Khám phá Hy Lạp huyền bí: Từ một hòn đảo vô danh đến trái tim của Athens
Tôi không chắc là hòn đảo này thậm chí có một cái tên, và tôi cá là bạn không thể tìm nó trên mạng Internet. Nó đã được ẩn giấu đi, chỉ ngay bên ngoài quảng trường chính của ngôi làng.
Tôi thậm chí không thể nhớ lại ngay lúc này, làm sao mà chúng tôi có thể đến được đây từ con tàu. Rời khỏi chiếc gullet của chúng tôi – một chiếc thuyền buồm lớn bằng gỗ trông như thể có thể chở những tên cướp biển – chúng tôi băng qua một chiếc cầu nhỏ xuống tàu ngay trước giờ vàng, và leo lên một loạt con đường nhỏ nhưng dốc để đến một nhà thờ màu trắng có mái vòm màu xanh nằm trên một ngọn đồi lớn.
Một bức tranh toàn cảnh Aegean mở rộng ra trước mắt, nước biển đang chuyển màu, các sắc thái khác nhau, rồi thành màu cam bỏng cháy khi mặt trời lặn xuống phía xa của mặt biển.
Ánh sáng tắt đi nhanh chóng, chúng tôi trên đường trở về, hướng về phía những con đường quanh co trong thị trấn. Những cảnh tượng cũ xưa của một cuộc sống nơi làng quê nhỏ hiện ra: những linh mục mặc áo choàng đen, trên cổ đeo những cây thánh giá to lớn; những đứa trẻ đang cưỡi xe đạp chạy vòng quanh, tận hưởng khoảng thời gian ít ỏi cuối cùng trên những chiếc xe trước giờ ăn tối.
Bước đến một quán rượu nhỏ, chúng tôi thấy còn bốn bàn trống mà không có thực đơn. Ăn gì cho bữa tối? Bất cứ điều gì họ phục vụ vào ngày hôm đó. Chi phí bao nhiêu? Bất cứ cái giá nào chúng tôi nghĩ là phù hợp. Chúng tôi thưởng thức cá hấp bơ ngon lành, được đánh bắt và mang đến trong buổi sáng từ cảng, kèm theo là những quả ô liu muối từ khu rừng trên sườn đồi, ăn kèm với bánh mì tươi phết tzatziki với số lượng đủ phủ kín cả một bể bơi. Sau đó, chúng tôi ổn định chỗ ngồi để thưởng thức buổi biểu diễn của một người đàn ông. Người chủ của quán rượu, với điếu xì-gà nhỏ lủng lẳng trên môi, đang lên dây đàn guitar sau đó hát cho chúng tôi nghe. Nhiều bài hát dân ca tiếp nối nhau cất lên, chúng tôi vừa nhấp nháp rượu ouzo và vỗ tay theo từng giai điệu.
Con tàu đang ở đâu? Chúng tôi không quan tâm, không phải là bây giờ, sao cũng được. Chúng tôi sẽ tìm đường về khi buổi biểu diễn kết thúc, bất cứ khi nào có thể, vì người chủ quán rượu đang giải trí cùng chúng tôi trong suốt đêm nay.
Tôi đang ở một nơi nào đó ở Dodecanese, một nhóm các hòn đảo Aegean trải dài thành một hình vòng cung, cách rất xa Athens, nhưng lại gần với lãnh thổ của Thổ Nhĩ Kỳ. Hòn đảo nhỏ này là của Hy Lạp và ít ai có thể nhìn thấy nó. Khi quốc gia này mở cửa trở lại cho những du khách Hoa Kỳ, hầu hết họ đều đổ xô đến các nơi mà tương đối phổ biến với khách du lịch, từ những bãi biển uốn lượn vui nhộn của Mykonos tới hoàng hôn tuyệt đẹp như tranh vẽ trên Santorini. Nhưng, sau khi ghé thăm hơn 6 địa điểm nơi đây, tôi có thể hiểu được rằng đất nước này sẽ trao tặng cho những người cất công tìm kiếm những điều tuyệt vời hơn nữa, với thức ăn, rượu, những con người không thể quên, và những kinh nghiệm đó sẽ lưu giữ trong suốt cuộc đời bạn.
Ví dụ như, bán đảo Peloponnese. Trong chuyến thăm kế tiếp của tôi đến Hy Lạp, tôi được nhét vào sau chiếc taxi hiệu Mercedes trên đường hướng về phía tây của hòn đảo, băng qua kênh đào Corinth cách Athens khoản một giờ đi tàu, những con phố tỏa hơi nước mịt mù của thành phố cho tôi cảm giác như bước vào một thế giới khác.
Bán đảo nổi tiếng này là quê hương của những người Sparta, với những đỉnh núi phủ đầy tuyết, và những lùm cây trải dài hàng dặm, nơi chưng ủ những loại rượu thượng hạng. Trong khi những người sành rượu vang nước ngoài thường không công nhận các vùng trồng nho của Hy Lạp, thì những người dân địa phương ở đây sẽ nói với bạn rằng họ luôn giữ những loại rượu tốt nhất cho chính họ, bán ra ngoài chỉ là những gì còn sót lại, vì vậy bạn cần phải đến thăm những vườn nho của họ để có thể tận hưởng những hương vị chân thật.
Tôi cũng như thế, tại vùng đất Theodorakakos. Đầu tiên, tôi đến tham quan khu vực Monemvasia kế bên, nơi đã từng là một pháo đài hùng mạnh. Được xây dựng vào thế kỷ 6, vùng Gibraltar giống như hòn đá nhô ra từ biển, các nhà thờ Byzantine và những con đường lát đá cuội thời Trung cổ nối với đất liền bằng một con đường đất đắp cao dài 650 feet (khoảng 198 mét). Sau khi thăm nơi này, đi dọc con đường đá cuội, tôi quay trở về trên chiếc Mercedes, băng qua các vùng đất trồng nho, gần một tuyến đường từng được người Sparta cổ đại sử dụng để đến bờ biển.
Đến nơi, tôi gặp người sở hữu vùng đất, ông Nikos, tôi nhảy vào phía sau của chiếc xe bán tải đầy bụi bặm của ông và có một chuyến du lịch ngẫu hứng xuyên qua 75 héc-ta đất đỏ và trắng khô cằn. Phơi nắng trong cả buổi chiều muộn, ông ấy nói với tôi rằng những trái nho phát triển rất tốt trong loại đất núi lửa này, những cơn gió chủ đạo thổi từ Aegean tới Biển Đen đã vuốt ve chúng.
Sau đó, Nikos đưa tôi vào một nhà máy rượu giống như lâu đài, và kể cho tôi nghe rằng rượu vang được sản xuất ở đây ở Laconia (Khu vực phía nam của bán đảo) đã từng được gửi đi bằng thuyền buồm đến cả Venice và Genoa. “Và chúng rất được các quý tộc của Constantinople yêu thích,” ông Nikos nói thêm. Tuy nhà máy rượu vang của gia đình ông ấy mới chỉ tồn tại hơn một thế kỷ, nhưng chúng đều được chứng nhận là hữu cơ, và ông ấy chỉ dùng nho địa phương cho những sản phẩm rượu nho đạt giải thưởng của mình.
Trên khắp vùng đất này, tôi tìm thấy những thú vui khác của người Hy Lạp. Vào một đêm mát mẻ, tôi ngồi bên một đống lửa đang cháy bập bùng tại khách sạn gần Parnassos, là khu nghỉ mát trượt tuyết lớn nhất Hy Lạp, dự định sẽ lang thang vào một ngôi làng gần đó vào sáng mai. Ở đó, tôi tạt vào một nhà hàng nhỏ để thưởng thức một món ăn được nướng trên lửa thơm ngon nhất mà tôi từng biết, cùng pho mát cừu chín một nửa trên vỉ nướng.
Thậm chí ở Athens – một thành phố nhộn nhịp, nơi khách du lịch ở lại chỉ đủ lâu để xem tòa thành Acropolis, sau đó là bay đến bờ biển – bản thân tôi thấy có rất nhiều lý do để phải ở lại đây lâu hơn.
Bắt đầu từ trái tim của Plaka, trung tâm lịch sử của thành phố. Tôi ăn uống theo cách riêng của mình trên những lối đi ở phía sau và những quảng trưởng lẩn khuất, ngôi đền Parthenon thờ thần Athena cao vút trên ngọn đồi nằm phía trên tất cả. Tại Brettos, tôi kéo một chiếc ghế đẩu đến quầy bar có đèn nền và thử một loạt các loại rượu ouzo, tận hưởng loại rượu hoa hồi cực mạnh – một thức uống dân tộc – sản xuất tại nhà máy chưng cất lâu đời nhất của đất nước. Sau đó, tôi ẩn mình trên một con phố nhỏ rất hẹp, không xa khu vực lộn xộn của Quảng trường Monastiraki, rồi tôi lướt vào quán cà phê Six Dogs. Nơi này có cảm giác hơi giống một hộp đêm, một quán bar, một nhà hàng — và như khu vườn bí mật được ẩn trong một sân nhỏ trong đô thị hoàn toàn kín đáo, các phòng nhỏ xung quanh là dành để trưng bày. Tôi ngó qua thực đơn, và rồi một cốc bia tươi nằm gọn trong tay.
Và tôi đã đến quá sớm để có thể ăn tối tại Zonars (kể từ khi được đổi tên từ Athenénée). Nằm hơi xa một chút khỏi đường phố, đây là một nhà hàng đã từng rất huy hoàng giờ lại trở thành một quán cà phê tồi tàn, được khôi phục lại tình trạng nguyên bản của nó lúc thành lập vào những năm 1930 là một trung tâm trưng bày nghệ thuật. Khi tôi đến nơi vào lúc 10 giờ tối thì thấy là còn trống rất nhiều bàn, nhưng lại chật kín vào lúc nửa đêm bởi những thực khách đang đói. Tất cả chúng tôi cùng nhau ăn món cá mú và một đĩa lớn món cơm risotto, kèm theo là món đùi cừu to lớn, sau đó nhấm nháp rượu trong khi trời còn chưa sáng.
Chúng tôi nhảy vào taxi và vòng xuống bờ biển, tôi dành ra vài ngày ở lại vùng ngoại ô ven biển Athenian Riviera. Nơi này cung cấp các thú vui tiêu khiển trên hòn đảo mà không cần phải đón phà đến từng nơi, chuỗi khu nghỉ dưỡng và các quán rượu dọc bờ biển này nằm cách Plaka khoảng nửa giờ lái xe.
Nó giống như một thế giới tách biệt. Với những bờ biển cát trải dài, hải sản cực kỳ tươi ngon, còn nước biển thì trong xanh như bất cứ thứ gì bạn thấy trên hòn đảo. Tôi tận hưởng hương vị của biển, chọn lấy một cái lều nhỏ và nằm tắm nắng. Tôi dùng bữa với mực và bạch tuộc, kèm theo phô mai feta và món moussaka, giữa những người dân địa phương ở khu phố Glyfada cực kỳ thú vị gần đó; bơi trong làn nước ấm của hồ Vouliagmeni do những con suối đổ xuống từ trên cao; và sau cùng là nghỉ đêm ở khách sạn sang trọng mới được mở cửa trở lại – khách sạn Four Seasons Astir.
Hòn đảo này? Chính xác, chúng đang vẫy gọi chúng ta, đặc biệt là sự quyến rũ của Spetses (Khu tự quản ở vùng Attiki, Hy Lạp) gần đó, chỉ cách đó một khoảng di chuyển ngắn, cũng như những thú vui mạnh mẽ tại Đảo Crete xa xôi. Nhưng hiện tại, cách xa đám đông ở Santorini, không có chuyến tàu nào để có thể bị lỡ, cũng như không có chuyến bay nào để lên, tôi rất hạnh phúc khi đến thăm nơi này và được tắm dưới ánh nắng mặt trời.
Nhà văn Tim Johnson sống ở Toronto luôn đi du lịch để tìm kiếm những câu chuyện tuyệt vời. Ông đã đi qua 140 quốc gia trên khắp bảy lục địa, ông đã theo dõi những con sư tử bằng cách đi bộ ở Botswana, đào xương khủng long ở Mông Cổ và đi dạo giữa nửa triệu con chim cánh cụt trên Đảo Nam Georgia. Ông viết cho một số nhà xuất bản lớn nhất của Bắc Mỹ, bao gồm CNN Travel, Bloomberg, và The Globe and Mail.
Hoàng Long biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: