Niềm tin vào một người ăn xin
Bố mẹ tôi sở hữu một nhà hàng ở Bronx, New York. Họ bận rộn cả ngày, đặc biệt là vào giờ ăn trưa. Họ thường đối xử rất tốt với tất cả khách hàng, nhưng vào một số ngày khi quá bận rộn, họ thường không rộng lượng lắm với những người xin đồ ăn hoặc xin những thứ khác.
Tôi nhớ một người ăn xin nói rằng anh ta là người vô gia cư, nhưng không ai tin anh ta. Bởi vì, anh ấy có một đôi giày thể thao khá đẹp và mặc quần áo sạch sẽ. Dù vậy, anh ta liên tục xin đồ ăn, nói rằng anh ta đã không có gì ăn trong nhiều ngày rồi. Cha mẹ tôi lưỡng lự nhưng cuối cùng họ vẫn đưa đồ ăn cho anh ta khi thấy vẻ cầu khẩn của anh ta.
Vài tháng trôi qua anh ta không đến nhà hàng. Một ngày nọ, bố mẹ và tôi quyết định đến Manhattan để mua một số quần áo mới cho trường học. Trong khi chúng tôi đi bộ đến một cửa hàng quần áo, anh ta đã xuất hiện, chính là người ăn xin đã đến cửa hàng của chúng tôi! Anh ta hy vọng mình có thể xin được nhiều tiền hơn ở Manhattan hơn là ở Bronx. Tuy nhiên, chúng tôi thấy mọi người không ngừng trêu chọc và chế giễu anh ấy. Thay vì diện mạo sáng sủa trước đây khi ở Bronx, giờ đây anh ta trông buồn bã và bù xù, với chiếc áo rách, đôi dép bung đế, chiếc quần tơi tả, khuôn mặt lấm lem cùng chiếc cốc để xin tiền lẻ. Chiếc cốc chỉ có khoảng hai USD tiền lẻ trong đó.
Người vô gia cư nhận ra cha mẹ tôi nên vẫy tay, cố gắng thu hút sự chú ý của họ. Cha mẹ tôi không để ý vì đang nhìn sang hướng khác, nhưng tôi nhận ra anh ta ngay lập tức. Tôi vẫy tay, và anh ấy mỉm cười với tôi. Không để bố mẹ nhìn thấy, tôi đã thả tờ 5 USD vào cốc của anh ấy. Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành và biết ơn nhất; và tôi sẽ không bao giờ quên chuyện này. Trên đường trở về Bronx, tôi nghĩ về anh ấy và muốn tìm cách giúp anh ấy.
Một năm trôi qua, tôi đã tám tuổi. Một ngày nọ, tôi đi siêu thị để mua một ít hàng tạp hóa, và tôi nhìn thấy vẫn người vô gia cư mặc quần áo rách rưới, khuôn mặt bẩn thỉu và một chiếc cốc như sắp rơi vỡ ấy. Tôi ngay lập tức cho anh ta một ít tiền, một lần nữa. Sau khi mua hàng xong, khi tôi bước ra ngoài, anh ấy hỏi tôi có biết công việc nào gần đó không. Tôi đáp: “Có lẽ tôi biết”, và tôi chạy về nhà để hỏi cha mẹ tôi xem liệu họ có thể thuê thêm một người làm việc trong nhà hàng không. Cha mẹ tôi nói có, nhưng người đó sẽ chỉ nhận mức lương tối thiểu. Tôi chuyển lời đến người vô gia cư, và anh ta nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Người đàn ông vô gia cư này đã làm việc tại nhà hàng của bố mẹ tôi trong hai năm. Cuối cùng anh ấy đã dành dụm được đủ tiền để mua một căn nhà cho gia đình mình. Cho đến tận bây giờ, bố mẹ tôi vẫn không nhớ rằng anh ấy là người ăn xin mà họ đã cho thức ăn. Tôi rất vui vì tôi đã có thể tạo ra sự khác biệt trong cuộc sống của một ai đó và tôi mong muốn được giúp đỡ nhiều người hơn nữa trong tương lai.
Trích từ “Những câu chuyện truyền cảm hứng tạo nên sự khác biệt của 75 đứa trẻ đã thay đổi cuộc sống của chúng” (Inspiring Stories That Make A Difference by 75 Kids Who Changed Their Worlds) của The Loukoumi Make a Difference Foundation (Nhà xuất bản Hybrid Global).
Darren Ke
Ngân Hà biên dịch
Xem thêm: