Phó tổng thống Kamala Harris từ bỏ hai đòn bẩy chống lại Trung Quốc: Đồng minh và thương mại
Trong bài diễn văn ngày 24/08/2021, Phó Tổng thống Kamala Harris đã đề cập đến một số vấn đề liên quan đến Á Châu, đáng chú ý nhất là Trung Quốc. Trong bài diễn văn, bà Harris chỉ trích hành động chiếm Biển Đông bất hợp pháp của Trung Quốc, nhưng vội nói rằng bà không yêu cầu các nước đứng về phía nào. Đây là sai lầm chiến lược đầu tiên của bà ấy.
Giống như Tổng thống Biden, bà kêu gọi “hành động” nhưng không nói cụ thể về hành động này liên quan đến Trung Quốc. Và, bà đã từ bỏ một điểm đòn bẩy quan trọng mà Hoa Kỳ và các đồng minh có đối với Trung Quốc: sự phụ thuộc của nước này vào thương mại xuất cảng. Đây là sai lầm lớn thứ hai.
Bằng cách khuyến khích, thông qua sự im lặng rõ ràng của bà ấy, các đồng minh của chúng ta làm đồng minh và thương mại với Trung Quốc, bà Harris đã tạo tiền đề cho sự thất bại của Hoa Kỳ ở Á Châu, và do đó là sự thất bại của nền dân chủ trên quy mô toàn cầu. Các quốc gia trên toàn cầu đang không công nhận Đài Loan dân chủ theo hướng có lợi cho Trung Quốc vì Trung Quốc đang yêu cầu rõ ràng các quốc gia đó đứng về phía nào. Con số này đã giảm từ hầu hết các nước lớn công nhận Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan) chứ không phải Trung Hoa cộng sản vào năm 1949, xuống còn hầu hết tất cả các nước này chỉ công nhận Trung Cộng ngày nay. Chỉ có 14 quốc gia dũng cảm và có nguyên tắc, bao gồm cả Thụy Sĩ, tiếp tục công nhận Đài Loan ngày nay.
Chỉ số Đài Loan này rất quan trọng để theo dõi ảnh hưởng toàn cầu của Trung Quốc. Nếu không muốn thế giới chuyển sang màu đỏ hoàn toàn, thì ít nhất chúng ta nên tập trung vào việc yêu cầu các nước công nhận lại Đài Loan. Điều đó có nghĩa là yêu cầu các quốc gia đứng về phía dân chủ và chống lại chủ nghĩa toàn trị. Đây là điều mà nhóm ông Biden – bà Harris cho đến nay vẫn chưa muốn làm.
Cơ hội yêu cầu các quốc gia đứng về bên nào sẽ sớm không còn. Trung Quốc càng bành trướng về kinh tế và quân sự, thì càng khó có thể liên kết được một liên minh các quốc gia có lập trường chống lại Trung Quốc. Cuối cùng, khi Trung Quốc đủ mạnh, sẽ không thể giữ được các đồng minh của chúng ta.
Tại thời điểm đó, Trung Quốc sẽ có thể đẩy Hoa Kỳ và các đồng minh của Hoa Kỳ, bao gồm cả quân đội và doanh nghiệp của Hoa Kỳ, ra khỏi Á Châu hoàn toàn. Khi đó, Trung Quốc sẽ trở thành bá chủ khu vực nếu không muốn nói là bá chủ toàn cầu. Chúng ta sẽ mất cơ hội tự bảo vệ mình, vì chúng ta đã ngu ngốc không kêu gọi các đồng minh của mình đưa ra những lựa chọn khó khăn, và thực sự là đồng minh [với chúng ta] khi chúng ta còn có thể.
Hoặc quý vị ủng hộ dân chủ, hoặc quý vị chống lại dân chủ. Quý vị không thể liên minh với Trung Quốc, và giao thương với Trung Quốc, đồng thời cũng ủng hộ nền dân chủ. Vì rõ ràng rằng việc lôi kéo Trung Quốc thông qua các nỗ lực kinh doanh và văn hóa đã thất bại thảm hại như một chiến lược dân chủ hóa Trung Quốc, [nên] hai lựa chọn này loại trừ lẫn nhau.
Bài diễn văn của bà Harris lẽ ra đã nên gần với bài phát biểu của ông George W. Bush vào năm 2001. Ông nói, “Mọi quốc gia, trong mọi khu vực, bây giờ đều có một quyết định phải thực hiện. Hoặc quý vị đang ở với chúng tôi, hoặc quý vị đang ở với những kẻ khủng bố.” Ngày nay, Trung Cộng là những kẻ khủng bố. Trung Cộng ủng hộ các nhà nước tài trợ cho chủ nghĩa khủng bố, như Pakistan, quốc gia ủng hộ Taliban, và Trung Cộng tham gia vào cuộc khủng bố của chính Trung Cộng trên Biển Đông, chẳng hạn như tài trợ cho một “lực lượng dân quân hàng hải” đánh chìm tàu đánh cá của các nước khác.
Trong bài diễn văn của mình, bà Harris không đề cập đến lực lượng dân quân hàng hải của Trung Quốc, hoặc sự hỗ trợ của lực lượng này đối với các chính phủ bảo trợ khủng bố. Thay vào đó, bà Haris bước lại trên cùng một đường mòn cũ, nhưng nhẹ như trên vỏ trứng hơn so với Chính phủ nhiệm kỳ trước.
Bà Harris nói: “Tầm nhìn của chúng tôi bao gồm tự do hàng hải, điều quan trọng đối với tất cả chúng tôi. Sinh kế của hàng triệu người phụ thuộc vào hàng tỷ USD thương mại chảy qua các tuyến đường biển này mỗi ngày.”
Bài diễn văn của bà ấy đối với điểm này toàn bộ đều quá rõ ràng đến mức hoàn toàn không gây tranh cãi và không quan trọng.
Bà Harris tiếp tục: “Chưa hết, ở Biển Đông, chúng tôi biết rằng Bắc Kinh tiếp tục ép buộc, đe dọa và đưa ra các yêu sách đối với phần lớn Biển Đông. Những tuyên bố trái pháp luật này đã bị bác bỏ bởi phán quyết của Tòa Trọng tài năm 2016. Và các hành động của Bắc Kinh tiếp tục phá hoại trật tự dựa trên luật lệ và đe dọa chủ quyền của các quốc gia. Hoa Kỳ sát cánh cùng các đồng minh và đối tác của chúng tôi khi đối mặt với những mối đe dọa này.”
Nhưng bà Harris không nêu rõ chính xác quan điểm của Hoa Kỳ với các đồng minh của Hoa Kỳ. Chính phủ Biden đã thực sự làm gì ở Biển Đông, ngoài việc thực hiện các hoạt động tự do hàng hải và các cuộc tập trận trong khu vực? Hầu như không có gì. Không có biện pháp trừng phạt kinh tế thực sự nào, càng không có nỗ lực bảo vệ các đảo đang bị Bắc Kinh đe dọa, bao gồm Hoàng Sa, Trường Sa, và Bãi cạn Scarborough.
Đồng minh của chúng ta đã bị ném xuống gầm xe bus. Họ cần sự lãnh đạo thì thay vào đó, họ nhận được nụ cười và bàn tay vui vẻ ở phía sau.
Tại thời điểm này trong bài phát biểu, Bắc Kinh đã nở một nụ cười nếu không muốn nói là cười thầm.
Bà Harris tiếp tục, với giọng nghiêm nghị: “Và tôi phải rõ ràng, sự tham gia của chúng tôi ở Đông Nam Á và Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương không chống lại bất kỳ quốc gia nào. Sự tham gia này cũng không được thiết kế để khiến bất kỳ ai phải lựa chọn giữa các quốc gia. Thay vào đó, sự tham gia của chúng tôi là nhằm thúc đẩy một tầm nhìn lạc quan mà chúng tôi có về sự tham gia và quan hệ đối tác của chúng tôi trong khu vực này. Và tầm nhìn kinh tế của chúng tôi là một phần quan trọng của điều đó.”
Bắc Kinh bây giờ bắt đầu cười cởi mở và chỉ trỏ.
Bà Harris sau đó tiếp tục tuyên bố rằng nền kinh tế Hoa Kỳ đang hoạt động tốt khi lẽ ra tất cả mọi người đều phải hiểu rõ rằng nền kinh tế Trung Quốc đã làm tốt hơn trong thời kỳ đại dịch.
Sau đó là sai lầm chiến lược lớn thứ hai của bà Harris. Bà ấy thúc đẩy thương mại tự do ở Thái Bình Dương, làm hài lòng đám đông, nhưng bà ấy không nói thương mại tự do cho ai. Điều này cho phép thương mại tự do hơn với Trung Quốc, bao gồm cả bông và cà chua do nô lệ người Duy Ngô Nhĩ ở Tân Cương sản xuất.
Bà Harris không bao giờ đề cập đến Tân Cương, hoặc 3 cuộc diệt chủng ở Trung Quốc, chống lại người Duy Ngô Nhĩ, người Tây Tạng, và Pháp Luân Công. Thay vào đó, bà ấy thúc đẩy thương mại tự do tổng quát, đó là một quan điểm của Trung Cộng. Thương mại tự do đó đang giết chết các ngành công nghiệp chiến lược của Hoa Kỳ và của các nước đồng minh, bao gồm cả thép và vi mạch máy tính, vì các sản phẩm này không thể cạnh tranh về giá với lao động nô lệ của Trung Quốc, thiếu vắng các quy định về môi trường và các hoạt động thương mại mang tính săn mồi như bán phá giá.
Bà Harris không đề cập đến những điều này. Một cơ hội đã bị bỏ lỡ.
Vào thời điểm bà Harris kết thúc bài phát biểu của mình, Trung Quốc đang ở mở tiệc tùng tưng bừng, gần như say sưa với niềm vui sướng.
Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc, Uông Văn Bân, chế giễu, “Để bảo vệ ‘Nước Mỹ trước tiên’, Hoa Kỳ có thể tùy tiện bôi nhọ, đàn áp, ép buộc và bắt nạt các nước khác mà không phải trả bất kỳ giá nào. Đây là mệnh lệnh mà Hoa Kỳ muốn. Nhưng giờ đây ai sẽ tin Hoa Kỳ? ”
Đáp trả từ bà Harris và ông Biden là gì? Những chú Dế mèn.
Trước những lời xúc phạm như vậy đối với nền dân chủ và nước Mỹ, Chính phủ Tổng thống Biden đang nhìn theo hướng khác, tạo ra một chút ồn ào về việc tập hợp một liên minh các đồng minh, nhưng cuối cùng lại sử dụng những tuyên bố đó như một bức bình phong mà ở phía sau thì không làm gì cả.
Cách tiếp cận của ông Biden-bà Harris là một sai lầm chiến lược, cộng với một cơ hội bị bỏ lỡ, bản thân nó được nhân lên bởi một sai lầm chiến lược khác. Điều đó khiến Hoa Kỳ trông yếu ớt và thiếu quyết đoán giống như một người cao tuổi đang lúi húi ngồi trên ghế đá công viên giữa một đô thị sầm uất. Hình ảnh này [lại còn] được kết hợp với ấn tượng vốn đã đem lại từ Afghanistan và sự thất bại trong việc bảo vệ rõ ràng hơn Biển Đông và các quần đảo của Nhật Bản khỏi các cuộc xâm lược của Trung Quốc trong những thập kỷ qua.
Nếu Hoa Kỳ muốn đánh bại chủ nghĩa toàn trị của Trung Quốc, thì quốc gia này phải mạnh và phải dẫn đầu, ngay cả khi một số đồng minh không tuân theo. Chỉ khi đó, chúng ta mới biết ai là bạn thực sự của mình, ai là người chúng ta có thể tin tưởng và đổi lại ai có thể tin tưởng vào chúng ta. Chúng ta cần các nước đứng về phía nào. Những ai trong chúng ta thực sự ủng hộ dân chủ, tự do, và chủ quyền của các quốc gia cần phải hành động chống lại Trung Quốc, ngay hôm nay.
Chúng ta đã biết một kẻ chống lại chúng ta, và đó là thời gian. Vì vậy, hãy tính đếm các lực lượng khác của chúng ta, có một chiến lược thực sự, và bắt đầu hành động quyết đoán.
Quan điểm trong bài viết này là của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.
Ông Anders Corr có bằng cử nhân/thạc sĩ khoa học chính trị tại Đại học Yale (2001) và tiến sĩ chính phủ tại Đại học Harvard (2008). Ông là thành viên chính của Corr Analytics Inc., nhà xuất bản của Tạp chí Rủi ro Chính trị, và đã thực hiện các nghiên cứu sâu rộng ở Bắc Mỹ, Âu Châu và Á Châu . Ông là tác giả của “Tập trung quyền lực” (sắp ra mắt vào năm 2021) và “Không xâm phạm”, đồng thời biên tập “Những quyền lực lớn, những chiến lược lớn”.
Lưu Đức biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: