Những nỗ lực chấm dứt nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức ở Trung Quốc dẫn đến nghị quyết được đồng thuận tại Hạ viện Virginia
Hạ viện Virginia mạnh mẽ lên án việc bỏ tù, tra tấn, lao động nô lệ, và nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức do nhà nước bảo trợ nhắm vào các học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc và yêu cầu chấm dứt ngay lập tức cuộc đàn áp Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc
FAIRFAX, VIRGINIA – Khi màn hình TV bên trong cơ quan lập pháp tiểu bang Virginia chiếu kết quả cuộc bỏ phiếu hôm 11/02 là 82-0, thì bà Vương Xuân Ngạn (Wang Chunyan), một người tị nạn Trung Quốc 66 tuổi vừa trở thành một công dân Hoa Kỳ một năm trước, lặng người đi.
Cuộc bỏ phiếu được nói đến là cho một nghị quyết của Hạ viện lên án cuộc bức hại kéo dài hơn hai thập niên của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ – Trung Cộng) nhắm vào các học viên Pháp Luân Công.
“Hạ viện lên án mạnh mẽ việc bỏ tù, tra tấn, lao động nô lệ, và thu hoạch nội tạng cưỡng bức do nhà nước bảo trợ nhắm vào các học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc và yêu cầu chấm dứt ngay lập tức cuộc đàn áp Pháp Luân Công của Đảng Cộng sản Trung Quốc,” nghị quyết nêu rõ.
“[Tất cả] người dân Virginia luôn đồng lòng với các học viên Pháp Luân Công trong việc theo đuổi tự do tín ngưỡng của họ.”
Pháp Luân Công, còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một môn tu luyện tinh thần bao gồm các bài giảng đạo đức xoay quanh các nguyên lý về chân, thiện, nhẫn, và một bộ các bài công pháp thiền định. Pháp Luân Công được phổ biến rộng rãi tại Trung Quốc vào những năm 1990, do vậy đến cuối thập niên 90, có từ 70 đến 100 triệu người Trung Quốc đã thực hành môn tập này. Vì cho rằng sự phổ biến rộng rãi của môn tu luyện này là một mối đe dọa đến sự cai trị độc tài của mình, vào năm 1999 Trung Cộng đã phát động một chiến dịch đàn áp trên phạm vi rộng nhắm vào Pháp Luân Công và các học viên Pháp Luân Công.
Kể từ đó, hàng triệu học viên Pháp Luân Công đã bị giam giữ trong các nhà tù, trại lao động, trại giam, và các cơ sở khác. Ở đây, họ đã bị tra tấn, bị cưỡng bức lao động, và bị cưỡng bức thu hoạch nội tạng.
Trước khi đào thoát sang Hoa Kỳ, bà Vương là một trong những nạn nhân của cuộc đàn áp này.
Trong suốt năm 2021, nữ doanh nhân đã về hưu này và bạn bè của bà đã thu thập hơn 5,000 chữ ký ủng hộ các nghị quyết địa phương về cuộc đàn áp này tại hơn 20 quận của tiểu bang Virginia.
Bà Vương nói với The Epoch Times: “Sự đồng thuận thông qua tại Hạ viện Virginia đã vượt quá sự mong đợi của tôi.”
Bà nói thêm: “Đối mặt với một chế độ cộng sản Trung Quốc tàn ác, 82 đại biểu đã nói “‘không.’”
“Tôi thật xúc động vì lòng bác ái này.”
Hồi ức
Mặc dù đó là một khoảnh khắc hân hoan, nhưng cuộc bỏ phiếu của Hạ viện cũng gợi lên cho bà Vương một vài ký ức đau buồn.
Một khoảnh khắc xúc động từ hồi tháng 11 năm ngoái (2021) chợt lóe lên trong tâm trí bà.
Hôm 03/11, bà Vương tham dự một cuộc họp của Hội đồng Giám sát ở Palmyra, quận Fluvanna. Chương trình nghị sự của cuộc họp có một nghị quyết (pdf) cảnh báo các cư dân trong quận và cộng đồng y tế về nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức do nhà nước bảo trợ.
Do vốn tiếng Anh hạn chế, bà Vương thường nhờ vào bạn bè và các đồng môn Pháp Luân Công để lên tiếng về cuộc đàn áp rộng rãi của Trung Cộng nhắm vào môn tu luyện tinh thần này. Trong cuộc họp này, bạn của bà, ông Alex Vương (Alex Wang), đã cung cấp thông tin cho các thành viên hội đồng về những hành vi ngược đãi khác nhau mà các học viên phải chịu dưới bàn tay của chính quyền Trung Cộng.
Khi ông Alex Vương nói về cuộc bức hại khiến hàng triệu gia đình ở Trung Quốc lâm vào cảnh chia ly, bà Vương không thể đừng được việc nghĩ về người chồng đã qua đời gần 20 năm trước của bà.
“Những vết thương gần như đã lành lại bị xé toạc ra lần nữa,” bà nhớ lại. Thế giới của bà bị đảo lộn khi người chồng 21 năm của mình qua đời.
Hồi tháng 01/2002, hai năm rưỡi sau khi cuộc đàn áp của Trung Cộng bắt đầu, bà Vương đã rời nhà đi để tránh sự truy lùng của cảnh sát địa phương. Họ nhất quyết bắt bà chỉ vì bà rất kiên định thực hành đức tin của mình. Do đó, ông Yu Yefu, chồng bà Vương, vốn không phải là học viên Pháp Luân Công, đã thường xuyên bị sách nhiễu bởi những cảnh sát đang tìm cách truy tìm bà Vương.
Một ngày nọ, một viên cảnh sát đến gặp ông Yu tại nơi làm việc của ông nhằm tìm ra tung tích của bà Vương. Viên cảnh sát đã đánh ông Yu, và ông đã chống trả. Trước khi bỏ đi, viên cảnh sát nói rằng anh ta sẽ trả thù.
Vài ngày sau đó, ông Yu được phát hiện trong tình trạng bất tỉnh tại nhà trong khi bình gas đang được mở. Nguyên nhân tử vong chính thức được xác định là do ngộ độc khí gas. Nhưng gia đình nghi ngờ có hành vi tội phạm vì ông ấy được phát hiện có một vết thương ở đầu. Ông qua đời ở tuổi 49.
Theo truyền thống ở Trung Quốc, con trai trưởng có một vị trí đặc biệt trong gia đình, với bổn phận chính là phụng dưỡng cha mẹ và chăm lo cho thân nhân khác trong nhà. Ông Yu là con trai cả, cả gia đình đều kính trọng và trông cậy vào ông. Khi hay tin ông qua đời, cô em gái 37 tuổi của ông lên cơn đau tim phải nhập viện. Trong vòng vài tuần, mẹ ông bị liệt vì quá đau buồn và phải ngồi xe lăn trong suốt quãng đời còn lại của bà. Một năm sau, vì không thể đối mặt với những mất mát đó, cha ông đã tự sát cùng lời chăng chối “Tôi sẽ đi đoàn tụ với con trai tôi.”
Mười ngày sau cái chết của chồng, bà Vương bị bắt.
Một luật sư nói rằng bà có thể được thả nếu bà từ bỏ việc tu luyện Pháp Luân Công. Bà khước từ, do vậy bà đã bị kết án hai năm tù. Quan tòa còn ra lệnh tịch thu hai chiếc xe hơi và khu văn phòng kinh doanh của bà. Bà cũng bị mất tư cách chủ doanh nghiệp vì án tù. Vì vậy, công ty bán thiết bị sản xuất hóa chất của bà bị đóng cửa vĩnh viễn.
Bị giam cầm
Vì không chịu từ bỏ đức tin của mình nên bà Vương đã bị bắt và bị kết án hai lần, tổng cộng bảy năm tù tại Trung Quốc.
Trong thời gian bị cầm tù, bà đã chịu nhiều kiểu tra tấn nhằm buộc bà phải từ bỏ đức tin của mình. Hồi năm 2002, trong tháng đầu tiên bà bị giam tại trại giam Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh, vùng đông bắc Trung Quốc, ba tù nhân đã thay nhau đánh đập bà bằng một cây roi dài 3 feet (gần 1m) được làm bằng hai thanh sắt có đường kính khoảng một inch (gần 2.54cm) xoắn vào nhau. Trận đánh đập kéo dài khoảng ba giờ cho đến khi bà vùng chạy và đâm đầu vào tường vì tuyệt vọng. Đợt tra tấn này khiến cho lưng bà đẫm máu.
Trong trại giam, bà Vương bị buộc phải làm việc quần quật để sản xuất nắp đậy bồn cầu trong 8 tháng. Bốn tháng còn lại ở trại giam bà phải làm đồ trang trí Giáng sinh.
Năm thứ hai, bà Vương bị giam tại Nhà tù nữ Liêu Ninh. Ở đây, bà bị bắt may quần áo xuất cảng sang Âu Châu. Những ngày làm việc đầu tắt mặt tối kéo dài từ 6 giờ sáng đến 9 giờ 30 tối, bảy ngày một tuần. Và thỉnh thoảng, bà Vương phải làm việc nhiều giờ hơn để kịp thời hạn.
Kể cả khi không bị cầm tù, bà Vương cũng không thoát khỏi sự bức hại của Trung Cộng. Chiến dịch tuyên truyền thông tin sai lệch rộng rãi của Trung Cộng nhắm vào Pháp Luân Công khiến nhiều người dân Trung Quốc đối kháng với các học viên Pháp Luân Công. Sự kỳ thị và nhục mạ bám theo bà ở mọi nơi bà đến.
Trước khi bị bắt lần đầu, bà Vương từng sở hữu một doanh nghiệp bán hàng phát đạt với doanh thu hàng năm hơn một triệu nhân dân tệ (hơn 150,000 USD). Sau khi được trả tự do vào năm 2004, bà Vương nhận ra rằng bà đã mất rất nhiều bạn bè. Những người quen biết sẽ tránh chạm mặt bà ngay cả khi họ tình cờ gặp bà trên phố. Địa vị kinh tế xã hội của bà rớt xuống đáy xã hội.
Thu hoạch nội tạng
Tại cuộc họp của Hội đồng Giám sát hồi tháng 11/2021 tại quận Fluvanna, tiểu bang Virginia, ông Alex Vương đã chuyển sang chủ đề thu hoạch nội tạng cưỡng bức — một hoạt động kinh hoàng được nhà nước hậu thuẫn liên quan đến việc sát hại các học viên Pháp Luân Công đang bị giam giữ để lấy nội tạng và bán trên thị trường cấy ghép. Một tòa án nhân dân độc lập năm 2019 phát hiện rằng hoạt động này đã diễn ra trong nhiều năm với một quy mô đáng kể, và vẫn tiếp tục cho đến ngày nay.
Khi người bạn của bà đang nói về việc vô số học viên Pháp Luân Công bị sát hại vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà Vương nghĩ đến lần thử máu mà bà đã thực hiện khi ở Nhà tù nữ Liêu Ninh hồi tháng 01/2003.
Lúc đó, bà không biết xét nghiệm máu đó để làm gì. Việc được khám sức khỏe trong khi bị tra tấn là điều không hợp lý. Tuy nhiên, khi các báo cáo về nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức lần đầu tiên được công khai hồi năm 2006, bà nhận ra rằng việc xét nghiệm máu đó được dùng để xác định khả năng tương thích của các cơ quan nội tạng.
Tại cuộc họp hồi năm 2021 đó, từng đợt ký ức đau buồn ùa về, bà phải gắng hết sức cố cầm nước mắt.
