Người dân ở vùng nông thôn Hoa Kỳ nói về hy vọng và lạc quan sẽ đến trong năm 2022
Mặc dù năm 2021 là một năm đầy thử thách, nhưng người dân Hoa Kỳ vẫn đang tìm thấy sức mạnh trong đức tin, trái tim rộng mở, và đương đầu với nỗi sợ hãi.
Nằm trên một cánh đồng ngô bỏ hoang bên cạnh một cây sơn thù du cằn cỗi, một trang trại cũ bị bỏ mặc ở miền đông nam Colorado dường như đang oằn mình dưới sức nặng của năm tháng đã đi qua.
Mái nhà bằng thiếc đang bong tróc từng mảng, để lộ ra phần nền gỗ đã mục nát và bào mòn.
Tất cả các cửa sổ đều đã vỡ vụn, và giờ đây là những hố đen.
Thời gian và các yếu tố đã ảnh hưởng nặng nề đến ngôi nhà miền quê này, mặc dù dòng chữ, được vẽ trên phần sơn trắng cũ kỹ của nó, lại mang ý nghĩa trái ngược.
“Tình yêu vẫn còn mãi.”
Có vẻ như niềm tin và hy vọng cũng như vậy.
Chúng cùng nhau men theo và băng qua những con đường cao tốc rải nhựa thủng lỗ chỗ và những con đường đất ở miền Trung Hoa Kỳ vào những ngày đầu tháng Mười Hai. Giống như các điểm đến trên một lộ trình, chúng luôn tồn tại trong tâm hồn của những người dân bình thường, dù một vài người trong số họ vẫn đang cảm thấy nhức nhối do trận đại dịch COVID-19 trong năm 2021 này — nhưng họ cần phải tiếp tục.
“Tôi không có ý định thuyết giảng, nhưng [trong Kinh thánh] nói rằng không được sợ hãi,” bà Sharon LaRou, một cư dân ở Kansas, cho biết. “Tôi đang cố không để mình sợ hãi.”
Bà LaRou và chồng của bà, ông Gary, là đồng sở hữu Nhà nghỉ El Rancho ở vùng nông thôn Elkhart (dân số 1,888 người). Cặp vợ chồng này đã mua căn nhà nghỉ hồi năm 2005, và vận dụng sự tinh tế của họ cho lòng hiếu khách dung dị trong suốt quá trình cải tạo nó.
Hồi đầu năm 2020, đại dịch COVID-19 đã ảnh hưởng nặng nề đến nhiều doanh nghiệp trên khắp tiểu bang Indiana và cả nước, bà LaRou, một phụ nữ nhỏ nhắn với đôi mắt nhân hậu và nụ cười hiền hòa cho biết.
“Ban đầu, tôi sợ chết khiếp vì tất cả các hãng thông tấn,” bà nói. “Mọi người đã trả cho tôi tiền mặt. Tôi đã ngâm nó trong nước khử trùng Lysol để có thể dùng nó. Tôi đã sử dụng găng tay với mọi khách hàng. Tôi đã rửa các nắm cửa, các cửa sổ, sử dụng máy lọc không khí và nước rửa tay diệt trùng — tất cả mọi thứ.”
Mặc dù hai vợ chồng này đã bị mất khách hàng trong đại dịch, nhưng họ vẫn tiếp tục kiên trì.
Giờ đây, họ đang dần phục hồi — thậm chí còn phát triển mạnh hơn — vào năm 2021, trong khi bước sang năm 2022 với niềm hy vọng và lạc quan mới.
Bà LaRou nói rằng, “Cảm giác thật tuyệt khi cảm thấy dễ chịu trở lại. Những lúc khó khăn sẽ khiến ta trở nên khiêm tốn.”
“Đối với việc chích vaccine [COVID-19], tôi cảm thấy rất tiêu cực về việc này, bởi vì tôi đã nghe nói về nó rất nhiều rồi. Tôi hoàn toàn phản đối nó.”
“Tôi vô cùng khó chịu với chính phủ này. Tôi không có niềm tin vào chính phủ. Tôi nghĩ họ đang nói dối, nói dối, và nói dối. Tôi nghĩ họ sẽ ngày càng đi xuống với tư cách là chính phủ tồi tệ nhất trong lịch sử.”
[Tuy nhiên], cuộc sống cá nhân của bà lại là một vấn đề khác.
Bà nói, “Điều gì tới sẽ tới và tôi sẽ tiếp nhận, tôi sẽ ở gần Đấng Tạo Hóa của tôi. Tôi sẽ sống cho từng ngày một, mặc dù nói thì dễ hơn làm.”
Tại thị trấn nhỏ Springfield, Colorado (dân số 1,451 người), ông Wayne Thompson và vợ, bà Joyce, đang tận hưởng một buổi đi bộ nhanh vào sáng thứ Hai trong tiết trời se lạnh khi đang trên đường đến một cửa hàng tiện lợi.
Ông Wayne nói lý do ông trở nên nổi tiếng: “Tôi là người duy nhất trong thị trấn này tên Wayne. Cái thị trấn này mới nhỏ bé làm sao.”
Một lý do khác là ông đang viết bài cho Trang thứ 3 của tờ Plainsman Herald, một tờ báo cộng đồng với một sứ mệnh lớn và tấm lòng rộng mở.
Ông tự hào về điều đó — có thể đóng góp vào các trang của tờ báo này khi ở tuổi 75 — và xây dựng tinh thần báo chí cộng đồng đó với tư cách là một người gốc Pennsylvania.
“Đây là một cộng đồng thân thiết. Tôi nghĩ ở đây mọi người gần gũi nhau hơn,” ông Thompson nói, người cảm thấy mình thật may mắn khi không bị mất đi bất kỳ người bạn thân nào vì dịch bệnh COVID-19.
“Tôi thấy một vấn đề — và tùy anh nhé — chính là chiếc tivi. Đó là truyền thông và các chương trình. Các chương trình quảng cáo — giờ đây chúng đã trở thành những thứ rác rưởi. ‘Gunsmoke’ — nếu nó vẫn có trên [truyền hình], thì rất đáng để xem lại.”
Băng qua các vùng đồng bằng băng giá và các vùng đất trống rộng lớn của tiểu bang Oklahoma, các cột viễn thông như tạo thành một đoàn rước dài bất tận khi xe của chúng tôi tiến vào Thành phố Boise (dân số 1,266 người), đang nằm nép mình trong dải đất hẹp của tiểu bang này.
Khi trời gần chạng vạng và những ngọn đèn đường màu bạc ở trung tâm thành phố dường như nhiều hơn các cửa hàng và doanh nghiệp địa phương với tỷ lệ 5/1. Nhà hàng Farmhouse đang mở cửa và sẵn sàng phục vụ.
“Cuộc sống thế nào ư? Đã có một số ca nhiễm COVID, và cũng có một số ca tử vong do căn bệnh này. Nhưng mọi người cần hiểu rằng, họ không phải là những người trẻ tuổi. Mà họ có các vấn đề sức khỏe tiềm ẩn,” bà Tonya, trợ lý giám đốc của nhà hàng này, cho biết. Bởi vì nơi đây là một thị trấn nhỏ, rất gần gũi, nên “mọi người đều quen biết nhau.”
Từ tháng 03/2020, nhà hàng này đã chuyển sang phục vụ cho khách mang về trong suốt đại dịch. Nơi đây thậm chí đã từng đóng cửa một thời gian, sau đó mở cửa trở lại vào tháng 09/2021.
“Các bạn sẽ nhận ra rằng ở đây chúng tôi vẫn cứ làm việc,” bà Tonya, một người mẹ của hai cậu con trai sinh đôi 13 tuổi, cho biết khi bà rót cho khách một tách cà phê nóng.
“Có những thứ chúng tôi không thể có ở nơi này” do các vấn đề về chuỗi cung ứng, bà nói. “Có một lần, chúng tôi không thể kiếm được thịt xông khói. Và sữa là thứ mà thi thoảng chúng tôi phải xoay sở mới có được.”
Bà cho rằng, nỗi sợ hãi sẽ không có ích gì khi đối mặt với con virus corona này.
“Tôi sẽ không từ bỏ cuộc sống của mình vì một thứ gọi là COVID đâu. Chúa còn lớn hơn cả con virus kia,” bà nói.
Cách thành phố Boise khoảng 260 dặm (418 km) về phía nam là Santa Fe, thủ đô của tiểu bang New Mexico, một tấm thảm đầy màu sắc của các tòa nhà theo phong cách đất sét, mang âm hưởng kiến trúc của Tây Ban Nha và hiện đại.
Tại quảng trường trung tâm, một đám đông du khách đang lắng nghe và vỗ tay theo những giai điệu nhẹ nhàng từ những chiếc kèn trumpet và đàn guitar do một ban nhạc mariachi biểu diễn.
Những chiếc đèn trang trí cho ngày lễ được giăng trên những tán cây sau đó bắt đầu nhấp nháy trong một khung cảnh rực rỡ những đốm đỏ, xanh lam, và trắng, tựa như đang xoay một chiếc kính vạn hoa vậy.
Đối diện quảng trường có hai hàng thông cao hai bên này là Nhà thờ Saint Francis, nơi những cánh cửa luôn rộng mở chào đón bất kỳ ai muốn vào và cầu nguyện trong không gian linh thiêng với những cột trụ cao vút và cửa sổ kính màu rực rỡ.
Ông Thomas van Kampen, một giáo dân đã sống ở Santa Fe 18 năm, nhận xét rằng đức tin là một thứ mạnh mẽ và bền bỉ. “Nhưng ta không thể chỉ có niềm tin rằng mọi thứ sẽ tự giải quyết,” ông nói.
“Chúng ta chỉ không thể nói, ‘Ôi, Chúa ơi, hãy giải quyết việc này [giúp con],’ mà mình thì lại không làm bất cứ điều gì cả. Thực ra, niềm tin phải luôn được thể hiện trong những gì mình làm.”
Hồi năm 2021, trở ngại lớn nhất của ông van Kampen là không thể đến thăm ba đứa con của mình vì các lệnh hạn chế về dịch bệnh virus corona được áp đặt.
Đối với năm 2022, ông cầu nguyện sẽ có một giải pháp thực sự cho những cảm xúc chính trị cay đắng đang chia rẽ Hoa Kỳ.
“Tôi ước gì mình có câu trả lời cho điều đó,” ông nói. “Chẳng phải sẽ tốt sao nếu chúng ta có giải pháp? Tôi nghĩ rằng giải pháp là [chúng ta] hãy đến với nhau. Nếu như có giải pháp, thì đó là chúng ta phải cùng nhau thảo luận.”
Đối với anh Shawn Surls, 34 tuổi, cuộc sống của anh và bạn gái trong năm 2021 thật khó khăn. Họ đã sống trên chiếc xe van Chevy G20 đời 1994.
Giờ đây, vấn đề là chờ đợi, vững vàng, giữ cho bình xăng luôn đầy và có tiền chi tiêu — theo bất kỳ cách nào mà họ có thể.
“Hiện giờ, cô ấy rất thích [đi du lịch]. Chúng tôi đang cố gắng tìm một nơi nào đó mà chúng tôi thích,” anh Surls cho biết khi đang đứng ở lối vào chính của cửa hàng Walmart ở ngoại ô Amarillo, Texas.
Quay lưng về phía mặt trời đang lặn và cơn gió lạnh thổi về từ phía tây, anh Surls gắng gượng nở một nụ cười thật tươi khi anh giơ tấm biển có nội dung “Đang cố gắng về nhà, xin hãy giúp đỡ.”
“Khi dịch bệnh COVID xảy ra, chúng tôi đã mất việc làm,” anh Surls, một người Alaska bản địa, cho biết. “Chúng tôi đã bán nhà và bắt đầu đi du lịch. Tôi làm điều này khi chúng tôi cháy túi. Vì không mất quá nhiều thời gian để kiếm được tiền.”
Ở vùng West Virginia, cặp đôi này còn gặp điều bất hạnh lớn hơn khi chiếc xe tải của họ bị đột nhập và tất cả số tiền của họ đã bị đánh cắp.
Họ quyết định sống ở North Carolina một thời gian trước khi tiếp tục hành trình về phía tây.
Colorado có vẻ như là một nơi tuyệt vời để ổn định cuộc sống và bắt đầu lại — chỉ có thể thôi, anh Surls nói.
“Sống trên đường không giống như người ta vẫn nghĩ,” anh nói. “Hầu hết những người chúng tôi đã gặp đều rất tuyệt vời. Nhưng cũng có một vài quả táo xấu. Đó là một chuyến phiêu lưu. Không có điểm đến cuối cùng — vẫn chưa có.”
Hiện tại, vấn đề chỉ là “bắt tay vào việc làm chăm chỉ trong một khoảng thời gian.”
“Chỉ cần kiên nhẫn. Thì mọi việc sẽ ổn cả thôi,” anh Surls nói một cách tự tin.
Gần 550 dặm (885 km) về phía tây, ở Winslow, Arizona, bà Kelly Rada đang dựng bảng hiệu thực đơn bữa trưa bên ngoài cửa hàng Olde Town Grill nằm dọc theo Tuyến đường 66 lịch sử.
Thành phố này đã trở nên nổi tiếng nhờ bài hát “Take It Easy” của nhóm nhạc Eagles. Và đứng ở góc của Đường Kinsley và East 2nd ở Winslow là một bức tượng đồng của cố ca sĩ kiêm nhạc sĩ Glenn Frey của nhóm nhạc Eagles.
Hôm 07/10/2021, bà Rada và chồng của bà, ông Paul, đã mở cửa tòa nhà bưu điện cũ nằm gần góc phố đó, và họ đã mở cửa hàng Olde Town Grill, trong một nền kinh tế đã nới lỏng giữa bối cảnh đại dịch COVID.
“Mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp. Chúng tôi đã có khách hàng. Mọi việc đang dần hoàn thiện,” bà Rada nói. “Chúng tôi đã xây tất cả các bức tường bên ngoài. Có một trần nhà bị rơi ở đây. Chúng tôi đã thay thế cái đó” bằng một tấm trần đồng được trang trí công phu.
“Ông Paul nói rằng, ‘Em muốn thiết kế nơi này như thế nào?’ Điều tôi nói với ông ấy là tôi muốn nơi này thật yên bình. Chúng tôi muốn một cảm giác nhẹ nhõm. Tôi không quan tâm bạn là ai hay cuộc sống của bạn như thế nào. Bạn sẽ được tôn trọng như một con người. Hy vọng rằng đó là những gì chúng tôi có thể mang tới ở nơi đây.”
Trên hết, “chúng tôi thích có một thử thách,” bà Rada nói. “Một trong những câu nói của tôi trong cuộc sống là, ‘Cuộc sống bắt đầu từ điểm cuối của vùng an toàn của bạn.’ Dù thắng, thua, hay hòa, tôi cũng đều sẽ cố gắng giữ một hạnh phúc vừa đủ.”
Mặc dù năm 2021 vẫn là một năm đầy thách thức ở những khía cạnh khác, bà nói.
“Anh họ của tôi đã qua đời vì bệnh COVID,” bà Rada nói. “Đã có những người khác nhau bị nhiễm bệnh, nhưng họ đều đã hồi phục cả.”
Sau đó, một người nhận ra chiếc khẩu trang được quấn quanh cổ tay của bà Rada. “Tôi mang theo thứ này vì sự an toàn, chỉ vì khách hàng. Chúng tôi giữ khoảng cách rất tốt,” bà nói.
Ở phía bên kia thị trấn, ông Richard Frei và ông Daniel Mazon, chủ sở hữu Cửa hàng Nghệ thuật Ấn Độ Đích thực trên đường Hipkoe Drive ở Winslow, đang bận rộn bàn về chính trị và kinh tế bên trong cửa hàng này.
“Tệ thật. Cảm ơn ông Joe Biden,” ông Frei nói. “Tôi đang vật lộn để sống đây. Thật khó khăn biết bao. Mọi thứ đều tăng [về giá cả], và nó vẫn chưa hề giảm xuống.”
“Chúng ta phải loại bỏ cái chính phủ này. Chúng ta phải trở lại đúng hướng. Nếu chúng ta không loại bỏ chính phủ này, thì chúng ta sẽ trở thành [quốc gia] cộng sản hơn cả Trung Quốc cộng sản nữa đấy.”
Ông Mazon, người đã mở cửa hàng này vào năm 1972, đã phản ánh về việc chính quyền địa phương giải quyết đại dịch COVID-19 khiến ông bị còng tay, sau đó bị khiển trách vì giữ cửa hàng mở cửa trong thời gian phong tỏa.
Ông cho biết nhiều mặt hàng mà ông đang bán trong cửa hàng này cũng “thiết yếu” như những mặt hàng được bày bán tại cửa hàng Walmart bên kia đường.
“Tôi là một doanh nghiệp thiết yếu, và họ đã lấy đi điều đó,” ông Mazon, người từng có ông cố là Thủ lĩnh Manuelito, một trong những thủ lĩnh chính của người Dine trong thời kỳ thảm kịch Long Walk trong lịch sử Hoa Kỳ, cho biết.
“Phần lớn những người trong chính phủ đều rất tham nhũng,” ông nói. “Đều có bàn tay của ma quỷ trong đó. Là một quốc gia, chúng ta phải quay trở lại với Chúa.”
Thông qua đức tin và thực hành của mình với tư cách là một mục sư Cơ đốc, ông Mazon nói, ông tìm thấy cả mục đích và phương hướng — và một cách để được cứu rỗi qua thời hiện đại này.
Ông đưa hai tay ra, và mời mọi người ở bên trong cửa hàng cùng cầu nguyện với mình.
“Đừng bao giờ bỏ cuộc,” ông nói với các vị khách này. “Hãy cố gắng làm tốt nhất có thể. Ngay cả khi không đạt mục tiêu của mình, thì bạn vẫn có thể làm lại.”
“Amen,” một du khách sau đó nói.
Tại Springfield, Colorado, lời khuyên của ông Thompson dành cho Hoa Kỳ bước vào năm 2022 đến từ đấng quyền năng.
Ông nói rằng, “Đừng bao giờ để mất hy vọng. Sẽ luôn có hy vọng. Chừng nào ta còn sống, thì sẽ còn hy vọng.”
Ông Allan Stein là một phóng viên của Epoch Times chuyên về tiểu bang Arizona.
Thanh Tâm biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: