gợi nhớ đến bài hát dân ca tôn giáo xưa, rằng Biện lý đặc biệt John Durham nắm “cả thế giới trong tay”. Nói như vậy, đương nhiên là tôi không có ý nói phiên bản siêu việt của ca sĩ phúc âm Mahalia Jackson có thể khiến người vô thần cố chấp nhất phải quỳ gối.
Trong trường hợp của ông Durham thì điều này mang tính thế tục hơn nhiều. Tuy nhiên, vị biện lý đặc biệt này đang phải đương đầu với một điều gì đó hết sức quan trọng.
Ông nắm trong tay tương lai của chính phủ dân chủ dựa trên pháp luật, chính thể cộng hòa (chữ c trong từ ‘cộng hòa’ không viết hoa) hoặc nói cách khác, như chúng ta biết — nếu không phải là mãi mãi, thì cũng là trong tương lai trước mắt.
Mặc dù được cho là tiến triển chậm chạp — thực sự làm sao có thể khác được với tình trạng phong tỏa vì COVID-19, ngay cả khi không được lý giải một cách hợp lý — nhưng cho đến nay ông ấy đang làm một công việc xuất sắc. Ông ấy đã chứng minh cách thức mà đại xảo ngôn thâm độc, rằng ông Donald Trump thông đồng với Nga, bắt nguồn từ những người làm việc cho chiến dịch tranh cử của bà Hillary Clinton (thông qua mối liên hệ bị bịa đặt với một ngân hàng Nga) và sau đó được chính bà Hillary tán thành và phổ biến như thế nào.
Một số điều mới được làm sáng tỏ là nhờ người quản lý chiến dịch tranh cử của bà Clinton, ông Robby Mook, đã thực sự nói sự thật trước tòa về những gì đã xảy ra, cho dù vì sợ bị buộc tội khai man hay một chút phẩm chất đạo đức căn bản.
Khi quý vị nhìn vào mắt ông Michael Sussmann, đối tác luật một thời của công ty Perkins Coie, người bị buộc tội khai man với FBI, đã chủ mưu vụ vạch trần hàng loạt này, quý vị sẽ thấy điều gì đó còn tồi tệ hơn nhiều so với nỗi sợ hãi. Tôi thấy một cá nhân bám vào ảo tưởng rằng ông ta đã làm việc này vì một “điều cao cả”, rằng mục đích của ông ta đã biện minh cho bất kỳ hành vi bẻ cong các phương tiện nào mà ông ta thấy cần thiết.
Mặc dù theo ý nghĩa pháp lý/thực tế, dù tất cả những việc này có thể không phải là mưu phản, nhưng chắc chắn là phản nghịch như bất kỳ hành vi nào xuất phát từ giai cấp chính trị của một trong hai đảng trong bất kỳ thời đại nào của chúng ta và, mặc dù hoàn toàn bị các hãng thông tấn lớn, vốn gần như chịu mọi trách nhiệm trong vụ việc này nhắm mắt làm ngơ, thì sự kiện này nghiêm trọng hơn nhiều so với vụ Watergate mà họ vẫn còn bị ám ảnh.
Vụ việc này đã thu hút sự chú ý của cả quốc gia — thực tế là cả thế giới, bao gồm cả các đối thủ của chúng ta – và nhiệm kỳ của Tân Tổng thống đắc cử Donald Trump bị hoen ố rồi gần như bị đánh bại vì một tội ác vốn chưa bao giờ xảy ra. Thật ra, chính người của bà Clinton và vô số đồng phạm của họ đã thực sự phạm tội – sự thông đồng thực sự với Nga – trong kế hoạch cuối cùng này.
Nói cách khác, cả thế giới đã theo dõi một cuộc phơi bày công khai rầm rộ ở Hoa Kỳ về một thứ mà bất cứ ai có một chút hiểu biết sẽ nhận ra gần như ngay lập tức, đó là một vụ án oan sai. Cho dù quý vị có tin vào Chủ nghĩa Ngoại lệ Mỹ hay không, quốc gia hầu như khiến cả thế giới ghen tị ngay từ khi mới thành lập, đã bận rộn chà đạp lên những thể chế của chính mình đến mức không thể nhận ra. Kẻ thù của chúng ta có thể đòi hỏi nhiều hơn chăng?
Giờ đây, chuyện gì sẽ xảy ra? Có thể là, mặc dù bằng chứng về thư điện tử đã rõ ràng trong đó bị cáo bảo đảm với Cố vấn pháp lý FBI đương thời, James Baker, rằng ông ta đang làm việc với tư cách độc lập và không phải là người điều hành chiến dịch tranh cử của bà Hillary, ông Sussman sẽ được trắng án do bồi thẩm đoàn gồm những thành viên ủng hộ mạnh mẽ Đảng Dân Chủ ở Hoa Thịnh Đốn. Tất cả những gì ông ta cần là một bồi thẩm viên. Nếu từng chứng kiến vụ xét xử O.J. Simpson, chúng ta có thể dễ dàng nhận thấy các hình thức vô hiệu bồi thẩm đoàn như vậy xảy ra như thế nào. (Quý vị có nhận thấy rằng không có ai bước ra làm chứng cho vụ sát hại Nicole Brown Simpson và Ron Goldman — thậm chí không phải từ “thế giới của Faye Resnick,” như Johnny Cochran đã nói?)
Và đối với những ai có thể nghĩ rằng ông Sussmann khai man với FBI là chuyện nhỏ, thì hãy nhớ rằng ông ta đang nói dối tất cả chúng ta. Chúng ta trả tiền cho sự tồn tại của FBI, chẳng hạn như, để tìm ra sự thật và bảo vệ chúng ta – ít nhất chúng ta nghĩ rằng chúng ta đã làm như thế. Và đó là chưa kể đến những gì diễn ra sau đó từ lời nói dối đó — cuộc điều tra Trump-Nga, v.v.
Nhưng trở lại những gì thực sự sẽ xảy ra ở thời điểm này. Có vẻ như ông Durham để mắt đến những chiến lợi phẩm lớn hơn ông Sussmann. Mỉa mai thay, việc ông Sussmann có bị kết tội hay không cũng không quan trọng lắm. Cánh cửa đã được mở ra để khám phá “vô số những kẻ tòng phạm” được đề cập ở một số đoạn trên và các hoạt động của họ.
Câu hỏi đặt ra là – bà Hillary sẽ chịu trách nhiệm hay bà ta sẽ bị trừng phạt để những người khác thuộc tầng lớp chính trị của chúng ta từ FBI đến Tòa Bạch Ốc có thể nhanh chóng thoát khỏi việc này?
Giờ đây, chúng ta biết được, từ lời khai của đặc vụ FBI Curtis Heide trong phiên tòa xét xử ông Sussmann, rằng FBI đang tiến hành một “cuộc điều tra nội bộ” về ông Heide vì đã không cung cấp thông tin bào chữa trong cuộc điều tra ông Trump được gọi là “Crossfire Hurricane.” (Một chuyện ngoài lề, chẳng phải việc những kẻ cuồng nhiệt trong FBI đặt tên cho cuộc điều tra của họ với tên một bài hát của Rolling Stones là thảm hại sao?)
Tất nhiên, việc FBI tiến hành một “cuộc điều tra nội bộ” có vẻ hợp pháp như việc KGB tiến hành một cuộc điều tra tương tự. Từ ‘minh oan’ [dùng trong trường hợp này] là quá yếu.
Chúng ta – những công dân khiêm tốn, hay “những người bình thường” như ông Kurt Schlichter nói, đang sống dưới một chính phủ mà ông Sussmann — mặc dù chỉ là một luật sư từ Beltway (*) (theo lời khai) với mức lương 800 USD một giờ — là một biểu tượng hữu ích. Nói dối là cách của Nhà nước ngầm Hoa Thịnh Đốn và là cách quyền lực nhất của họ. Đối với họ, điều đó gần giống như hơi thở. Nói dối vì lợi ích của bản thân và của bạn bè là những chiếc máy hô hấp nhân tạo mà họ sẽ không bao giờ rời bỏ.
Hồi tháng Ba, tờ New York Post đã kêu gọi nhiều người trong số những người này giải trình trong bài xã luận của họ “Những gián điệp nói dối: 51 chuyên gia ‘tình báo’ từ chối xin lỗi vì bác bỏ câu chuyện có thật của Hunter Biden.”
“Lẽ ra họ phải là nhóm người phi đảng phái gồm những điệp viên hàng đầu đang bảo vệ lợi ích tốt nhất cho quốc gia.”
“Nhưng, trong một bức thư công khai, 51 cựu quan chức ‘tình báo’ nghi ngờ những câu chuyện của NY Post về chiếc máy điện toán xách tay của ông Hunter Biden; thực sự họ chỉ quá mong mỏi ông Joe Biden được đắc cử tổng thống. Và hơn một năm sau, ngay cả khi sự phá hoại của Nhà nước ngầm liên tục bị chứng minh là một trò dối trá, họ vẫn từ chối thừa nhận về cách họ phá hoại một cuộc bầu cử.
“Các quan chức, bao gồm nhà bình luận của CNN và kẻ bịa đặt chuyên nghiệp James Clapper — một người gần như bị buộc tội khai man vì nói dối trước Quốc hội — đã ký một lá thư nói rằng chiếc máy điện toán xách tay ‘có những đặc điểm điển hình của một chiến dịch thông tin [sai lệch] của Nga.’
Mặc dù không trực tiếp trong phạm vi hoạt động của ông Durham — dù ai cũng biết, vì ngày nay có rất nhiều thứ liên kết với nhau — đây là điều mà Biện lý đặc biệt có thể kêu gọi sự chú ý của Hoa Kỳ và thế giới.
Theo đúng nghĩa đen, ông ấy có thể chèo lái con thuyền nhà nước của chúng ta quay trở lại pháp quyền. Nếu không phải ông ấy, thì là ai? Tổng Thanh tra Bộ Tư pháp Michael Horowitz đã đi đến bên bờ sự thật trong báo cáo của mình và sau đó thay đổi thái độ trước khi đưa ra các kết luận hiển nhiên, như thể lo ngại rằng thẻ Nhà nước ngầm của ông ta sẽ bị thu hồi.
Các hãng thông tấn lớn, rất nhiều người trong số đó có liên can sâu sắc đến những lời xảo ngôn này (tôi đã làm việc với một số hãng đó và thậm chí giờ đây không thể ở gần họ, chứ đừng nói đến nói chuyện với họ), sẽ làm mọi cách có thể để che giấu hoặc làm giả thông tin này.
Công việc của chúng ta, mỗi người trong chúng ta, là phổ biến điều này — một cách thực tế và với mức độ ác cảm tối thiểu — càng rộng rãi càng tốt khi sự thật được phơi bày.
Chúng ta cũng có thể cầu nguyện cho ông Durham. Một câu thơ khác của Mahalia sẽ không gây hại.
Điểm cuối
Để minh họa cho mọi thứ trở nên tồi tệ như thế nào, một trong những người trực tiếp bị cho là kẻ nói dối trong cuộc điều tra Durham, trong trường hợp quý vị bỏ sót, hiện là cố vấn an ninh quốc gia của chúng ta, kiểm soát tình hình Ukraine và có lẽ đang để mắt đến khoản tiền 40 tỷ USD mà người nộp thuế Hoa Kỳ Mỹ đang gửi đến quốc gia Đông Âu này.
Từ giáo sư luật Jonathan Turley:
“Về phần mình, bà [Hillary] Clinton không chỉ chấp thuận mà còn giúp mô tả cáo buộc vụ Alfa Bank là thật qua dòng tweet: ‘Các nhà khoa học điện toán rõ ràng đã phát hiện ra một máy chủ bí mật liên kết Trump Organization với một ngân hàng có trụ sở tại Nga.”
“Sau đó, cáo buộc này đã được khuếch đại thêm bởi một trong những cố vấn chiến dịch tranh của của bà ta, ông Jake Sullivan, hiện là cố vấn an ninh quốc gia của Tổng thống Biden.
Thời điểm đó, ông Sullivan tuyên bố: “Đây có thể là mối liên hệ trực tiếp nhất giữa Donald Trump và Moscow. Các nhà khoa học điện toán đã phát hiện ra một máy chủ bí mật liên kết Trump Organization với một ngân hàng có trụ sở tại Nga.”
Ông Sullivan còn nói thêm rằng ông ‘chỉ có thể giả định rằng giờ đây các nhà chức trách liên bang sẽ điều tra mối liên hệ trực tiếp này giữa Trump và Nga như một phần của cuộc điều tra hiện hữu của họ về việc Nga can thiệp vào cuộc bầu cử của chúng ta.’
Rõ ràng, ông Sullivan đã đạt được mong muốn của mình.
Như tôi đã nói, hãy cầu nguyện cho ông Durham.
Quan điểm trong bài viết này là của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.
Ông Roger L. Simon là một tiểu thuyết gia từng đạt giải thưởng, nhà biên kịch được đề cử giải Oscar, người đồng sáng lập PJMedia, và hiện là biên tập viên chính cho The Epoch Times. Những cuốn sách gần đây nhất của ông là tiểu thuyết viễn tưởng “The GOAT” (“Con DÊ”) và sách phi hư cấu “I Know Best: How Moral Narcissism Is Destroying Our Republic, If It Hasn’t Already” (“Tôi Biết Rõ Nhất: Sự Ích Kỷ về Đạo Đức Đang Phá Hủy Nền Cộng Hòa của Chúng Ta Như Thế Nào, Nếu Điều Đó còn Chưa Xảy Ra”). Quý vị có thể tìm thấy ông ấy trên GETTR và Parler @rogerlsimon.
Chú thích của dịch giả:
(*) Beltway: giới chính trị và xã hội ở Thủ đô Hoa Thịnh Đốn