Nhưng những lời của ông John Sheridan, chủ tịch Hội đồng Giám sát, đã giúp bà thoát khỏi nỗi buồn. Bà nhớ ông ấy đã nói rằng sự hiện diện của bà là bằng chứng rõ ràng nhất về sự ngược đãi của Trung Cộng vì bà là một nhân chứng sống sót sau cuộc bức hại. Ngày hôm đó, Hội đồng đã đồng thuận thông qua một nghị quyết của quận công khai lên án hành vi lạm dụng cấy ghép nội tạng của Trung Cộng.
Khi đó bà Vương tự nhủ rằng bà đã chịu tổn thương vì chính nghĩa.
‘Quê hương thứ hai’
Bà Vương như sống lại lần thứ hai khi đến Mỹ quốc.
Sau khi thụ án xong hai năm tù đầu tiên, tháng 08/2007, bà Vương lại bị bắt giữ một lần nữa vì giúp mọi người nâng cao nhận thức về cuộc đàn áp tại Trung Quốc. Năm năm sau, bà được trả tự do và bà biết rằng bà cần phải rời khỏi Trung Quốc. Lúc đó, hơn 20 người bạn thân của bà đã qua đời vì cuộc bức hại. Để tránh điều tương tự xảy đến với mình, tháng 05/2013, bà Vương đã trốn sang Thái Lan. Bà đã nộp đơn xin quy chế tị nạn của Liên Hiệp Quốc (U.N.) ngay hôm đầu tiên đến nơi.
Trong lúc bà đang chờ đợi hồ sơ của mình được xét duyệt tại Thái Lan, các dân biểu Chris Smith (Cộng Hòa-New Jersey) và Gerry Connolly (Dân Chủ-Virginia) đã viết thư cho chương trình tị nạn của Liên Hiệp Quốc đề nghị giúp đỡ trường hợp của bà, thúc giục họ nhanh chóng xem xét hồ sơ của bà.
Hai năm sau, bà Vương được tái định cư tại Hoa Kỳ. Vào tháng 11/2015, khi bà Vương đến phi trường John. F. Kennedy tại New York, một nhân viên Hải quan và Biên phòng nói với bà rằng anh ấy đã biết về trường hợp của bà vì các học viên Pháp Luân Công khác đã diễn hành tại thành phố New York để cứu bà.
“Mỹ quốc là quê hương thứ hai đối với tôi,” bà Vương hiện đang sống tại Quận Fairfax, tiểu bang Virginia, nói.
Bà nói: “Tôi cảm thấy phải có bổn phận đền đáp lại đặc ân này đối với người dân Mỹ quốc, nói cho họ biết sự tà ác của Trung Cộng để họ đừng bị Trung Cộng lừa dối.”
Năm 2021, sứ mệnh mới này đã thôi thúc bà đi khắp hơn 20 quận trên tiểu bang. Bà sẽ đến gặp các quan chức địa phương vào các buổi sáng và đến các trung tâm mua sắm vào các buổi chiều để thu thập chữ ký ủng hộ việc thông qua các nghị quyết lên án cuộc đàn áp và nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức do nhà nước Trung Cộng tài trợ.
“Tôi cần sự trợ giúp,” bà ấy sẽ nói như vậy khi tiếp cận với những người lạ trong trung tâm mua sắm.
Sau đó, người phụ nữ 66 tuổi này sẽ cho mọi người xem các tài liệu kể lại chuyện bà đã bị giam giữ và tra tấn như thế nào, hoặc đưa cho họ tờ rơi về cuộc đàn áp của Bắc Kinh vì trình độ tiếng Anh của bà không đủ giỏi để diễn tả đầy đủ những gì bà đã trải qua trong cuộc bức hại và trong 7 năm bị cầm tù.
Bà rất ngạc nhiên vì nhiều người đã bày tỏ sự thông cảm và ngay lập tức ký tên ủng hộ cho một nghị quyết địa phương dành cho Pháp Luân Công. Bà Vương nói, mọi người mở rộng vòng tay chào đón bà như một người đồng hương Virginia. Nhờ sự hỗ trợ bởi chữ ký của hơn 5,000 cư dân Virginia, hơn 20 nghị quyết địa phương đã được thông qua hồi năm 2021.
Nhận thức
Hôm 25/01, bà Vương được chào đón nồng nhiệt từ quê hương thứ hai của bà — lần này là từ các nhà lập pháp Hạ viện Virginia.
Hôm đó, nghị sĩ Kaye Kory (Dân Chủ-Fairfax) đã giới thiệu bà Vương với tất cả các nghị sĩ Hạ viện có mặt trong phiên họp thường kỳ: “Bà Vương Xuân Ngạn, một học viên Pháp Luân Công, từng bị giam cầm 7 năm tại Trung Quốc, bị tra tấn, và buộc phải làm công việc may áo khoác để đem bán tại Hoa Kỳ và Âu Châu.”
Bà Kory đã biết về tình cảnh của các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc trước khi nghe câu chuyện của bà Vương. “Bốn năm trước, tôi có một thực tập sinh, một sinh viên VCU [Đại học Khối thịnh vượng chung Virginia], là một học viên Pháp Luân Công. Anh ấy trốn thoát, còn những người còn lại trong gia đình anh ấy vẫn bị giam cầm và họ đã qua đời trong lúc anh ấy làm việc cho tôi,” bà Kory nói với The Epoch Times.
Nghị sĩ John Avoli (Cộng Hòa-Staunton), người bảo trợ nghị quyết này, nói với The Epoch Times rằng ông tự hào khi nghị quyết được đồng thuận thông qua và mô tả nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức của chính quyền Trung Quốc là “đáng bị lên án và cần được giải quyết.”
Hôm 08/02, tiến sĩ Tatiana Denning, một bác sĩ gia đình ở Virginia và là một nhà báo chuyên mục sức khỏe của The Epoch Times, đã nói chuyện với Ủy ban Lập pháp Hạ viện để ủng hộ cho nghị quyết này.
Lần đầu tiên bà nghe nói về nạn thu hoạch nội tạng cưỡng bức từ bệnh nhân của mình, một cặp vợ chồng tu luyện Pháp Luân Công hồi năm 2017. “Chắc chắn việc này không thể tệ như vậy được. Nếu không thì tôi hẳn đã được nghe về vấn đề đó qua các bản tin,” bà nhớ đã tự nhủ như vậy. Tuy nhiên, sau đó bà đã tìm hiểu sự việc này và kết luận rằng nạn thu hoạch nội tạng đang tồn tại và đang diễn ra với quy mô lớn.
Khi đề cập đến những người được cấy ghép nội tạng tại Trung Quốc, bà nói với The Epoch Times: “Quý vị có thể tưởng tượng được không sau khi quý vị biết sự thật rằng một ai đó có thể đã bị sát hại để quý vị có được nội tạng cho mình?”
“Tôi không biết làm thế nào quý vị có thể sống với lương tâm của chính mình. Thật là quá khủng khiếp.”
Bản Nghị quyết của Hạ viện kêu gọi người dân Virginia và cộng đồng y tế “cần được cung cấp thông tin đầy đủ” về những rủi ro liên quan đến du lịch ghép tạng tại Trung Quốc, để ngăn người dân Mỹ “vô tình trở thành đồng phạm” với hoạt động thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công và các tù nhân lương tâm khác do chính quyền Bắc Kinh bảo trợ.
Bà Denning nhấn mạnh điểm này.
“Không chỉ vì những người đã thiệt mạng, mà còn cả những người phải sống với những gì mà họ đã trở thành một phần trong đó và những gì họ đã vô tình đồng lõa, tôi nghĩ điều quan trọng là phải cho người dân Mỹ biết.”
Cô Terri Wu là một phóng viên tự do thường trú tại Hoa Thịnh Đốn, chuyên viết cho The Epoch Times về giáo dục và các vấn đề liên quan đến Trung Quốc. Quý vị có thể gửi lời góp ý đến cô tại [email protected].
Khánh Ngọc biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: