Okinawa: Hòn đảo đầy nắng ấm của những người bất tử
Chuyến du thuyền Diamond Princess của chúng tôi đã diễn ra gần như hoàn hảo. Chúng tôi khởi hành sớm hai tuần từ Yokohama, ghé thăm Kagoshima ở miền nam Nhật Bản, dừng chân tại Hồng Kông trong dịp Tết Nguyên Đán Trung Hoa, và ăn mừng lần nữa ở Đài Bắc. Các hoạt động lễ hội bị hạn chế do một loại virus corona bí ẩn mới được phát hiện ở Trung Quốc chỉ hai tuần trước khi diễn ra chuyến du lịch này. Hồng Kông đã hủy bỏ màn trình diễn pháo hoa và những cuộc diễn hành múa lân-sư-rồng nổi tiếng của họ. Chúng tôi đã phải đo thân nhiệt ở cả Hồng Kông và Đài Bắc, nhưng chúng tôi không quá lo lắng.
Hôm đó là ngày 01/02 nhưng tiết trời đã ấm hơn khi chúng tôi cập cảng ở điểm đến cuối cùng: Okinawa. Tỉnh cực nam của Nhật Bản này có khí hậu cận nhiệt đới, những bãi biển còn hoang sơ, và những rạn san hô mời gọi những người yêu thích bơi lặn biển. Tỉnh này cũng tự hào là nơi tổ chức các lễ hội hoa anh đào sớm nhất Nhật Bản. Những bông hoa nở rộ vào tuần đầu tiên của tháng Hai tại Okinawa, rồi tiếp tục bừng nở trên đảo quốc này theo [hiệu ứng] dây chuyền, [cho đến khi] tới Tokyo vào giữa tháng Ba, và kéo dài đến cuối tháng Năm ở vùng cực bắc Nhật Bản.
Theo dự tính, con tàu cập bến khoảng 1 giờ chiều. Chồng tôi, anh Phil, và tôi đã lên kế hoạch cho một chuyến tham quan riêng cùng với hai cặp đôi khác vào 2 giờ 30 phút chiều, nhưng có chút trục trặc đã xảy ra. Vì Naha, thủ phủ của tỉnh Okinawa, là cảng đầu vào Nhật Bản, nên chúng tôi cần phải làm thủ tục nhập cảnh. Thường thì những nhân viên hải quan sẽ lên tàu và đóng dấu vào các giấy thông hành sau khi kiểm tra sơ bộ. Tuy nhiên, ngay trước khi đến nơi, một thông báo tuyên bố rằng tất cả mọi người – thậm chí cả thủy thủ đoàn – phải xuống tàu và lên bờ để đo thân nhiệt và điền vào một bảng điều tra y tế.
“Kế hoạch của chúng ta phá sản rồi!” Phil kêu lên khi anh thấy rõ là chỉ có một cái nhiệt kế cho toàn bộ những người trên tàu. “Có tới gần 4,000 người trên tàu. Điều này sẽ mất hàng tiếng đồng hồ.”
Sau khi giải thích với quầy lễ tân về tình huống của mình, chúng tôi được cấp giấy thông hành ưu tiên, để tiết kiệm thì giờ. Chúng tôi đã bị muộn 1 tiếng khi gặp hướng dẫn viên của mình, cô Masumi. Cô ấy nói với chúng tôi rằng sự chậm trễ đã khiến tất cả những chuyến du lịch bằng tàu thuyền [của chúng tôi] bị hủy bỏ. Khi chúng tôi rời đi bằng xe hơi, tôi đưa mắt dáo dác tìm ngắm những đóa hoa anh đào màu hồng; tuy nhiên, tất cả những gì tôi thấy là một đường chân trời trông như thành phố Miami (Hoa Kỳ) hơn là đất nước Nhật Bản.
Cô Masumi giải thích: “Hòn đảo này đã bị san bằng trong chiến tranh và một nửa số dân cư đã thiệt mạng. Gần như tất cả những gì quý vị đang thấy đây là [những] công trình được xây dựng sau chiến tranh, mặc dù một số địa điểm lịch sử của chúng tôi đã và đang được khôi phục lại.”
“Có thật là các bạn có nhiều người sống thọ trên 100 tuổi ở đây không?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy, Okinawa được gọi là Hòn đảo của những người bất tử bởi vì ở đây số người sống trên trăm tuổi vẫn còn khỏe mạnh nhiều gấp 4 lần bất kỳ nơi nào khác trên thế giới. Phần lớn thực đơn ăn uống của chúng tôi là rau củ quả, còn có đậu hũ, khổ qua (mướp đắng), hải sản, và nori – rong biển – và đặc biệt là loại khoai lang tím nổi tiếng của chúng tôi. Chúng tôi [hay] đùa rằng: “Tôi vẫn là một đứa trẻ 80 tuổi.” Và “khi thiên đàng gọi bạn ở tuổi 90, hãy nói họ ‘Đi đi và khi nào tôi 100 tuổi hẵng quay lại.’”
Nét đặc sắc của Okinawa thường là chuyến tham quan đến Lâu đài Shurijo, từng là nơi ở của các vị vua vương triều Ryukyu, nhưng sáu trong số những tòa nhà của lâu đài này đã bị hủy hoại trong một trận hỏa hoạn ba tháng trước đó. Khi chúng tôi đi qua địa điểm đó, nhìn lên những xà gỗ đã cháy thành than và những mái ngói đã đổ sụp của lâu đài, cô Masumi nói: “Đừng lo lắng. Đây là lần thứ 5 tòa lâu đài của chúng tôi bị hư hoại kể từ những năm 1300 – lần gần đây nhất là vào năm 1945. Nó sẽ được khôi phục lại lần nữa.”
Khi chúng tôi tới Khu vườn Hoàng gia Shikinaen, cô Masumi để ý thấy bãi đậu xe, thường chật kín những chiếc xe bus tham quan [do khách du lịch] bằng tàu thuyền [thuê, thì hôm đó] lại vắng hoe. Từ nơi này, chúng tôi tản bộ giữa những hàng cây đa cổ thụ, với những cái rễ trồi lên khỏi mặt đất tạo thành một khu rừng huyền bí thu nhỏ. Chúng tôi băng qua cây cầu cổng vòm, và chiêm ngưỡng đình viện thưởng trà hình lục giác ở chính giữa hồ. Tôi nán lại phía sau, quan sát sự đối xứng của khu vườn từ mọi góc độ. Một con cò trắng đang soi bóng trên mặt hồ bàng bạc [như gương]. Những cuộn nước từ một dòng suối róc rách chảy trông giống như nét chữ viết của người Nhật. Đây là lúc tôi muốn khắc ghi [trong tâm trí]: Một khu vườn cổ xưa là tinh túy của tất cả những gì tôi yêu thích về Nhật Bản.
“Hoa anh đào nở! Ở đây này!” anh Phil gọi tôi.
Có một – một đấy nhé! – cây hoa anh đào đang nở rộ, nhưng những bông hoa này trông nhỏ hơn nhiều so với hoa anh đào truyền thống.
Cô Masumi nói: “Đây là một loại hoa anh đào khác. Hoa nở tốt hơn trong thời tiết ấm hơn.”
“Lần tới đến Nhật Bản, tôi sẽ tham gia các lễ hội hoa anh đào từ Okinawa cho tới Sapporo,” tôi nói, và cô ấy gật đầu đồng ý.
Anh Phil và tôi đã chụp ảnh selfie với những đóa hoa, mà không nhận ra rằng đó sẽ là khoảnh khắc tự do cuối cùng của chúng tôi trên đất liền trong hơn một tháng. Hai ngày sau, khi chuẩn bị kết thúc cuộc hành trình của mình, chúng tôi mới biết rằng có một hành khách xuống tàu ở Hồng Kông đã nhiễm COVID-19. Trong hai tuần kế tiếp, chính phủ Nhật Bản cho chúng tôi cách ly trên tàu. Sau đó, chúng tôi phải trải qua một chuyến đi mệt nhoài bằng phi cơ chở hàng để trở về Hoa Kỳ, và thêm một đợt cách ly liên bang kéo dài hai tuần [nữa] tại căn cứ của Lực lượng Không quân ở Texas. Hơn 700 người cùng trên tàu của chúng tôi bị nhiễm bệnh; 14 người tử vong. Okinawa – điểm dừng chân cuối cùng – hóa ra lại là nơi an toàn cuối cùng với chúng tôi. Trong vài tuần [sau], cả thế giới [cũng] phải chịu đựng những trải nghiệm kinh hoàng tương tự.
Thông tin liên hệ khi bạn đi tham quan:
- Okinawa: VisitOkinawa.jp
- Cô Masumi Tsuha: ToursByLocals.com
- Lâu đài Shurijo: Oki-park.jp/shurijo/en
- Khu vườn Hoàng gia Shikinaen: City.naha.okinawa.jp/kankou/bunkazai/shikinaen.html
Cuốn sách của cô Gay Courter có nhan đề “Quarantine!: How I Survived the Diamond Princess Coronavirus Crisis” (trên trang web QuarantineDiamondPrincesss.com), được xuất bản vào tháng 11/2020. Để đọc những bài viết đặc sắc từ các nhà văn và nghệ sĩ tranh hoạt hình khác của Creators Syndicate, quý vị hãy ghé thăm trang web Creators.com. Bản quyền 2021 Creators.com
Nhã Liên biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: