Một ngày cuối cùng ở Casablanca
Khi vợ chồng tôi kể với những người bạn rằng chúng tôi đã đến thăm Casablanca trong chuyến đi gần đây tới Morocco, câu hỏi đầu tiên của họ là chúng tôi có đến quán Rick’s, nơi diễn ra hầu hết cảnh quay của bộ phim nổi tiếng “Casablanca”, hay không. Đó cũng chính là một trong những câu hỏi đầu tiên của chúng tôi khi tới đây, nhưng hướng dẫn viên Seddik Aassim, đã trả lời hơi lảng tránh rằng bộ phim kinh điển của các diễn viên Ingrid Bergman-Humphrey Bogart này được thực hiện hoàn toàn ở Hollywood, vì vậy không ai thực sự đã đến quán Rick’s. Và không có nơi nào như vậy tồn tại ở thành phố Casablanca ngoài đời thực.
Hóa ra bây giờ có một quán bar và nhà hàng như vậy, nhưng đó là đứa con tinh thần của bà Kathy Kriger, một cựu tùy viên ngoại giao và thương mại, người đã tìm cách làm thỏa lòng những du khách hỏi về địa điểm tham quan mà họ muốn đến này. Bà đã phục dựng trọn vẹn một ‘vườn trong nhà’ (riad) truyền thống (một ngôi nhà được bao quanh một khoảng sân mở) và mở nhà hàng của mình ở đó vào năm 2004. Quầy bar và phòng ăn trông giống hệt như trong phim, và các nhạc sĩ ở đây cho biết bài hát “As Time Goes By” (bài hát chủ đề của bộ phim “Casablanca”) là một trong số những ca khúc được yêu cầu thường xuyên nhất. Hướng dẫn viên Assimn đã đúng khi nói rằng ở thành phố lớn nhất Morocco với 3.7 triệu dân này, còn rất nhiều thứ để xem hơn là một quán bar được phục dựng, mà thậm chí không có thật ngay từ đầu. Nằm trên bờ biển Đại Tây Dương của đất nước này và có một trong những cảng nhân tạo lớn nhất thế giới, thành phố Casablanca đóng một vai trò quan trọng trên các thị trường tài chính toàn cầu và là nơi tọa lạc của các bảo tàng lớn như Bảo tàng nghệ thuật Villa of Arts và Bảo tàng Do Thái giáo Maroc.
Tuy nhiên, chúng tôi chỉ có một ngày để khám phá thành phố này trước khi lên phi cơ trở về Hoa Kỳ vào sáng hôm sau, vì vậy những người thiết kế chuyến tham quan của chúng tôi đã quyết định chỉ tập trung tham quan hai nơi thờ phượng nổi bật. Điểm dừng chân đầu tiên của chúng tôi là Nhà thờ Notre Dame de Lourdes, một nhà thờ Công giáo hiện đại do kiến trúc sư Achille D’angleterre và kỹ sư Gaston Zimmer xây dựng vào năm 1954. Nhìn từ bên ngoài, nhà thờ này giống bất kỳ nhà thờ nào khác, nhưng kiến trúc bên trong thì thật ngoạn mục, nhờ có các ô cửa sổ do nghệ nhân Gabriel Loire thiết kế. Người nghệ nhân này đã sử dụng 809.27m2 kính màu ghép sặc sỡ xung quanh toàn bộ tòa nhà để miêu tả một số câu chuyện nổi tiếng nhất trong Kinh Thánh. Kính màu ở tầng hai được khuếch tán qua các tấm góc cạnh để tạo ra ánh sáng dịu nhẹ.
Nhà thờ này được xây dựng để làm nơi trú ngụ cho những tín đồ Công giáo đến Morocco trong thời kỳ Pháp chiếm đóng từ năm 1912 đến năm 1956. Bên ngoài là một bản sao của hang động ở Lộ Đức, nơi du khách có thể thắp nến cho những người thân yêu của mình.
Cách đó không xa là Thánh đường Hồi giáo Hassan II nguy nga, một trong những thánh đường lớn nhất thế giới và là thánh đường duy nhất ở Morocco, nơi mà những người không theo đạo Hồi vẫn được vào bên trong. Tọa lạc ở một vị trí tuyệt đẹp trên bờ biển Đại Tây Dương, thánh đường Hồi giáo này có sức chứa 105,000 người. Sảnh cầu nguyện của nơi này rộng gấp ba lần Nhà thờ Thánh Paul ở London và tháp của thánh đường này là tháp cao thứ hai trên thế giới với chiều cao 656 feet (199.94m).
Kiến trúc này được trang trí bằng những sàn nhà lát đá cẩm thạch bóng loáng, đèn chùm kiểu Venice, mái vòm kiểu Moorish và 70 mái vòm ốp gỗ tuyết tùng — tất cả đều do các nghệ nhân Morocco thực hiện. Ở một tầng bên dưới sảnh cầu nguyện là phòng rửa tội, nơi các tín đồ quỳ trước đài phun nước đá cẩm thạch hình hoa sen để thực hiện nghi lễ thanh tẩy bằng việc rửa mặt, tay, chân, và bàn chân trước khi bắt đầu cầu nguyện.
Tất nhiên, những bạn hữu gặp gỡ nhau trong một chuyến đi luôn là người mang lại những kỷ niệm trìu mến nhất. Khi chúng tôi từ thánh đường Hồi giáo trở về khách sạn, tôi chỉ còn hơn một giờ trước khi phải đến dự một bữa tối chia tay đặc biệt. Tôi đã tìm kiếm một món quà dành riêng cho một người bạn mà tôi vẫn chưa tìm thấy, và tôi nghĩ rằng nó có thể được bày bán ở một khu chợ gần đó.
Khi chủ cửa hàng đầu tiên nơi tôi dừng chân bắt đầu chào hàng, tôi ngắt lời ông ta và nói rằng tôi chỉ tìm mua một món đồ và chỉ có một giờ để tìm. Ông ấy nói rằng cần tìm người trông coi cửa hàng trong khi ông ấy dẫn tôi đến các quầy hàng mà ông nghĩ là tôi có thể tìm thấy món quà tôi cần. Nhờ ông ấy chỉ dẫn và giải thích thứ tôi cần bằng tiếng Ả Rập mà chúng tôi đã tìm thấy món đồ đó trên gác mái của một người bán hàng. Sau đó, người bạn mới này của tôi nắm tay đưa tôi sang đường và chỉ lấy một ít tiền tip thay vì số tiền lớn hơn mà tôi đưa cho ông ấy.
Ông ấy cũng làm tất cả những điều này trong thời gian rất ngắn, đưa tôi trở lại khách sạn để tôi kịp tắm và thay trang phục dự tiệc. Sau đó, chồng tôi và tôi cùng với những người bạn trong nhóm đã đến buổi tiệc chia tay. Hãy tưởng tượng sự ngỡ ngàng và hào hứng của chúng tôi khi chiếc xe chở chúng tôi dừng ngay tại quán Rick’s.
Minh Châu biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times