Số phận thay đổi: Người phụ nữ bị bệnh tật hành hạ đã tìm ra con đường duy nhất để có sức khỏe tốt
Tôi gặp vấn đề về sức khỏe từ khi còn trẻ. Trong nhiều năm, tôi đã thử nhiều phương pháp điều trị bệnh nhưng gần như không hiệu quả. Vì sự giáo dục tri thức [hạn hẹp], tôi đã từ chối khám phá bất cứ điều gì ngoài y học hiện đại. Tuy nhiên, rõ ràng là y học hiện đại không thể chữa khỏi bệnh cho tôi, nên trong nỗi tuyệt vọng, tôi bắt đầu tìm kiếm phương pháp khác. Đó là lúc tôi tình cờ tìm ra cách tiếp cận hoàn toàn khác biệt và vô cùng hiệu nghiệm, giúp tôi có được cuộc sống không bệnh tật. Kết quả không có gì đáng ngạc nhiên.
Đây là câu chuyện của tôi.
Những vấn đề sức khỏe vô tận khiến tôi thống khổ
Khi tôi khoảng 5 tuổi, trong kỳ nghỉ hè ở trường mẫu giáo, tôi cùng một cô bé lớn hơn trong xóm đến trường tiểu học gần đó để chơi. Ở đó tôi thấy học sinh cuối cấp đang chơi với chiếc liềm vốn được dùng để cắt lúa mì ở vùng nông thôn Trung Quốc. Tôi tò mò nên lại gần xem. Bằng cách nào đó, chiếc liềm tuột khỏi tay người học trò và chiếc cán gỗ đập vào sống mũi tôi. Mũi của tôi ngay lập tức bắt đầu chảy máu rất nhiều.
Mũi của tôi đã bị tắc nghẽn từ trước, và việc hít thở trở nên khó khăn hơn kể sau vụ tai nạn. Hơn nữa, mũi và cổ họng tôi đầy chất nhầy đặc đến nỗi tôi không thể nuốt hay khạc ra được. Hôm nay tôi thậm chí còn cảm thấy buồn nôn khi chỉ nghĩ về triệu chứng. Tôi không biết mình đã sống qua khoảng thời gian ấy như thế nào. Ở độ tuổi 20, tôi đã phẫu thuật vách ngăn mũi nhưng kết quả không như ý. Tôi phải tiếp tục dựa vào thuốc để hít thở bình thường.
Ở tuổi 30, tôi phải cắt bỏ tử cung và nhiễm viêm gan C do truyền máu có virus. Bác sĩ điều trị cho tôi biết virus viêm gan C thường gây xơ gan. Ông ấy cảnh báo tôi, “Cô chỉ có thể còn sống chưa đầy 10 năm nữa.” Mặc dù đã dùng nhiều loại thuốc khác nhau nhưng tôi vẫn không cảm thấy khá hơn chút nào và luôn cảm thấy yếu ớt.
Trước khi cắt tử cung, tôi thường bị đau lưng. Sau cuộc phẫu thuật, tôi bắt đầu đau ở tất cả các khớp lớn. Đôi khi tôi đau và ngứa đến mức không thể ngủ được vào ban đêm. Ban đầu, các bác sĩ không thể tìm ra nguyên nhân. Cuối cùng, tôi đã được chẩn đoán bệnh viêm khớp dạng thấp. Tôi đã uống rất nhiều thuốc nhưng hầu như không có tác dụng gì.
Do đau đớn và căng thẳng, tôi trở nên vô cùng cáu kỉnh và dễ nổi cáu, ngay cả vì những điều nhỏ nhặt. Ngoài ra, tác dụng phụ của thuốc khiến tôi xanh xao, gầy gò.
Tôi đã từ bỏ hy vọng có được cuộc sống bình thường.
Bước trên con đường mới
Tôi đã thử nhiều phương pháp điều trị bằng Tây y, nhưng vẫn cảm thấy khổ sở. Tôi đã được giáo dục theo niềm tin vô thần và vật chất từ khi còn nhỏ, nên không thể chấp nhận bất cứ điều gì ngoài những quan niệm và phương pháp điều trị hiện đại. Khi những điều đó làm tôi thất bại, tôi tiếp tục thử dùng thuốc Trung y, thuốc Tây Tạng, và đủ loại phương thuốc. Không có tác dụng, trong tuyệt vọng, tôi bắt đầu tìm kiếm câu trả lời từ khí công và Phật giáo.
Năm 1995, khi tôi còn sống ở Trung Quốc, mẹ tôi biết đến môn tu luyện cổ xưa của Trung Quốc tên là Pháp Luân Đại Pháp, bao gồm các bài tập chậm rãi, thiền định và các bài giảng. Sau khi tập luyện được vài tháng, mẹ tôi cảm thấy thật tuyệt vời. Bà giới thiệu với tôi, nói rằng tập luyện có thể cải thiện sức khỏe kém của tôi.
Pháp Luân Đại Pháp dạy về chân, thiện và nhẫn như cách để cải thiện sức khỏe, tư cách đạo đức và đạt được trí tuệ tâm linh. Tất cả sách, bài nhạc tập luyện, tài liệu, và hướng dẫn học đều miễn phí.
Vào thời điểm đó, sức khỏe của tôi kém đến mức tôi không thể làm việc và gặp khó khăn khi vận động thể chất dù chỉ là một chút. Nhưng tôi đã nghe nói về nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra với các học viên Pháp Luân Đại Pháp, nên điều đó đã khiến tôi tin tưởng để thử [tập luyện].
Lúc đầu, tôi không thể tập các bài công pháp đứng trong hơn nửa tiếng mà không bị kiệt sức, và việc ngồi kiết già trong khi thiền định đặc biệt đau đớn. May mắn thay, có khá nhiều học viên ở khu vực lân cận của tôi. Chúng tôi đã khuyến khích lẫn nhau và chia sẻ những hiểu biết của mình để cùng nhau đề cao. Chúng tôi đã xem các video bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí và đọc “Chuyển Pháp Luân,” quyển sách giảng dạy chính [của môn tập].
Dần dần, tôi hiểu rằng mục đích của Pháp Luân Đại Pháp không phải là để chữa bệnh, mà là do nghiệp lực mà tôi đã tạo ra trong kiếp này và kiếp trước. Từ khi đọc “Chuyển Pháp Luân,” tôi nhận ra rằng để tiêu trừ nghiệp lực bản thân, tôi phải tu tâm, đề cao tâm tính, và trở thành người tốt. Vì thế tôi quyết tâm tu luyện tinh tấn và chịu đựng khó khăn khi ngồi kiết già.
Chẳng bao lâu sau, tôi bắt đầu cảm thấy tốt hơn. Căn bệnh hô hấp dai dẳng đeo đuổi tôi bấy lâu nay đã được cải thiện, chất nhầy tích tụ trong mũi và cổ họng tôi ngày càng giảm đi, cuối cùng thì biến mất hoàn toàn. Có thể hít thở dễ dàng là niềm hạnh phúc không thể tin được. Điều này đã đem lại cho tôi cuộc sống mới.
Trên thực tế, tôi đã cải thiện về mọi mặt sức khỏe thể chất – nhiều loại bệnh mạn tính đã biến mất mà tôi không thực sự nhận thấy. Chứng mất ngủ và mệt mỏi cũng biến mất, tôi thường cảm thấy [thân thể] nhẹ như lông hồng.
Tâm tính của tôi cũng được cải thiện. Tôi bớt giận dữ hơn và bây giờ rất hòa đồng với mọi người, cảm thấy hài lòng và vô tư lự. Tôi có thể tử tế và bao dung với người khác. Tôi cũng cảm thấy trí tuệ bẩm sinh của tôi đã được khai mở, suy nghĩ của tôi rõ ràng và sắc bén hơn trước rất nhiều.
Với cơ thể khỏe mạnh và tinh thần thư thái, tôi đã có thể làm việc trở lại. Tôi cũng đã đi học lại và lấy bằng thạc sĩ.
Tất nhiên, Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công, là một môn tu luyện, vì vậy tôi cần phải không ngừng cố gắng để đề cao bản thân theo nguyên lý chỉ đạo chân, thiện, và nhẫn của môn tu luyện.
Trái tim vui vẻ
Kể từ khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 23 năm, tôi chưa bao giờ phải gặp bác sĩ hay uống bất kỳ viên thuốc nào. Trở thành học viên Pháp Luân Đại Pháp và người tu luyện chân chính là con đường duy nhất để đạt được điều này. Pháp Luân Đại Pháp không chỉ đem lại sức khỏe tốt mà còn cả một trái tim vui vẻ. Tôi cảm thấy vô cùng may mắn khi tìm được môn tu luyện tuyệt vời này, và đường đời của tôi đã hoàn toàn thay đổi.
Tôi di cư đến Canada vào năm 2008 và ngay sau đó đã gia nhập đoàn diễn hành Thiên Quốc chỉ gồm các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã đi bộ rất nhiều khi tham gia diễn hành và không hề cảm thấy mệt mỏi – thể lực của tôi đã được cải thiện rất nhiều đến mức ngang bằng với những người khác. Ngoài ra, tôi có thể đi ra ngoài trong mọi thời tiết và không còn sợ lạnh nữa. Những thay đổi này là điều mà trước đây tôi chỉ có thể mơ ước.
Ngọc Thuần biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times