Người làm về hiến tặng nội tạng phơi bày ngành công nghiệp cấy ghép tạng lấy tiền của Trung Cộng
Ở Trung Quốc, các hãng thông tấn nhà nước đang quảng bá một công việc được gọi là “điều phối viên hiến tạng,” tán dương những người làm công việc này đang tạo ra sự khác biệt như thế nào trong xã hội. Vai trò của họ là thuyết phục các gia đình có bệnh nhân hấp hối đồng ý hiến tặng nội tạng của người thân của họ-cần thiết để cung cấp cho ngành công nghiệp cấy ghép tạng đang bùng nổ của Trung Quốc.
Những gia đình nào đồng ý, đổi lại, được trả tiền cho sự đồng thuận của mình.
Do tín ngưỡng văn hóa đã ăn sâu rằng cơ thể con người phải được giữ nguyên vẹn ngay cả sau khi chết, người Trung Quốc nói chung không sẵn lòng hiến tạng của họ. Việc tạo ra vai trò này dường như là một nỗ lực để giảm bớt rào cản như vậy đối với chương trình hiến tặng nội tạng của quốc gia này.
Nhưng công việc này ít cao quý hơn so với mô tả của Trung Cộng, theo lời kể của anh Liang Xin (bút danh), một cựu điều phối viên hiến tạng ở đông bắc Trung Quốc. Anh Liang nói với The Epoch Times, công việc giống như một nhân viên bán hàng, và phần lớn liên quan đến việc dùng tiền để lôi kéo người nghèo đồng ý hiến nội tạng của người thân đang hấp hối.
Theo một chuyên gia cấy ghép nội tạng, phương pháp của các điều phối viên là phi đạo đức và vi phạm các nguyên tắc được quốc tế công nhận về việc cấm thanh toán tiền cho sự đồng thuận của người hiến tạng.
Tiết lộ của anh Liang càng làm sáng tỏ tình trạng lạm dụng trong hệ thống cấy ghép nội tạng của Trung Quốc—vốn đang thu hút sự giám sát cẩn trọng về hoạt động cưỡng bức thu hoạch nội tạng từ các tù nhân lương tâm của Trung Cộng.
Vị cựu điều phối viên này cho biết, anh quyết định lên tiếng về công việc của mình với hy vọng nhiều người hơn nữa sẽ biết được sự thật đằng sau nó.
Nhắm đến người nghèo
Các điều phối viên hiến tặng nội tạng chủ yếu nhắm vào các hộ nghèo, đặc biệt là những người lao động nhập cư ở nông thôn, anh Liang nói. Những người này thường không có đủ tiền để trả các hóa đơn y tế đắt tiền và do đó dễ bị những lời chào mời bằng tiền của điều phối viên tác động.
Anh Liang kể lại một trường hợp liên quan đến một gia đình rất nghèo. Thành viên gia đình của họ đang hấp hối và vẫn có thể được cứu nếu được điều trị y tế thích hợp. Nhưng gia đình quyết định không tiếp tục việc này—và [họ] bán. Vì vậy, bác sĩ của gia đình đã quyết định bỏ đói bệnh nhân này.
Anh Liang nói: “Sau khi người đó bị bỏ đói trong một tuần, anh ta đã ở trong tình trạng thích hợp để hiến tặng nội tạng,”
Theo anh Liang, trường hợp này nằm trong số nhiều trường hợp bệnh nhân được tuyên bố là chết não-một điều kiện tiên quyết để lấy nội tạng-nhưng không đáp ứng nghiêm ngặt các tiêu chí cho việc đó.
Anh Liang và các đồng nghiệp của anh là những nhân viên bán hàng giỏi. Đối với những người thân, họ quảng cáo việc hiến tạng như một hành động thể hiện “tình yêu thương trọn vẹn” và “cống hiến cho một mục đích cao cả hơn.” Nhưng trên thực tế, các điều phối viên coi nội tạng của người hiến tặng không gì hơn “món hàng hóa,” anh cho biết.
Các điều phối viên, anh Liang nói tiếp, có một chiến lược cụ thể trong sổ tay của họ đặc biệt hiệu quả: Họ sẽ nhắm mục tiêu vào thành viên gia đình “tham lam” nhất. Sau khi các mục tiêu mềm này được chuyển thành nguyên nhân, họ có thể dựa vào đó để thuyết phục các thành viên khác trong gia đình, những người có thể ít cởi mở hơn với ý tưởng hiến tạng.
Chương trình hiến tặng nội tạng chính thức của Trung Quốc yêu cầu sự đồng thuận của người hiến tặng hoặc của người thân trực tiếp của họ nếu người hiến tặng đã qua đời. Trong khi Trung Cộng tuyên bố tất cả các cơ quan nội tạng được sử dụng để cấy ghép đều có nguồn gốc từ hệ thống hiến tặng này, thì rất nhiều nghiên cứu và một tòa án nhân dân độc lập đã phát hiện ra rằng Bắc Kinh đã đang giết các tù nhân lương tâm để lấy nội tạng của họ trên một “quy mô đáng kể,” và các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ là nguồn nội tạng chính.
Công việc [điều phối viên]
Anh Liang không có trình độ về y tế trước khi đảm nhận vai trò này; cũng như nhiều đồng nghiệp của anh. Anh nhận được công việc thông qua mẹ của mình, vốn đang làm việc tại bệnh viện nơi anh Liang được thuê. Đây là một bệnh viện cấy ghép lớn ở một thành phố ở tỉnh Liêu Ninh, đông bắc Trung Quốc.
Bất cứ khi nào một bệnh nhân hấp hối trong khu vực được xác định là phù hợp để hiến tạng, nhóm của anh Liang sẽ được liên hệ. Sau đó, họ sẽ cử anh hoặc một thành viên khác trong nhóm đến bệnh viện để nói chuyện với người nhà của bệnh nhân. Nếu họ thuyết phục thành công và gia đình đồng ý hiến tặng, thì bác sĩ điều trị bệnh nhân cũng sẽ được trả một khoản hoa hồng nhỏ.
Theo các hãng thông tấn nhà nước của Trung Quốc, có khoảng 2.800 điều phối viên hiến tạng ở nước này tính đến cuối năm 2020. Giống như anh Liang, một số người trong số này làm việc cho các bệnh viện, trong khi những người khác làm việc cho Hội Chữ thập đỏ Trung Quốc do Trung Cộng tài trợ và điều hành, vốn không giống như các đối tác quốc tế của mình.
Trung Cộng đã đưa ra cái gọi là chính sách viện trợ nhân đạo để hỗ trợ các gia đình nghèo khó của những người hiến tạng. Theo hãng thông tấn nhà nước Trung Cộng, Hội Chữ thập đỏ cấp tỉnh ở tỉnh Hồ Bắc, miền trung Trung Quốc đã thực hiện một kế hoạch chi trả từ 50,000 NDT đến 90,000 NDT (khoảng 7,720USD-13,880USD) cho mỗi gia đình vào năm 2015.
Hồi tháng Một năm 2020, Hội Chữ thập đỏ Hồ Bắc thông báo rằng họ đã trả tổng cộng 9.77 triệu nhân dân tệ (1.5 triệu USD) cho 128 gia đình vào năm 2019.
Anh Liang, người đã làm công việc này trong sáu tháng trước khi nghỉ việc, ví vai trò của mình giống như một đại diện bán hàng-anh kiếm được khoảng 2,000 đến 3,000 NDT (310USD-460USD) mỗi khi anh có được một gia đình đăng ký hiến tạng.
Số tiền bệnh viện trả cho Liang và những gì các gia đình nhận được chỉ chiếm một phần rất nhỏ so với số tiền bệnh viện tính cho các ca phẫu thuật cấy ghép. Theo anh Liang, các bệnh viện ở Trung Quốc đã tính phí khoảng 550,000 NDT (84,870 USD) cho một ca phẫu thuật ghép gan, và 450,000 NDT (69,440 USD) cho một ca phẫu thuật ghép thận.
Do đó, một người hiến tặng cả thận và gan của mình sẽ tạo ra thu nhập khoảng 1.45 triệu NDT (223,760USD) cho một bệnh viện. Tổng số tiền này, sau khi đã tính toán chi phí y tế của bệnh viện để mua các cơ quan nội tạng và thực hiện các cuộc phẫu thuật, sẽ mang lại cho bệnh viện với số tiền kếch xù là 700,000 NDT (108,010 USD), Liang cho biết.
Anh Liang nói, một phần nhỏ của số tiền này sẽ được sử dụng để trả cho gia đình người hiến tặng, trong khi phần còn lại sẽ được chuyển cho bác sĩ phẫu thuật chính thực hiện các ca cấy ghép.
Bác sĩ phẫu thuật cũng sẽ sử dụng một ít trong số tiền này để trả cho cảnh sát địa phương. Đổi lại, cảnh sát sẽ chuyển thông tin cá nhân của bệnh nhân, bao gồm cả tình hình tài chính của họ. Sau đó, các bác sĩ sẽ chuyển thông tin này cho các điều phối viên hiến tạng. Những chi tiết tài chính này của gia đình đã giúp các điều phối viên tìm hiểu xem một số gia đình đó có dễ bị tác động bởi áp lực hơn không.
Ngành công nghiệp cấy ghép của Trung Quốc cũng đầy rẫy hối lộ. Anh Liang nói anh biết rằng các bác sĩ trưởng tại các trung tâm cấy ghép của bệnh viện có thể nhận hối lộ để chuyển người vào danh sách chờ.
Tiền bạc
Anh Liang nhớ lại một sự việc cụ thể hồi tháng 10/2020 liên quan đến một người đàn ông độc thân 28 tuổi bị xuất huyết não. Anh này được đưa vào phòng chăm sóc tích cực của một bệnh viện địa phương và sau đó được tuyên bố là chết não.
Theo anh Liang, nội tạng của anh này được xác định là rất có giá trị, do tuổi còn trẻ và nhóm máu O của anh ta. Những người có nhóm máu O có thể hiến tặng cho mọi nhóm [máu] khác.
Sau đó, đồng nghiệp của anh Liang đã bắt tay vào làm việc. Chị gái của anh này được xác định là mục tiêu mềm—cô ấy cần tiền vì cô ấy đang chi trả hóa đơn y tế của em trai mình. Đồng nghiệp [của Liang] đã thành công. Kết quả là, họ có thể thuyết phục người chị “bán em trai mình để lấy tiền trả nợ,” anh Liang nói.
Sau đó, người chị đã đi làm nhiệm vụ, nói với cha mẹ rằng họ nên đồng ý hiến nội tạng của con trai họ vì điều đó là vì “điều tốt đẹp hơn.” Mặc dù ban đầu họ phản đối, nhưng cuối cùng thì các bậc sinh thành đã mủi lòng và đồng ý hiến tặng hai quả thận và gan của con trai họ.
Cuối cùng, trái tim của người con trai cũng được hiến tặng, trước sự thất vọng của mẹ anh-người đã không tán thành [quyết định] này.
Đôi khi, điều phối viên hiến tạng và gia đình trực tiếp của người hiến tạng sẽ mặc cả về số tiền thanh toán. Trong một vụ việc khác vào khoảng tháng 10/2020, anh Liang nói rằng anh và đồng nghiệp của mình đã cùng nhau giải quyết một trường hợp liên quan đến một tù nhân từ tỉnh Tứ Xuyên, tây nam Trung Quốc. Tù nhân này là người dân tộc thiểu số Di của Trung Quốc.
Anh Liang và đồng nghiệp đã tìm thấy tù nhân này tại một bệnh viện ở Thẩm Dương, thủ phủ của tỉnh Liêu Ninh, đông bắc Trung Quốc. Anh Liang không biết người tù nhân này đã phải nhập viện như thế nào và bị giam ở đâu, nhưng nghi ngờ rằng người đàn ông đã bị đánh trong khi giam giữ.
Cuộc thương lượng ban đầu đã dẫn đến việc các điều phối viên đồng ý trả cho gia đình tù nhân 50,000 NDT (7,720 USD) để họ đồng ý hiến nội tạng của tù nhân này. Tuy nhiên, gia đình này sau đó đòi thêm tiền, cuối cùng được trả thêm 50,000 NDT nữa.
Trong quá trình chờ thương lượng, các bác sĩ tại bệnh viện Thẩm Dương đã sử dụng thuốc để giữ cho tù nhân này sống sót trong khoảng 5 ngày. Cuối cùng, lá gan và hai quả thận của anh đã được lấy và hiến tặng.
‘Tàn nhẫn’
Tiến sĩ Torsten Trey, giám đốc điều hành của nhóm vận động đạo đức ngành y-Bác sĩ Chống cưỡng bức mổ cướp nội tạng (DAFOH), cho biết hệ thống hiến tạng của Trung Quốc trong nhiều năm đã dựa vào việc sử dụng các khoản tiền hoa hồng để xui [người ta] hiến tặng.
Theo tiến sĩ Trey, tài khoản của anh Liang cho thấy Trung Cộng tiếp tục không tuân thủ các nguyên tắc cấy ghép của Tổ chức Y tế Thế giới (WHO).
“Năm trong số 11 nguyên tắc chỉ thị có đề cập rõ ràng rằng KHÔNG ĐƯỢC TRẢ TIỀN để đổi lấy nội tạng,” Tiến sĩ Trey nói trong một email gửi tới The Epoch Times.
Ông nói thêm, “Các ví dụ này cho thấy Trung Cộng đang trả tiền mua nội tạng. Thậm chí hơn thế, họ tiếp cận các gia đình trong thời khắc đau buồn nhất, khi một người thân sắp qua đời, để họ trả tiền cho nội tạng của người ta. Điều đó thật phi đạo đức và tàn nhẫn.”
Tiến sĩ Trey cũng chỉ trích cơ quan y tế toàn cầu này vì đã không buộc Trung Cộng phải chịu trách nhiệm về những vi phạm này.
Ông Trey nói: “WHO đã phản bội các hướng dẫn đạo đức của chính mình khi không lên tiếng chỉ trích Trung Cộng vi phạm các nguyên tắc đạo đức của WHO. WHO sẽ không ngần ngại mắng nhiếc các quốc gia khác nếu họ trả tiền mua nội tạng một cách có hệ thống.”
Ông kêu gọi cộng đồng quốc tế, và đặc biệt là cộng đồng cấy ghép toàn cầu, yêu cầu Trung Cộng chấm dứt hoạt động này.
“Chúng ta cần duy trì các tiêu chuẩn đạo đức ngành y,” Tiến sĩ Trey nói.
Ông Trey nói thêm, tình trạng thiếu đạo đức trong hệ thống cấy ghép của Trung Quốc còn vượt xa việc sử dụng các biện pháp khuyến khích tài chính để dụ dỗ hiến tạng, ông trích dẫn hoạt động mổ cướp nội tạng từ các tù nhân lương tâm, đặc biệt là các học viên Pháp Luân Công.
Anh Liang cho biết bản thân chưa bao giờ tham gia vào bất kỳ trường hợp hiến tạng nào liên quan đến Pháp Luân Công. Tuy nhiên, anh nghi ngờ rằng nội tạng của họ tiếp tục là nguồn cung cấp cho các ca cấy ghép bởi vì anh đã từng thấy Pháp Luân Công được đề cập trong báo cáo của các bác sĩ.
————————————————
Phiên bản trước của bài báo này đã mô tả không chính xác người đã chọn bỏ đói một bệnh nhân hấp hối sau khi gia đình họ chọn không tiếp tục điều trị y tế. Bác sĩ của gia đình quyết định bỏ đói bệnh nhân. The Epoch Times rất tiếc về sai sót này.
Do Frank Fang thực hiện
Với sự đóng góp của Eva Fu
Hồng Ân biên dịch
Xem thêm: