Nền kinh tế Trung Quốc vẫn ‘Không thể đầu tư’
Đầu tháng này, ông Lưu Hạc, Phó Thủ tướng phụ trách các vấn đề kinh tế Trung Quốc, đã đưa ra một số bảo đảm viển vông về “cải cách” để cố gắng đảo ngược những gì đã xảy ra trước đó tại thị trường chứng khoán Trung Quốc. Các nhà đầu tư phương Tây đã tin thông điệp này, và thị trường phục hồi, nhưng sự bảo đảm của ông Lưu là viển vông.
Sự can thiệp của ông Lưu là không thể trách khỏi bởi cái mà Bloomberg gọi là “cơn bán hoảng loạn” hôm 13/03. Vào hôm đó, Chỉ số Doanh nghiệp Trung Quốc Hang Seng đóng cửa giảm 7%, mức giảm lớn nhất kể từ tháng 11/2008. Chỉ số Công nghệ Hang Seng mới, bắt đầu vào năm 2020, đã giảm 11%. Sự sụt giảm nghiêm trọng này được thúc đẩy bởi lo ngại rằng các nhà đầu tư toàn cầu có thể trừng phạt Trung Quốc tương tự như họ đã áp dụng đối với Nga trong cuộc xâm lược Ukraine. JP Morgan đã gọi tất cả cổ phiếu Trung Quốc đều là “không thể đầu tư.” Lời kêu gọi đó đã giúp đưa cổ phiếu Trung Quốc vào thế kẹt mà ông Lưu đã cố gắng đảo ngược bằng “cuộc nói chuyện vui vẻ” của mình về “cải tổ.”
Không rõ mức độ sự bảo đảm của ông Lưu. Nhiều nhất thì những sự bảo đảm này vẫn là mơ hồ.
Theo Financial Times, ông Lưu cho biết ông sẽ thực hiện các bước để “thúc đẩy nền kinh tế Trung Quốc trong quý đầu tiên”, cũng như đưa ra “các chính sách có lợi cho thị trường”. Ông Lưu không nói rõ về những biện pháp cụ thể nào sẽ được thực hiện”. Tuy nhiên, bà Alicia Garcia-Herrero, thành viên cấp cao tại Bruegel, tổ chức tư vấn kinh tế Âu Châu, đã viết tuần trước trên tờ Financial Times rằng các biện pháp của ông Lưu sẽ bao gồm cho phép Trung Quốc tiếp cận thị trường nước ngoài, quy định minh bạch và có thể dự đoán được đối với các công ty công nghệ của Trung Quốc, và kích thích để đạt được mục tiêu tăng trưởng 5.5% của chính phủ. Nhưng, một lần nữa, không có chi tiết cụ thể nào để đạt được bất kỳ chính sách nào trong 3 chính sách đó; chỉ là lời hùng biện mơ hồ của một nhà lãnh đạo đang cố gắng ngăn chặn sự suy thoái của thị trường.
Vì vậy, cuối cùng, nỗi sợ hãi của các nhà đầu tư về khả năng đầu tư vào chế độ lừa đảo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã — và vẫn — là rất có cơ sở.
Khi các nhà lãnh đạo Trung Quốc nói lên tất cả những điều “đúng đắn” về hòa bình và hòa hợp trong các tuyên bố công khai, thì Trung Quốc đã hèn nhát bỏ phiếu trắng trong cuộc bỏ phiếu áp đảo của Liên hợp Quốc lên án cuộc xâm lược của Nga. Và, khi Tổng thống Joe Biden nói chuyện với ông Tập Cận Bình của Trung Quốc về cuộc khủng hoảng Ukraine-Nga, nhà lãnh đạo Trung Quốc đã bắt đầu cuộc trò chuyện bằng cách để tàu sân bay Sơn Đông của Trung Quốc qua eo biển Đài Loan ngay trước cuộc gọi. Thông điệp của ông Tập đã rất rõ ràng: “Hãy coi chừng, ông Biden. Chúng tôi sẽ làm những gì phù hợp với lợi ích của chúng tôi, các lệnh trừng phạt của các ông và ‘cộng đồng quốc tế’ và sẽ bị thất bại.”
Nhưng xét trên phạm vi rộng hơn Ukraine-Nga, thế giới đầu tư dường như đã nhận ra sự thật rằng Trung Quốc, dưới sự cai trị của ĐCSTQ, chỉ hơn một doanh nghiệp tội phạm một chút ở quy mô quốc gia.
Trên thực tế, ĐCSTQ đã đưa Trung Quốc trở thành Chicago thời-Cấm và bổ nhiệm ông Al Capone làm thị trưởng. Chắc chắn, quý vị có thể kiếm được rất nhiều tiền nếu quý vị sẵn sàng bỏ qua hành vi giết người của ông Capone và đồng bọn của ông ta, nhưng số tiền quý vị đã đầu tư vào băng đảng Capone có rủi ro rất lớn. Ông Elliott Ness và hồi ký Những kẻ không thể bị xâm phạm (The Untouchables) — với tư cách là các nền dân chủ kiểu phương Tây và các tổ chức tài chính của họ, các nhà đầu tư tổ chức, quỹ hưu trí của chính phủ, v.v. — có liên quan đến hoàn cảnh của người Duy Ngô Nhĩ, nhân quyền, sự nóng lên toàn cầu, và sự hiếu chiến của ĐCSTQ, tất cả đã tỉnh ngộ chống lại trò lừa đảo này và không còn muốn thu lợi từ sự thống trị sai trái của ĐCSTQ. Giống như các nhà đầu tư giờ đây đang ghê tởm Nga, những con người tự do của thế giới này cũng không muốn con và cháu họ sẽ lớn lên trong một thế giới có một quốc gia tội phạm bị xa lánh như Trung Quốc dưới tay Trung Cộng lại là một cường quốc toàn cầu như họ không muốn con cháu mình lớn lên trong những khu vực không có những băng đảng Chicago.
Những lời hứa “cải tổ” của ông Liu không nên được coi trọng hơn những lời bảo đảm của “Easy Eddie” O’Hare, luật sư của ông Al Capone, về sự vô tội của thân chủ. Chúng ta đã từng nghe những lời xảo ngôn giống như thế về “cải cách” từ ĐCSTQ trong nhiều thập kỷ. Một thị trường cổ phiếu tự do và công bằng dưới sự kiểm soát của ĐCSTQ là không tồn tại.
Hãy xem xét những nhận xét này của Giáo sư Baizhu Chen của Đại học Nam California. Trong một bài báo đăng trên tờ Insider hôm thứ Bảy về việc liệu đồng nhân dân tệ có thể thách thức USD hay không, Giáo sư Chen đã nói rằng một thách thức như vậy sẽ đòi hỏi ĐCSTQ phải cho phép các mức lãi suất theo thị trường tự do, kiềm chế thao túng tiền tệ, và phát triển một nền kinh tế độc lập, ngân hàng trung ương minh bạch.
Nhưng trong một quốc gia chuyên chế như Trung Quốc dưới thời Trung Cộng, nơi mà sự tương đối “thịnh vượng” trên bề vỏ là sứ mệnh quan trọng để duy trì sự kiểm soát của ĐCSTQ đối với người dân, thì những loại cải cách đó rất khó xảy ra; nó sẽ đòi hỏi phải từ bỏ quá nhiều quyền kiểm soát trước sự biến động của thị trường.
Ngay cả trong trường hợp khó xảy ra, ĐCSTQ có ý định áp dụng loại biện pháp mà ông Chen đề xuất, thì sự áp dụng ấy gần như chắc chắn sẽ chỉ là các Làng kiểu Potemkin có tổ chức; chỉ là thêm những gian xảo để lừa dối các nhà đầu tư ngoại quốc, giống như các báo cáo kinh tế giả mạo của Trung Quốc. Nền kinh tế Trung Quốc “thực” —nền kinh tế làm giàu cho các đảng viên trung thành của ĐCSTQ trong khi đưa đồ ăn thừa cho bách tính để ngăn chặn cách mạng của đại chúng—sẽ tiếp tục hành động theo kiểu trục lợi, tham nhũng, tội phạm, như vẫn luôn là vậy.
Những gì được thông qua thành “chính sách” của chính phủ ở Trung Quốc thường là một số mệnh lệnh tùy ý của các ông chủ đảng ĐCSTQ, những người hoặc đang bảo vệ ngành công nghiệp của chính Trung Quốc hoặc bảo vệ doanh nghiệp của một đồng đảng viên. Ví dụ có rất nhiều. Mới thứ Hai, hôm 21/03, Bloomberg đã báo cáo rằng giao dịch của nhà phát triển Evergrande Trung Quốc-đang gặp khó khăn và các chi nhánh của công ty này đã bị tạm dừng trong khi chờ xử lý “thông tin nội bộ”. Công ty này vẫn chưa giao dịch trở lại. Kiểm toán viên cho một nhà phát triển khác, Ronshine China Holdings Ltd., đã từ chức và công ty sẽ không thể công bố thu nhập như kế hoạch. Nếu những người điều hành chính sách kinh tế của ĐCSTQ minh bạch, thì Evergrande đã bị trừng phạt, điều chỉnh, và thậm chí có thể bị giải thể từ vài tháng hoặc thậm chí nhiều năm trước.
Đừng quên cách thức hoạt động của Trung Quốc: Một số hành vi xúc phạm ĐCSTQ, một số sản phẩm bị coi là xúc phạm sự lãnh đạo của đảng này, hoặc một số CEO có vị thế cao với công chúng tất cả đều có thể khiến các băng đảng của ĐCSTQ điều hành chính phủ Trung Quốc đưa ra những hành vi đàn áp tương tự theo kiểu những trận đánh bằng áp đặt qui định — hoặc về vật chất — lên các công ty hoặc nhà đầu tư này theo cách mà đám đông đòi nợ của ông Capone làm với những người đánh bạc kiệt quệ. (Quý vị còn nhớ khi ông Jack Ma, người sáng lập Alibaba, “biến mất” không rõ lý do chứ? trường hợp của ông Ma đã không phải là riêng biệt đâu.)
ĐCSTQ cũng có thể xảo điệu hơn trong hành động côn đồ của mình. Vào năm 2016, chẳng hạn, khi AB InBev SA/NV mua lại SABMiller Plc., Bộ Thương mại Trung Quốc (MOFCOM) đã kết hợp một số phân tích khu vực và thị trường (thị trường cấp thấp, trung bình, cao cấp) để phá hoại thỏa thuận này. Mục tiêu rõ ràng của MOFCOM là bảo vệ lợi ích của các nhà sản xuất đồ uống địa phương của Trung Quốc. Sau đó, khi Marriott mua lại Starwood, phân khúc thị trường và phân tích khu vực đã bị gạt sang một bên và việc sáp nhập được chấp thuận. (Tôi đã viết về tình huống ở đây trên một nền tảng khác. Không mấy để ý, tôi đã ngây thơ mong đợi MOFCOM chia sẻ tính nhất quán quỷ quái của tôi và áp dụng các quy tắc tương tự; Nhưng họ đã không nhất quán. họ đã chấp thuận việc sáp nhập [sau] mà không cần bình luận.)
Việc hoạch định chính sách tàn nhẫn và tham nhũng của chính quyền Trung Quốc là một rủi ro liên tục và nguy hiểm của thị trường. Cũng như với Nga, các nhà quản lý quỹ, các quản lý quỹ hưu trí, các nhà đầu tư tổ chức và các văn phòng đầu tư của các gia đình giàu có giờ đây đều nên nhận ra rằng không có danh dự ở những kẻ trộm là ĐCSTQ. Các tổ chức này có trách nhiệm được ủy thác trước các nhà đầu tư của họ, những người tham gia chương trình đầu tư, và các chủ sở hữu để bỏ qua những lời hứa suông của ông Lưu và rút các khoản vốn quỹ mà họ quản lý khỏi sự lãnh đạo tàn bạo, gian xảo, độc đoán của Trung Cộng trước khi các nhà đầu tư, các nguồn quỹ, và những người tham gia các chương trình đầu tư của họ phải chịu thua lỗ như đã phải gánh chịu với các khoản đầu tư thiếu cân nhắc của họ ở Nga.
Quan điểm trong bài viết này là của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.
Ông JG Collins là giám đốc điều hành của Stuyvesant Square Consultancy, một công ty tư vấn chiến lược, khảo sát thị trường và tư vấn tại Thành phố New York. Các bài viết của ông về kinh tế, thương mại, chính trị và chính sách công đã xuất hiện trên Forbes, New York Post, Crain’s New York Business, The Hill, The American Conservative và các ấn phẩm khác.
Vân Du biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: