Sự can thiệp vào y tế của liên bang thúc đẩy các lựa chọn điều trị
‘Các bác sĩ không thể chất vấn chính phủ liên bang. Đó là cách ngành y tế vận hành ở Hợp chúng quốc Hoa Kỳ ngay lúc này.’
Trên khắp Hoa Kỳ, đã có nhiều trường hợp bệnh nhân COVID-19 nhập viện đã yêu cầu được dùng thuốc Ivermectin nhưng lại bị từ chối, và sau đó họ đi tìm kiếm một lệnh của tòa án để buộc bệnh viện đó cung cấp loại thuốc mà họ đã yêu cầu. Ivermectin, một loại thuốc được sử dụng an toàn ở người từ năm 1985, đã cho thấy nhiều hứa hẹn trong việc điều trị loại virus này, đặc biệt là khi được dùng sớm. Mặc dù loại thuốc này chưa được chính thức cấp phép sử dụng [để điều trị bệnh này] và chưa được chứng minh là hoạt động hiệu quả một cách ổn định, nhưng việc các bác sĩ kê đơn Ivermectin để điều trị COVID-19 là hợp pháp, và nhiều bệnh nhân, trong đó có một số người đang tuyệt vọng và ở ngưỡng cửa sinh-tử, muốn dùng thử một lần xem sao.
Vì cớ gì mà nhiều bệnh viện phản đối việc dùng loại thuốc Ivermectin an toàn và rẻ tiền này đến thế? Câu trả lời gắn liền với tình hình tài chính bấp bênh phức tạp phủ trùm lên toàn bộ hệ thống chăm sóc sức khỏe này.
Đây không phải là câu chuyện về Ivermectin; mà là về những điều mà COVID-19 đã phơi bày ra trong hệ thống chăm sóc y tế của Hoa Kỳ. Chính phủ liên bang, các hãng dược phẩm, và công ty bảo hiểm kiểm soát những dịch vụ chăm sóc sức khỏe mà các nhà quản lý bệnh viện có thể cung cấp. Họ không bao giờ nhìn vào phác đồ điều trị của quý vị, nhưng họ có tiếng nói trong việc điều trị cho quý vị, và những bác sĩ nào đi chệch khỏi quy trình quản lý có thể phải từ giã sự nghiệp của mình.
Dưới đây là một cái nhìn về nhiều động lực đằng sau các quyết định y tế ngoài mối liên hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Người bệnh là nguồn sinh lời
Bác sĩ Dan Stock làm việc tại Indiana là một bác sĩ gia đình có kết nối với Tổ chức Các Bác sĩ Tuyến đầu của Mỹ, một tổ chức y tế tự do ủng hộ các phương pháp điều trị như Ivermectin cho COVID-19. Ông nói rằng tài chính định hướng phần lớn bối cảnh của ngành y tế hiện nay.
“Hầu như không còn mấy ai thanh toán trực tiếp cho dịch vụ chăm sóc sức khỏe nữa,” bác sĩ Stock nói với The Epoch Times. “Quý vị trả tiền cho dịch vụ chăm sóc sức khỏe của mình khi đóng tiền cho chính phủ liên bang thông qua các khoản thuế, hoặc đóng tiền cho một công ty bảo hiểm thông qua phí bảo hiểm.”
Công ty bảo hiểm hoặc chính phủ mua dịch vụ này cho quý vị với tư cách là bên thứ ba. Bác sĩ Stock nói đó chính là vấn đề bởi vì “Chính phủ liên bang chưa bao giờ thanh toán các hóa đơn của mình. Mọi bác sĩ và mọi bệnh viện đều mất tiền cho mỗi bệnh nhân Medicare và Medicaid tới điều trị.” Và để bù đắp khoản lỗ này, chi phí chăm sóc sức khỏe đã tăng cao đối với những người có bảo hiểm tư nhân, bác sĩ cho biết.
Một tờ thông tin năm 2017 do Hiệp hội Bệnh viện Hoa Kỳ thực hiện cho biết khoản lỗ hàng năm mà các bệnh viện phải gánh là 57.8 tỷ USD, và các bệnh nhân có bảo hiểm tư nhân và những người khác phải bù đắp cho khoản thâm hụt này.
Các bệnh viện bất vụ lợi đều bị chính phủ liên bang yêu cầu phải chấp nhận các chương trình bảo hiểm Medicare, Medicaid, bảo hiểm quân đội cho những người nghỉ hưu, Dịch vụ Y tế dành cho Người Bản địa (IHS), và toàn bộ chương trình bảo hiểm của liên bang.
Sự dịch chuyển chi phí này gây ra lạm phát giá y tế và làm tăng phí bảo hiểm y tế tư nhân.
“Các chủ doanh nghiệp bắt đầu ca thán về điều đó, mọi người bắt đầu từ bỏ bảo hiểm tư nhân của mình vì nó không đáng để bỏ tiền ra nữa, đó là lý do tại sao Đạo luật Chăm sóc Sức khỏe Hợp túi tiền đã được thông qua,” bác sĩ Stock giải thích. “Hãy nhìn xem, ý tưởng đó là các lực lượng thị trường sẽ không khiến quý vị phải tham gia và mua thông qua chương trình thanh toán của bên thứ ba để giữ cho Medicare và Medicaid tồn tại. Các bệnh viện kêu lên rằng ‘chúng tôi sắp phá sản.’ Vì thế mà Đạo luật Chăm sóc Sức khỏe Hợp túi tiền ra đời, trong đó quy định rằng mọi người dân trong nước phải mua bảo hiểm, và nếu như quý vị là chủ lao động, thì quý vị phải mua loại bảo hiểm đó cho nhân viên của mình. Quý vị không được quyền nói không. Nếu quý vị làm vậy, chúng tôi sẽ áp cho quý vị một khoản thuế lớn.”
Bác sĩ Stock nói rằng điều đó đã giúp cho các chương trình Medicare và Medicaid tiếp tục được rót tiền.
“Nhưng có một vấn đề với Đạo luật Chăm sóc Sức khỏe Hợp túi tiền. Họ có cái này gọi là Tỷ lệ Tổn thất Y tế,” bác sĩ Stock nói. “Ai đó đã nói chuyện với những người không sáng suốt này trong chính phủ liên bang của chúng ta rằng, này, nếu quý vị là một công ty bảo hiểm tư nhân, quý vị phải chi 80–85% tiền phí bảo hiểm mà quý vị nhận được cho các vật tư và dịch vụ y tế. Chỉ 15–20% trong số đó là có thể về tay các cổ đông hoặc được dùng để trả chi phí quản lý.”
Với quy định này, các công ty bảo hiểm kiếm được nhiều tiền hơn khi bệnh nhân đau ốm.
Ví dụ: giả sử công ty bảo hiểm có kế hoạch chi trả cho 100 bệnh nhân bị bệnh cao huyết áp và họ có kế hoạch mua một loại thuốc huyết áp nhất định. Họ sẽ ước tính liều lượng mà những bệnh nhân này sẽ sử dụng và thương lượng giá cả với công ty dược phẩm.
“Tôi sẽ không cố gắng mặc cả để được giá thấp. Tôi muốn giá cao vì tôi sẽ có cơ hội giữ lại được 20% của bất cứ thứ gì tôi mua cho họ,” ông Stock cho biết. “Công ty dược phẩm thì kiểu như, được thôi, tôi sẽ bán cho ông với giá cao. Bây giờ, giả sử hai trong số 100 bệnh nhân đó bắt đầu ăn uống tốt hơn và khỏi bệnh cao huyết áp. Họ không cần thuốc nữa.” Công ty bảo hiểm đã lập ngân sách để kiếm tiền dựa trên việc mọi người bị bệnh. Trong ví dụ này, vì có hai người không dùng thuốc nữa, nên công ty sẽ mất đi 2% lợi nhuận dự kiến.
“Công ty bảo hiểm này sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nếu số người đó ốm yếu hơn và mua nhiều thứ hơn. Hãy lật ngược lại vấn đề”, bác sĩ Stock nói. “Giả sử 100% những bệnh nhân đó thấy huyết áp của họ trở nên tồi tệ hơn. Bây giờ họ cần phải dùng thêm một loại thuốc. Tôi sẽ mất tiền vì giả sử 90% tiền phí bảo hiểm tôi thu được phải dùng để mua thuốc cho các bệnh nhân cao huyết áp. Bây giờ tôi sẽ không kiếm được nhiều lợi nhuận. Vì vậy, ngành bảo hiểm đã trở thành một chương trình thanh toán trước cho các dịch vụ chăm sóc sức khỏe và cách mà họ tối đa hóa lợi nhuận của mình là không mua với giá thấp, chỉ mua với giá cao và sau đó buộc mọi người chi tiêu trong khoảng ngân sách đã vạch ra.”
Hệ thống và mã chăm sóc sức khỏe
Làm thế nào các công ty bảo hiểm tiên lượng được sức khỏe của cộng đồng?
Sổ y bạ điện tử, được phát triển cách đây khoảng 20 năm, đã giúp các bác sĩ theo dõi dữ liệu của bệnh nhân như mức natri, lượng đường trong máu, và chức năng thận. Khoảng 5 năm sau đó, chính phủ nhận ra rằng các bệnh viện và các bác sĩ độc lập đang theo dõi thông tin đó nhưng không thể chia sẻ dữ liệu với nhau vì các quy tắc bảo mật liên quan đến Đạo Luật về Trách Nhiệm Giải Trình và Cung Cấp Thông Tin Bảo Hiểm Y Tế (Health Insurance Portability and Accountability Act) còn gọi là Luật HIPAA.
Đó là lý do tại sao, Tổ chức Chăm sóc Có trách nhiệm (ACO) được thành lập vào năm 2012. Các bác sĩ và bệnh viện tham gia ACO hiện đang làm việc cho một ông chủ đầy quyền lực.
Medicare và Medicaid tuyên bố rằng bất kỳ ai không gia nhập ACO sẽ bị cắt giảm 3% tiền bồi hoàn của mình. Bác sĩ Stock cho biết, các chương trình này cũng tăng 2% tiền bồi hoàn cho những ai đã tham gia ACO.
“Quý vị cần biết rằng biên lợi nhuận trong ngành y tế thực sự rất hẹp. Hầu hết các bệnh viện có biên lợi nhuận ở mức một hoặc hai phần trăm,” ông Stock nói.
“Chính phủ liên bang sau đó nói rằng, để có được 2% đó và để duy trì khoản bồi hoàn của mình, quý vị phải làm hai việc khác,” ông Stock tiết lộ.
Đầu tiên, các ACO có nghĩa vụ phải sử dụng hệ thống sổ y bạ điện tử và báo cáo dữ liệu lại cho các cơ quan liên bang và các công ty bảo hiểm.
Dữ liệu này không đi sâu vào mức độ chi tiết như “ông John Smith mắc bệnh hen suyễn”, nhưng nó cho biết tỷ lệ phần trăm bệnh nhân bệnh mạch vành đang sử dụng thuốc trị mỡ máu statin hoặc tỷ lệ phần trăm những người mắc bệnh COVID-19 đang được điều trị bằng máy thở.
Để nhập thông tin đó vào hệ thống máy tính, các bác sĩ phải liên kết một phương pháp điều trị với một chẩn đoán. Họ phải liên kết Thuật ngữ Thủ tục Hiện tại (mã CPT) với Bảng Phân loại Bệnh Quốc tế (mã chẩn đoán ICD).
Bác sĩ Stock giải thích, “ Chẳng hạn như, tôi không được phép đi viết cho ai đó đơn thuốc Losartan. Tôi phải viết một đơn thuốc Losartan và liên kết nó với một chẩn đoán, trong trường hợp này là bệnh huyết áp, để họ có thể cho biết tôi đã làm những gì.”
Nếu một bác sĩ liên kết một phương pháp điều trị như Ivermectin với một chẩn đoán ngoài quy trình, chẳng hạn như COVID-19, ACO sẽ bị trừng phạt về mặt tài chính và bác sĩ đó sẽ phải đối mặt với hậu quả, bác sĩ Stock nói. Thay đổi mã chẩn đoán thành một mã được chính phủ chấp nhận nhưng sử dụng thuốc cho việc khác sẽ là hành vi gian lận. Đơn thuốc phải phù hợp với chẩn đoán trong quy trình.
Đây là điều thứ hai mà chính phủ bảo quý vị phải làm để duy trì khoản tiền bồi hoàn 2% của mình: chính phủ và các công ty bảo hiểm đã đưa ra kế hoạch Trả tiền cho Hiệu suất, còn được gọi là các chương trình dựa trên giá trị.
Trang web của Trung tâm Dịch vụ Medicare và Medicaid (CMS) cho biết: “Các chương trình này thưởng cho các nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe bằng các khoản thanh toán khuyến khích cho chất lượng chăm sóc mà họ cung cấp cho những người có bảo hiểm Medicare. “Các chương trình dựa trên giá trị của chúng tôi rất quan trọng vì chúng đang giúp chúng tôi tiến tới việc trả tiền cho các nhà cung cấp dịch vụ dựa trên chất lượng, thay vì khối lượng chăm sóc mà họ dành cho các bệnh nhân.”
Trang web CMS liệt kê “các tổ chức cải tiến chất lượng” vốn phát triển và thực hiện các chương trình này, bao gồm Diễn đàn Chất lượng Quốc gia; Liên Ủy ban về Công nhận các Tổ chức Chăm sóc Sức khỏe; Ủy ban Quốc gia về Bảo đảm Chất lượng; Cơ quan Nghiên cứu và Chất lượng Chăm sóc Sức khỏe; Hiệp hội Y khoa Hoa Kỳ. Một số tổ chức này được quản lý bởi các cựu giám đốc điều hành của các công ty bảo hiểm, công ty dược phẩm hoặc CMS.
Bác sĩ Stock cho biết, giờ đây chính phủ, dưới sự tư vấn của các công ty bảo hiểm và công ty dược phẩm, đưa ra định nghĩa thế nào là thuốc tốt. Các bác sĩ phải chẩn đoán và cung cấp mã quy trình chăm sóc sức khỏe.
CMS quyết định khoản tiền bồi hoàn dựa trên mức độ hệ thống chăm sóc sức khỏe tuân thủ các hướng dẫn đó như thế nào.
Giống như điểm tín dụng xã hội, các nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe cá nhân đang được chấm điểm theo năng lực của họ.
“Mỗi một bác sĩ, y tá, và nhà vật lý trị liệu là một trung tâm chi phí đối với bệnh viện và ACO biết chính xác có bao nhiêu lượt giới thiệu khám và bao nhiêu xét nghiệm mà họ ký hợp đồng, và họ biết các cá nhân đang nhận được lợi nhuận là bao nhiêu từ công ty bảo hiểm,” bác sĩ Stock cho hay. “Họ sẽ đến và nói với quý vị trực tiếp bằng lời, họ sẽ không ghi nó ra giấy, nhưng các quản trị viên sẽ cho quý vị biết chính xác số tiền mà ACO đang kiếm được từ quý vị, quý vị đang kiếm được bao nhiêu, và nếu quý vị không sinh lời thì họ sẽ loại bỏ quý vị.”
Các bác sĩ mới có thể ra trường với khoản nợ nần 350,000 USD. Các bác sĩ lớn tuổi có thể có con đang học đại học. Họ ký một hợp đồng với một điều khoản hạn chế quy định rằng nếu ACO sa thải họ, họ phải chuyển đi cách xa phòng mạch của họ hoặc các cơ sở y tế của ACO từ 10 đến 15 dặm.
“Quý vị phải nghỉ việc một năm, đôi khi hai năm, quý vị không được phép quảng cáo trong khu vực bị khoanh vùng đó, quý vị không được phép nói cho bệnh nhân của quý vị biết quý vị sẽ đi đâu, quý vị không được phép mang theo phác đồ của quý vị đi cùng. Đối với mọi nhà cung cấp dịch vụ trong lĩnh vực y tế, thì hoạt động kinh doanh của chúng tôi chính là niềm tin của bệnh nhân vào chúng tôi và vào lời khuyên của chúng tôi, và bây giờ ACO sở hữu điều đó, có nghĩa là họ sở hữu vốn kinh doanh của quý vị và họ có thể khiến quý vị trắng tay,” bác sĩ Stock nói. “Và nếu họ sa thải quý vị vì quý vị không mang lại lợi nhuận, thì không ACO nào khác muốn nhận quý vị vì họ biết quý vị không sinh lời.”
Đào tạo thế hệ tiếp theo
Chính phủ liên bang có một chương trình dành cho các bác sĩ mới vào nghề vẫn còn vướng nợ. Làm việc 10 năm tại một ACO bất vụ lợi và các khoản vay của quý vị sẽ được xóa. Điều đó có nghĩa là 10 năm tuân theo các quy trình này.
“Nếu các bác sĩ không tuân theo quy trình đó, bệnh viện và ACO sẽ bị ảnh hưởng nặng về tài chính. Một ACO có thể phá sản dễ dàng vì biên lợi nhuận nhỏ và vì vậy họ kiểm soát những gì bác sĩ có thể đi học”, bác sĩ Stock cho biết. “Bây giờ bác sĩ đến làm việc mỗi ngày với một khẩu súng tài chính dí vào đầu. ‘Nếu tôi không tuân theo các quy trình này do chính phủ liên bang và các công ty bảo hiểm đặt ra, tôi có thể bị sa thải, sau đó gia đình tôi không kiếm được tiền. Tôi phải đi học những gì mà chính phủ và công ty bảo hiểm bảo tôi đi học để tiếp tục được đào tạo. Tôi không có cơ hội được tự mình suy nghĩ.’ Tiếng nói của họ đang lấn át toàn bộ những người trong ngành y. Họ đã và đang làm điều này trong 15 năm qua. Những bác sĩ này không thể tự mình suy nghĩ. Các bác sĩ không thể chất vấn chính phủ liên bang. Đó là cách ngành y tế ở Hoa Kỳ đang vận hành ngay lúc này.”
Bà Beth Brelje là một ký giả điều tra đưa tin về chính trị, tòa án, cũng như những tin tức đáng chú ý nhất và đôi khi bị che giấu của khối thịnh vượng chung Pennsylvania. Quý vị có thể gửi các ý tưởng cho bà qua địa chỉ: [email protected]
Nguyệt Minh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: