Khóa học dành cho cha mẹ (P.14): Phản hồi chính xác cho trẻ
Khi con cái ngỗ nghịch, cha mẹ nhất định phải phản ứng kịp thời và chính xác. Gặp phải những vấn đề khó giải quyết chính là cơ hội cho cha mẹ tích lũy trí tuệ. Cha mẹ cũng cần tự hỏi bản thân, bạn muốn làm điều gì nhất? Bạn có thành tâm thành ý đối xử với con cái không? Bạn có từ trong tâm hồi âm lại con mình hay không?
Kỳ trước chúng ta đã nói về việc nhờ cha mẹ của trẻ quay lại một đoạn video khi trẻ đang ăn cơm. Từ đoạn video này, tôi đã nhận ra rất nhiều vấn đề thú vị. Những vấn đề này cha mẹ đều không chú ý tới. Bây giờ, tôi sẽ phân tích tỉ mỉ các hành vi của trẻ.
Cho con ăn để đỡ phiền phức nhưng lại càng thêm rắc rối
Ví dụ, nếu có quá nhiều cơm thì bạn có thể chia làm 3 lần, mỗi lần để cho đứa trẻ ăn một ít, như vậy đứa trẻ có thể tự mình ăn mà không rơi vãi ra ngoài. Khi đứa trẻ ăn cơm rất muốn cầm muỗng để ăn, nhưng cha mẹ lại lấy mất. Bời vì cha mẹ không thể kiên nhẫn nên trực tiếp đút cho đứa trẻ ăn thì sẽ nhanh hơn.
Trong đoạn video trên, tôi còn phát hiện đứa trẻ không ngồi ăn cơm. Thì ra là do cha mẹ thấy con mình thường xuyên làm rơi vãi cơm canh ra ngoài thì họ phải đi dọn dẹp bàn ghế. Vì thế, cha mẹ để đứa trẻ đứng ăn cho nhanh, có thể giảm bớt việc thu xếp ghế.
Khi đến nhà trẻ, bọn trẻ đều ngồi vào bàn ăn, nhưng đứa trẻ này thì không thể hiểu được. Hơn nữa, khi ở nhà nó thấy ba mẹ đút cho nó ăn, tại sao ở nhà trẻ thì phải tự mình ăn cơm? Đứa trẻ này rất khó hòa nhập với các bạn khác.
Ngoài ra, tôi cũng phát hiện màu sắc và tông màu trong đoạn video đó đều là màu ảm đạm, không có màu sắc nào khơi dậy sự nhiệt tình của đứa trẻ. Sau khi ở trong môi trường đó một thời gian dài, đứa trẻ sẽ bị bệnh, đầu tiên hành vi sẽ có vấn đề, tiếp theo cảm xúc cũng trở nên có vấn đề, cuối cùng sẽ phản ánh lên các cơ quan trên cơ thể.
Đừng ghét bỏ khi con bạn quá chậm
Đã từng có một đứa trẻ tham gia trại huấn luyện của tôi khi nó còn học tiểu học. Sau đó, mẹ của đứa trẻ nói với tôi. Cô ấy đã nghe lời tôi “thành tâm thành ý đối đãi với con của mình, không phải việc gì cũng đều làm thay cho nó.” Cô ấy cũng đã làm theo như vậy, bây giờ đứa trẻ rất giỏi.
Người mẹ của đứa trẻ này giống như ở ví dụ tôi nêu ở trên, bởi vì cô ấy ghét hành động chậm chạp của con mình. Kết quả đã phải tự mình làm hết mọi việc. Mãi cho đến lúc đứa trẻ lên lớp 5 tham gia trại huấn luyện của tôi thì cô ấy mới chợt nhận ra.
Sau khi đứa trẻ lên trung học, mẹ của cháu nói với tôi rằng cô ấy đã thay đổi thói quen xấu của bản thân và đứa trẻ cũng đã thay đổi. Bây giờ cháu đã trở thành một học sinh rất ngoan.
Ngoài học tập, hãy để con bạn bắt tay vào làm việc.
Hiện tại, rất nhiều học sinh ở Trung Quốc đại lục không làm gì khác ngoài việc học. Đến khi ra nước ngoài du học thì họ đã rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Có một cô gái đến từ Ôn Châu, Trung Quốc tuổi cũng không còn trẻ nữa. Cô ấy là một nhà thiết kế thời trang rất có thành tựu. Nhưng các phương diện khác đều là mẹ làm giúp cô. Sau khi đến Luân Đôn du học, cô ấy ở cùng các bạn học khác. Mọi người ớ đó luân phiên nhau quét dọn vệ sinh, nhưng mà cô ấy không biết làm gì cả. Cô ấy phải học lại từ đầu, thậm chí còn bị người khác coi thường. Cô ấy cảm thấy rất tổn thương.
Cha mẹ phải cải biến quan niệm và đối xử với con cái của mình một cách “thành tâm thành ý.” Hôm nay, bạn không những là đang nuôi dưỡng con cái của mình, mà là đang nuôi dưỡng con dâu của người khác, hoặc là chồng của người khác trong tương lai. Nếu muốn con cái hạnh phúc trong hôn nhân sau này, cha mẹ không nên thay đứa trẻ làm mọi việc.
Phản hồi đúng đắn để đứa trẻ cảm thấy an tâm
Cô giáo của tôi đã từng dạy tôi, rằng dù cho người mẹ có bận rộn đến đâu cũng phải đáp lại con của mình bằng miệng. Ví dụ, khi đứa trẻ đang khóc, người mẹ có thể dùng âm thanh hồi đáp cho con mình. Như vậy, đứa trẻ sẽ an tâm: “Ồ! mẹ nghe thấy rồi,” “Ồ! mẹ đang ở bên cạnh con.”
Đứa trẻ sẽ căn cứ vào tần số âm thanh hồi đáp của cha mẹ mà quyết định mình là một đứa trẻ ngoan hay một đứa trẻ hư.
Cha mẹ có thể nói: “Mẹ đang ở đây”, “Mẹ nghe thấy rồi, mẹ sẽ đến ngay”, “Đợi lát nữa mẹ sẽ hát một bài cho con nghe”.v.v
Cha mẹ cần đáp lại trẻ bằng một giọng bình ổn, ôn hòa đề khiến cho đứa trẻ được vỗ về. Vật lý bây giờ đã phát hiện ra rằng âm thanh mà con người tạo ra là một loại hạt. Những hạt như vậy có thể làm dịu cơ thể và tâm hồn của trẻ.
Tôi cảm thấy cô giáo của tôi thật là tuyệt vì đã dạy tôi theo cách này, thực sự không hổ là “danh sư”. Cô ấy không yêu cầu sinh viên đọc nhiều luận văn và sách vở, mà yêu cầu họ thực sự phải tương tác với con cái của mình trong cuộc sống. Thậm chí là mượn con của người khác để nghiên cứu và viết báo cáo.
Sử dụng một tấm gương và âm nhạc để rèn luyện kỹ năng cho con trẻ
Trẻ sơ sinh 3 đến 4 tháng tuổi có thể duy trì việc nằm nghiêng, vì cổ của trẻ bắt đầu cứng cáp lại, cột sống bắt đầu có lực và chuẩn bị ngồi dậy rồi. Quá khứ người lớn hay bảo: “Ba tháng thì trở mình, sáu tháng thì ngồi dậy, chín tháng thì bò”. Khi cổ và xương sống của đứa trẻ bắt đầu cứng cáp thì tay có thể duỗi thẳng hơn. Hơn nữa, phạm vi quay đầu của đứa trẻ đã có thể vượt quá 900.
Lúc này, cha mẹ cần sắp xếp và chuẩn bị một số thứ, chẳng hạn như một tấm đệm để cho cháu bé có thể ngồi dựa vào. Khi đó, đứa trẻ càng ngày càng có nhiệt tình khám phá môi trường xung quanh hơn.
Cha mẹ còn cần chuẩn bị một chiếc gương trong không gian mà đứa trẻ có thể chạm đến, cũng như những món đồ chơi mà trẻ có thể cầm nắm mà không làm trẻ bị tổn thương.
Chiếc gương có thể rất lớn để trẻ thông qua nó mà có thể nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh. Điều này rất quan trọng. Đây là khởi đầu của sự tương tác giữa người với người, và đây cũng là kết luận được đưa ra trong nhiều nghiên cứu trước đây.
Tiếp theo là cần chuẩn bị âm nhạc. Mặc dù đứa trẻ có thể nghe nhạc từ lúc mang thai đến lúc sinh ra. Nhưng trẻ 4 tháng tuổi có thể nhìn thấy mình trong gương đang khua tay tới lui. Điều này chắc chắn là khác với cảm giác nằm ở đó nghe nhạc.
Lúc này tiết tấu càng cần rõ ràng hơn, âm nhạc càng cần vui tươi hơn, thậm chí cần có tương tác bằng ngôn ngữ trong bản nhạc. Trong một số bài hát thiếu nhi cần có tương tác giữa mọi người với nhau.
Khi nghe những bản nhạc vui tươi và nhìn ngắm bản thân mình trong gương, đứa trẻ sẽ vô cùng vui vẻ. Hoạt động này không những giúp cháu bé rèn luyện ý thức về khoảng cách mà còn rèn luyện về những mối quan hệ giữa các cá nhân với nhau -đó là những kỹ năng mà mắt người không quan sát thấy được.
Đặc biệt là “nhận thức về khoảng cách.” Đây là năng lực quan trọng để kiểm tra sự phát triển thăng bằng của đứa trẻ khi lớn lên – đó là “khái niệm không gian”. Nếu không có khái niệm không gian thì con người không thể xây nhà, lái xe, thậm chí là ăn cơm.
Điều quan trọng nhất là cha mẹ cần từ trong tâm hồi âm lại con mình, từ trên gương mặt của bạn gửi gắm sự chân thành đó. Bạn yên tâm, con bạn sẽ cho bạn nhiều phản hồi hơn nữa.
(Còn tiếp)
Tiến sĩ Trần Ngạn Linh có hơn 30 năm kinh nghiệm giúp đỡ các bậc cha mẹ và giáo viên ở Trung Quốc, Đài Loan, Hồng Kông, Nhật Bản, Singapore, Malaysia, Indonesia, Hoa Kỳ, Âu Châu, Úc Châu, và New Zealand. Cô đã giải quyết vô số vấn đề khó khăn. Nhiều phụ huynh và giáo viên xem cô Trần là nhà cố vấn trọn đời. Khả năng tư vấn của cô không chỉ giới hạn lĩnh vực nuôi dạy con trẻ và giáo dục, mà còn bao gồm nghiên cứu phát triển và thiết lập văn hóa doanh nghiệp cho các công ty tư nhân. Kinh nghiệm trong nhiều lĩnh vực khác nhau giúp cho cô Trần có cái nhìn toàn diện và tổng quát hơn trong việc hướng dẫn các bậc cha mẹ và các giáo viên khác bồi dưỡng nên những nhân tài khỏe mạnh.
Tiến sĩ Trần có bằng tiến sĩ Tâm lý học chỉnh thể và Năng lượng y học của Đại học Y khoa Thân Tâm Hoa Kỳ (nay là Viện nghiên cứu Thân và Tâm), Thạc sĩ Học viện Đại học Y Đài Loan, Thạc sĩ Phát triển nhi đồng Đại học California (US), Thạc sĩ về Giáo dục năng khiếu của Đại học California và chứng chỉ lập trình máy điện toán. Video bài diễn văn trên truyền hình của cô được Thư viện Chính phủ Trung Hoa Dân Quốc lưu giữ, và được China Airlines International phát sóng.
Mời quý vị xem video “Khóa học dành cho cha mẹ” – Tập 14
Tào Cảnh Triết biên tập
Tử Yên biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times Hoa ngữ
Xem thêm: