Phóng chiếu cho người mới vào nghề
Các nhà tâm lý học định nghĩa “phóng chiếu” là việc quy thái độ hoặc hành vi thuộc về bản thân mình sang cho những người khác.
Một kẻ bắt nạt đổ lỗi cho các nạn nhân của hắn ta là hống hách và độc đoán.
Một kẻ lừa đảo cáo buộc một thương hiệu hoặc đối thủ vô tội là thực hiện y chang hành vi không trung thực mà chính hắn ta đang làm.
Đây là một ví dụ thực tế: “Các nhà khoa học máy điện toán rõ ràng đã phát hiện ra một máy chủ bí mật đang kết nối tập đoàn Trump Organization tới một ngân hàng có trụ sở tại Nga.”
Đó là một dòng trạng thái trên Twitter của bà Hillary Clinton, vào ngày 31/10/2016.
Hãy nói về bữa tiệc Halloween.
Theo từ điển về tâm thần học, thì tôi cho rằng “sự phóng chiếu” thường được coi là vô thức hoặc chỉ nửa tỉnh nửa mê. Trong giới tội phạm, mà trong đó, than ôi, nền chính trị của chúng ta đã trở thành một phần của nó, thì hành vi này dường như là có chủ ý, cũng như thách thức một cách phẫn nộ.
Đề mục: Quý vị có ý gì khi nói quét sạch một chiếc máy chủ? “Giống như bằng một miếng vải hay cái gì đó?”
Ha, ha, ha.
Nhưng tất nhiên, bà Clinton đã không cười khi nói thế.
Bà ấy là người nóng nảy và phòng thủ.
Tôi không chắc hiện giờ bà ấy cũng đang cười.
Hôm 11/02, ông John Durham, công tố viên cần mẫn và lạnh lùng nhất thế giới, đã đệ trình một bản kiến nghị cáo buộc rằng chiến dịch tranh cử của bà Clinton đã trả tiền cho một công ty công nghệ để kết nối (“xâm nhập”) vào các máy chủ tại tòa nhà Trump Tower; và sau đó, sau khi ông Donald Trump trở thành tổng thống, thì tại Tòa Bạch Ốc để “thu thập thông tin về ông Donald Trump phạm luật” và thúc đẩy câu chuyện (hoàn toàn sai sự thật) rằng ông Trump đã móc ngoặc với người Nga.
Tôi chèn chữ nghiêng cho cụm từ “tại Tòa Bạch Ốc” để nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng của cáo buộc này. Họ đã bí mật giám sát vị tổng thống này bằng cách theo dõi lưu lượng truy cập internet tại căn hộ ở New York của ông ấy và “Văn phòng Điều hành của Tổng thống Hoa Kỳ.”
Hãy suy ngẫm về điều đó.
[Quý vị có] còn nhớ khi ông Trump từng phàn nàn rằng những cuộc trò chuyện của ông tại Trump Tower đã bị “nghe lén” không?
Phe cánh tả mới nhạo báng điều đó làm sao.
Hóa ra ông Trump đã không biết một nửa của vấn đề.
Những gì ông Durham đã buộc tội — và, có ai không tin những lời buộc tội của ông ấy sẽ thành công không? — là một minh họa tuyệt vời cho câu ngạn ngữ xưa rằng mọi thứ luôn tồi tệ hơn những gì chúng biểu hiện.
[Quý vị có] nhớ ông Michael Sussmann không? Ông ta từng là luật sư của bà Clinton, và hiện đang bị truy tố vì đã nói dối một đặc vụ liên bang.
Nếu là một thành viên Đảng Cộng Hòa, có lẽ ông ta đã bị phá sản vì các khoản án phí và phải đối mặt với 20 năm trong tù.
Như hiện tại, thì quý vị có thể thấy cái kén thủ đoạn và biện hộ đặc biệt của Đảng Dân Chủ đang bện quanh ông ta, giống như nó đã bện quanh ông Kevin Clinesmith, người đã sửa lại một email, tức là giả mạo bằng chứng để có được trát FISA chống lại ông Carter Page.
Ông Clinesmith đã bị kết án — quản chế. Và gần đây đã được FBI thuê lại một cách lặng lẽ.
Hãy hình dung nếu như bất kỳ ai trong vòng liên hệ của ông Trump đã làm những gì mà ông ta [Clinesmith] đã làm.
Theo ông Durham, ông Sussmann “đã tập hợp và chuyển các cáo buộc [về mối liên hệ được cho là của ông Trump với người Nga] này cho FBI thay mặt cho ít nhất hai khách hàng cụ thể, bao gồm một giám đốc điều hành công nghệ (Tech Executive 1) tại một công ty internet có trụ sở tại Hoa Kỳ (Internet Company 1) và chiến dịch tranh cử của bà Clinton.”
Ngoài ra, bản kiến nghị của ông Durham cáo buộc rằng các hồ sơ thanh toán cho thấy ông Sussman “đã liên tục gửi hóa đơn tới Chiến dịch tranh cử của bà Clinton cho phần việc ông ấy làm liên quan đến các cáo buộc Ngân hàng Nga-1,” tức là, các báo cáo giả mạo mà ông Sussman ráp lại với nhau để đưa ra giả thuyết về mối liên hệ giữa ông Trump và Ngân hàng Alfa, ngân hàng tư nhân lớn nhất ở Nga.
Bản thân ông Trump đã phản ứng với sự giận dữ thích đáng trước những phát hiện này.
Trong một tuyên bố phát ra hôm 12/02, ông ấy nói rằng bản kiến nghị của ông Durham cung cấp “bằng chứng không thể chối cãi rằng chiến dịch tranh cử và nhiệm kỳ tổng thống của tôi đã bị bí mật theo dõi bởi các gián điệp do chiến dịch tranh cử của bà Hillary Clinton trả tiền, trong một nỗ lực tạo ra một mối liên hệ hoàn toàn bịa đặt với Nga.”
Vâng, chính là nó đấy.
“Đây là một vụ bê bối có quy mô và mức độ lớn hơn nhiều so với vụ Watergate,” ông Trump nói, “và những người đã tham gia — và đã biết về — hoạt động gián điệp này phải bị truy tố hình sự.”
Nhưng hãy quay lại chủ đề phóng chiếu: Các cáo buộc do ông Durham đưa ra cho thấy Đảng Dân Chủ đang làm chính xác những gì mà họ đã cáo buộc ông Trump làm.
Liệu họ có bị “truy tố hình sự” như ông Trump đã nói không?
Các nhà cái đang đưa ra tỷ lệ cược 8–5 đối với điều đó.
Tại sao? Vì lý do tương tự mà bà Clinton có thể ra trước Quốc hội, nói dối về cuộc tấn công khủng bố Hồi giáo vào lãnh sự quán của chúng ta ở Benghazi, Libya, hồi năm 2012 và thoát khỏi chuyện đó bằng cách giận dữ hỏi, “Tại thời điểm này thì nó tạo ra điều gì khác biệt?”
Kết quả có thể xảy ra là nhóm chính trị lâu năm này sẽ đoàn kết để bảo vệ chính mình.
Họ sẽ được hỗ trợ bởi một phương tiện truyền thông dễ bảo, vốn sẽ cố gắng hết sức để tìm các lý do bào chữa, hoặc những lý do nửa vời, để cho thấy nguyên nhân tại sao những gì mà những thành viên Đảng Dân Chủ này đã làm thực sự không tệ như vậy.
Chúng ta sẽ được thông báo rằng bằng chứng của ông Durham không cho thấy những gì mà ông Trump nói là họ làm; rằng trường hợp này thực sự là thuộc về các vấn đề thứ yếu; rằng ông Durham sẽ không thực sự truy lùng bất cứ ai ở trung tâm của vụ bê bối này.
Mục tiêu quan trọng hơn cả, giống như mọi khi, sẽ là cản trở ông Trump và ngăn ông ấy, hoặc bất kỳ ai giống như ông ấy, tranh cử vào năm 2024.
Tôi không nghĩ rằng chiêu đó sẽ hiệu quả. Nhưng ngay cả khi nó có hiệu quả, thì cần lưu ý rằng ông Donald Trump không phải là người duy nhất tức giận về diễn biến mới nhất này.
Con mèo huyền thoại đang bò ra khỏi chiếc túi.
Chờ chút: Đó sẽ là một chuyến đi gập ghềnh đấy.
Quan điểm trong bài viết này là của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.
Ông Roger Kimball là biên tập viên chuyên gia quảng bá tạp chí The New Criterion và là chuyên gia quảng bá Encounter Books. Cuốn sách gần đây nhất của ông là “Who Rules? Sovereignty, Nationalism, and the Fate of Freedom in the 21st Century” [tạm dịch: Ai Là Kẻ Thống Trị? Chủ Quyền, Chủ Nghĩa Dân Tộc, và Số Phận của Tự Do trong Thế Kỷ 21]
Thanh Tâm biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: