Người phụ nữ sống sót sau 2 trải nghiệm cận tử, cứu thêm nhiều sinh mệnh khác
Một đứa trẻ không được yêu thương sẽ cảm thấy đau khổ và tổn thương, ngay cả khi không phải chịu đựng vết thương nào. Cô Pegi Robinson lớn lên trong một gia đình không quan tâm đến hạnh phúc của cô. Nhưng cô đã để điều đó giúp cô trở thành một người mẹ tốt hơn sau này trong cuộc đời và, với sự dẫn lối của đức tin, cô đã cứu được rất nhiều sinh mệnh.
‘Không có chuyện chết đuối’
Ở thành phố Marion, tiểu bang Ohio, cô bé Pegi Robinson, người con út trong gia đình có 5 người con, lần đầu tiên có trải nghiệm cận tử khi mới 5 tuổi.
Vào một ngày hè nóng bức, cô bé đang ở trong phòng chơi với búp bê thì mẹ cô xuất hiện và nói rằng cô có thể đi bơi. Cô rất phấn khích.
Khi cô bé Robinson và anh trai đến hồ, người anh lao tít ra xa. Cậu anh trai bắt đầu bơi nhiều vòng mà không chú ý đến cô. Cô bé Robinson rất cẩn thận. Cô ở lại vùng nước nông trong lúc chờ mẹ và chị gái đến. Cô bé không biết bơi.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một tấm ván nổi trên mặt nước và nghĩ rằng mình có thể bám vào nó và bơi nhiều vòng như anh trai. Cô sử dụng tấm ván để lội vào trong hồ.
“Này, anh John ơi! Nhìn em này,” cô hét lên gọi anh trai mình.
Anh John nhanh chóng bơi đến và chộp lấy tấm ván khỏi tay cô. Bé Robinson bị mắc kẹt giữa hồ. Cô bé bắt đầu chìm xuống hồ.
“Tôi đã cố đạp nước nhưng không được. Chẳng bao lâu sau, đầu tôi đã ở dưới nước. Tôi đã bị nghẹt thở dưới nước, điều đó không tốt chút nào. Nước màu nâu đục. Tôi không nhìn thấy gì. Tôi không xác định được đâu là mặt nước, đâu là dưới sâu,” cô Robinson hồi tưởng.
Khi ở dưới nước, cô nghĩ về mẹ và chị gái mình. Chuyện tiếp theo cô nhận thức được, cô đang ở trong bếp, trôi bồng bềnh, nhìn xuống mẹ và chị gái. Robinson có thể cảm nhận được suy nghĩ của họ nhưng cô đang vật lộn vì không thể thở.
Khoảnh khắc tiếp theo, như thể tỉnh dậy từ một giấc mơ, cô đã trở lại trong nước nhưng nước không còn đục nữa.
“Và tôi nghĩ, ‘cha mẹ tôi đã nói dối tôi, không có chuyện chết đuối! Tôi đã sợ hãi vô cớ,’” cô Robinson nói.
Một cảnh tượng khác mở ra trước mắt cô bé. Cô đang nhìn thế giới qua một cái bể cá. Cô bắt đầu đứng dậy và không thể nhìn thấy cơ thể của mình nữa. Cô biết mình không còn sống khi cô bay lên trên những cái cây. Khi muốn bay cao hơn, cô nghe thấy một giọng nói bảo cô nên đợi vì ai đó vẫn có thể tìm thấy cô.
Cũng chính giọng nói đó đã bảo cô, “Chúa gửi những đứa trẻ đến đây để được yêu thương.”
Nhưng cô Robinson không hề cảm thấy được yêu thương. Khi tỉnh lại, cô đã nằm trên vai anh trai mình. Khi nhận ra bé Robinson đã tỉnh dậy, người anh hỏi mẹ liệu cậu có thể đặt em Robinson xuống không. Mẹ cô đồng ý và cô bé Robinson bị bỏ lại một mình trên đường.
Cô Robinson nghĩ: “Tại sao tôi lại quay về một gia đình không yêu thương tôi cơ chứ?”
Giọng nói đó cho cô biết rằng mặc dù gia đình không yêu thương cô, nhưng một ngày nào đó cô sẽ có rất nhiều tình yêu.
Phàn nàn với Chúa
Năm 23 tuổi, cô Robinson trở thành một người mẹ nhận con nuôi tạm thời (foster parent). Trong suốt cuộc đời của mình, cô đã nuôi dưỡng tổng cộng 60 đứa trẻ.
Cô Robinson cũng có gia đình riêng của mình. Sau khi có ba người con trai, cô mang thai đôi. Tuy nhiên, đây không phải là một thai kỳ suôn sẻ.
Cô Robinson cảm giác mình mang thai ngoài tử cung (ectopic pregnancy) nhưng bác sĩ nói rằng trứng được thụ tinh đã làm tổ trong tử cung. Cô thường xuyên cảm thấy đau đớn. Cho đến một ngày, cơn đau trở nên tồi tệ đến mức cô không thể đứng dậy.
Trên chương trình phát thanh Trở Về Từ Cửa Tử (Round Trip Death), cô Robinson hồi tưởng: “Không lâu trước khi chúng tôi đến bệnh viện, cơn đau của tôi dần biến mất theo một cách kỳ lạ đến mức theo bản năng, tôi biết mình sắp mất đi sinh mệnh.”
Cô đã cầu nguyện với Chúa cho mình sống đủ lâu để có thể đến kịp bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện, các bác sĩ phát hiện ra rằng cô thực sự có thai ngoài tử cung — một trường hợp đã tiến triển xa hơn bất kỳ trường hợp nào họ từng thấy. Cô đã mang thai được hai tháng, và ca phẫu thuật đó đã chấm dứt thai kỳ.
Đêm đó khi đang nằm viện, cô đột nhiên cảm thấy như mình đang du hành rất nhanh trong không gian.
Cô Robinson tức giận vì mình sắp qua đời. Cô có ba con trai cần cô chăm sóc.
“Đột nhiên tôi ở trong một đường hầm và nó tối mờ. Và tôi đang bay rất nhanh trong không gian. Và đột nhiên tôi bị dừng lại và mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh và trầm lắng. Tôi đang ở trong một ánh sáng trắng rất rực rỡ và tôi nhìn xuống. Tôi cảm thấy như chính mình, nhưng tôi không có cơ thể nào cả,” cô Robinson nhớ lại.
Cô nhìn thấy mọi người đang đứng trước mặt mình và Đức Chúa Trời đang ngồi ở trung tâm.
Cô Robinson bắt đầu hét lên một cách bất kính rằng cô sẽ không ở lại vì cô còn phải nuôi con. Cô được cho xem cảnh một đứa trẻ ném đồ vào cửa hàng. Cô Robinson tin rằng đó là cách Đức Chúa Trời nói rằng cô đang hành động như một đứa trẻ hư.
Sau đó, cô nói với Đức Chúa Trời về sự ngược đãi mà cô đã trải qua khi còn nhỏ. Và cô nói, “Là người Công giáo, con hiểu, rằng ngài là Đấng toàn giác. Ngài có thể thấy được tương lai. Nếu Ngài có thể thấy rằng các con trai của con sẽ tốt hơn nếu không có con, vì bất cứ lý do gì, con đồng ý ở lại. Nhưng nếu không, con van nài được quay trở lại.”
Cô thấy cảnh các con trai nói về sự ra đi của mẹ. Cô Robinson tin rằng đó là cách Đức Chúa Trời nói rằng cô không thể quay lại.
Cô bắt đầu hoảng sợ. Điều gì sẽ xảy ra nếu các con trai của cô ghét Chúa vì mẹ của chúng bị Chúa đưa đi quá sớm?
Cô bắt đầu khóc khi nhận thấy rằng Chúa Jesus đang ở đó, bên cạnh Đức Chúa Trời. Cô tự hỏi ai sẽ dạy các con cô về Chúa khi cô ra đi.
Sau đó, cô bất ngờ được quay trở lại cảnh ở bệnh viện trên một chiếc xe lăn. Cô vẫn còn sống và không cảm thấy đau đớn, nhưng cô cảm thấy như mình đang sống trong thời gian vay mượn.
Cô đã thực hiện đúng lời hứa sẽ nuôi dạy con cái thật tốt. Năm nào, các con cũng đạt giải Citizenship ở trường.
“Khi chúng nhận được Giải thưởng Citizenship — các con trai của tôi nhận được giải thưởng đó hằng năm — tôi rất tự hào về chúng. ‘Mẹ tự hào về điều này hơn là nếu các con được vinh danh là học sinh giỏi,’” cô nói.
Tuân theo chỉ dẫn, cứu nhiều mạng sống
Sau khi mất hai người con song sinh của mình, cô Robinson được chỉ dẫn để cứu những người khác.
Trong một buổi sum họp gia đình, cô bất ngờ nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Khi cô hỏi những người xung quanh, không ai khác có thể nghe thấy nó. Cô quyết định đi theo âm thanh đó và được dẫn đến một cánh đồng. Một giọng nói bảo cô đi về phía bãi cỏ cao.
Cô Robinson tìm thấy một đứa trẻ chập chững biết đi đang bị úp mặt xuống nước và cô đã kéo cậu bé ra.
Một sự cố khác xảy ra khi cô Robinson đang ở trong xe hơi với chồng. Cô đột nhiên cảm thấy rằng mình cần phải đến một ngôi nhà. Nhà của một người lạ ở đó. Khi cô gõ cửa, cô ngạc nhiên khi thấy rằng cô biết người đã mở cửa. Cô gái đó đang trông cháu trai của mình. Cô Robinson yêu cầu được gặp cháu trai ngay lập tức.
“Vì vậy, chúng tôi đã đi đến phòng ngủ. Ý tôi là, tôi chạy lại đó theo bản năng. Và cậu bé đã ở đó, đang nghẹt thở vì những sợi cỏ trang trí cho Lễ Phục Sinh. Và tôi bắt đầu lấy cỏ ra rồi cứu cậu bé khỏi bị nghẹt thở,” cô Robinson nói.
Một tình huống khác xảy ra khi cô Robinson đang cho các con ngủ vào buổi chiều. Cô nghe thấy một âm thanh mà không ai khác nghe thấy và quyết định tìm ra nơi phát ra âm thanh. Hóa ra là một tai nạn xe hơi. Có bốn hành khách và hai người ngồi phía sau bị văng khỏi xe, họ bị chấn động não (concussion). Hai người phía trước bị gãy cổ. Cô đã gọi cho các nhân viên y tế và họ đã được cứu sống.
Mặc dù cô Robinson đã thể hiện ra sự bất bình với Chúa, nhưng những trải nghiệm cận tử đã cho phép cô cảm nhận lòng tôn kính sâu sắc đối với Chúa.
Ngọc Liên biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times