Mẹ và con gái đứng trong tuyết qua đêm do các biện pháp phòng chống dịch khắc nghiệt của Trung Quốc
Các biện pháp khắc nghiệt của chính sách zero COVID của chế độ cộng sản Trung Quốc vẫn tiếp tục gây ra bao đau khổ cho công dân của đất nước này. Gần đây, một người mẹ và con gái của cô ở thành phố Hứa Xương, tỉnh Hà Nam, đã phải qua đêm ngoài trời tuyết vì nhân viên trạm kiểm soát không cho phép họ trở về nhà, bất chấp kết quả xét nghiệm âm tính.
Hôm Chủ Nhật tuần trước (23/01), trên mạng xã hội Trung Quốc, một người phụ nữ họ Đổng đã đăng tải một đoạn video cho thấy cảnh ngộ của cô và con gái đang tuổi trung học vào một đêm đông lạnh giá, gây ra một làn sóng náo động trên mạng.
Tối hôm 22/01, cô phàn nàn trong đoạn video này rằng, mặc dù con gái cô từ trường về nhà với kết quả xét nghiệm COVID-19 âm tính, nhưng trạm kiểm soát phòng chống dịch bệnh của khu phố đã ngăn không cho cô vào. Các nhân viên đã từ chối lời đề nghị của cô Đổng – cho cả gia đình cô tự cách ly tại nhà để đổi lấy việc con gái cô được cho về.
Cô Đổng cho biết giáo viên của con gái cô nói với học sinh rằng các em đã vượt qua 18 vòng xét nghiệm acid nucleic, tất cả đều âm tính. [Và do đó], những đứa trẻ này có thể về quê nghỉ lễ. Con gái cô đã có cả giấy chứng nhận xét nghiệm acid nucleic và một tấm thẻ do trường của cô bé cấp. Nhưng các nhân viên tại trạm kiểm soát ở khu phố của cô lại nói rằng con gái cô không được phép vào bởi vì nơi họ sống là một khu vực có nguy cơ cao. Lúc đó là sau 6 giờ chiều, và họ đã nói đi nói lại để thuyết phục nhân viên, nhưng vẫn không được cho phép vào khu dân cư của họ.
Hai mẹ con này sau đó đã đi bộ đến chỗ người thân của họ, nhưng cũng bị chặn tại trạm kiểm soát ở đó, và không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở về khu phố của mình.
Cô Đổng đã mô tả tình hình lúc đó như sau, “Trời đang đổ tuyết và lạnh cóng. Sau đó, một người đi đường đã gợi ý ‘hãy xem người thân hoặc bạn bè của chị có sống ở khu vực có nguy cơ thấp hay không và gửi con gái chị đến đó đi.’” Thế là, cô và con gái đã đi bộ từ nội thành đến nhà bà ngoại ở vùng ngoại ô. Nhưng trạm kiểm soát ở đó cũng không cho phép họ đi vào, vì vậy cô và con gái đành phải quay trở lại trạm kiểm soát trong thành phố.
Cô Đổng và con gái đã đi bộ từ 8 giờ tối đến 10 giờ tối trong khi cô bấm số khẩn cấp 110. Viên cảnh sát trong điện thoại nói với nhân viên trạm kiểm soát rằng cứ để họ về nhà trước rồi hãy niêm phong cửa nhà họ lại, nhưng nhân viên này không đồng ý. Sau đó cô đã gọi điện cho Trung tâm Chỉ huy Phòng chống dịch Thành phố Vũ Châu (đây là một thành phố cấp huyện, trực thuộc thành phố Hứa Xương) nhưng vẫn không được giải quyết, lúc đó là 2 giờ sáng.
Cô Đổng nói với nhân viên trạm kiểm soát này, “Anh có thể cho chúng tôi về nhà trước được không, sau đó anh vẫn có thể niêm phong cửa nhà chúng tôi lại mà. Nếu chúng tôi cần phải đến trung tâm cách ly để cách ly tập trung, ngay cả khi phải cách ly bằng tiền của chúng tôi, thì chúng tôi vẫn sẵn sàng.” Nhưng nhân viên này nói rằng, “Không được, chị phải liên hệ với trường học đi đã.” Cô Đổng cho biết, “Tôi đã gọi điện cho giáo viên, nhưng không cô ấy không bắt máy.”
Cô Đổng nhiều lần nghẹn ngào khóc khi kể lại những gì đã xảy ra. Cô nói, “Không còn cách nào khác nên tôi đành phải đứng ngoài trời với con gái đến 5 giờ sáng.” Con tôi bảo, “‘Mẹ ơi, con lạnh lắm, mẹ có thể cho con nghỉ ngơi được không?’ Tôi đi tới và nói với nhân viên trạm kiểm soát là tôi muốn lấy xe ra và để con ngồi trong xe nghỉ ngơi, anh ấy nói được.”
Cô Đổng cho biết: “Chúng tôi đã đứng trong gió và tuyết suốt đêm. Tôi nghĩ nếu bài học nào cũng phải trả giá bằng mạng người thì quá nặng nề. Trong một môi trường khắc nghiệt như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra với con gái tôi, đó sẽ là kết quả tồi tệ nhất mà không ai muốn nhìn thấy. Họ là những người thực thi pháp luật, họ không thể dung túng, nhưng luật pháp không thể đặt con người lên hàng đầu được sao?”
Lúc 10 giờ sáng hôm 23/01, cô Đổng đã liên lạc lại với trường học của con gái cô. Sau đó, nhà trường đã cử xe đưa con gái cô về trường để ở lại đó.
Các cư dân mạng đại lục đã chỉ trích cách mà các nhà chức trách đối xử với hai mẹ con: “Dịch bệnh không hề đáng sợ, mà điều đáng sợ chính là lòng người.” “Tôi không thể trở về nhà riêng của mình để cách ly ở nhà, kiểu logic gì vậy?” “Có phải là phải mất một số mạng người thì họ mới có thể thay đổi chăng?”
Ông Alex Wu là một tác giả của The Epoch Times tại Hoa Kỳ, chuyên về xã hội Trung Quốc, văn hóa Trung Quốc, nhân quyền, và các mối quan hệ quốc tế.
Thanh Tâm biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: