Khám phá Apennines – Dãy núi kỳ thú tại Ý ít người biết đến
Trên một khối sa thạch cổ lởm chởm trồi lên giữa thung lũng là nơi tọa lạc của một lâu đài cổ. Hình dáng huyền ảo và long lanh của tòa lâu đài với kiến trúc xoáy ốc nổi bật giữa không gian này đã tồn tại hơn 200 năm.
Những tòa tháp tròn và mái vòm màu vàng với hình dáng như củ hành và một chiếc đồng hồ quả lắc lớn bên dưới những lan can hình vuông. Tất cả những chi tiết này như đang cạnh tranh nhau để giành lấy không gian trên đỉnh Rocchetta Mattei. Đó là một cảm giác pha trộn giữa sự ấn tượng của các phong cách kiến trúc và những nguồn cảm hứng khác nhau.
Bước vào tòa lâu đài từ bên dưới men theo con đường lát đá cuội uốn lượn, tôi dừng lại tại một chiếc sân, nơi này đã từng rạng rỡ khi được bao quanh bởi khu vườn và một đài phun nước. Tất cả các biểu tượng ở đây đều ám chỉ quyền lực: một con hạc, một con sư tử, thậm chí cả ban công được xây dựng đặc biệt cho Giáo hoàng. Tôi nghĩ, lẽ ra đức Giáo hoàng nên một lần ghé thăm nơi này.
Cô Angela, hướng dẫn viên du lịch của tôi giải thích: “Từ những thiết kế đến các tác phẩm nghệ thuật, các chi tiết chạm khắc, mọi thứ đều kỳ diệu đến bất ngờ. Hãy mường tượng cảm giác phấn khích khi đặt chân đến đây, đó là cảm giác khi được bước vào thế giới đầy mê hoặc này.”
Xuất thân sang giàu do vô số của cải tích cóp được từ cuộc cách mạng công nghiệp và được Giáo hoàng Pius IX phong danh “bá tước,” Cesare Mattei là một nhân vật nổi bật vào giữa thế kỷ 19, là người khai sinh ra liệu pháp “bệnh lý điện cơ.” Ông tuyên bố rằng liệu pháp này có thể chữa lành bách bệnh. Và như thế, phương pháp điều trị do ông phát minh đã thu hút bệnh nhân từ khắp nơi tại Âu châu, bao gồm cả những nhà quý tộc và hoàng thân từ vùng Bavaria, từ nước Nga và từ vùng Piedmont của Ý. Khả năng chữa bệnh của phương pháp trên thậm chí còn được đề cập trong tác phẩm The Brothers Karamozov của Dostoevsky, cuốn tiểu thuyết cuối cùng của ông. Vì sự nổi tiếng này, Mattei đã quyết định xây dựng lâu đài của mình trên một phiến sa thạch.
Tòa lâu đài này chỉ là một trong nhiều điều kỳ thú ở dãy núi Apennines. Như một cột sống chạy dài 750 dặm qua trung tâm Bán đảo Ý, nơi này thường bị bỏ qua và là điểm đến ít người biết hơn so với dãy Alps gần đó. Cuộn mình theo phương nam từ Bologna — một đô thị tầm trung tuy nhiên mang theo dáng vóc vĩ đại đến kinh ngạc. Nó từng là thủ phủ phía Bắc của Papal States (còn gọi là Nhà nước Giáo hoàng) — mảnh đất nhô lên từ đồng bằng của thung lũng sông Po. Những ngọn đồi nhỏ bỗng chốc thành những đường núi cao vút, những đỉnh núi có độ cao hơn 6.000 feet với những sườn núi loang lổ những vệt nắng.
Khi chúng tôi đến gần Rocchetta, Angela kể đôi chút về lịch sử của khu vực. Trong khi những con đường hiện đại ngày nay cho phép bạn đến khu vực trung tâm của những ngọn núi nhỏ này trong chưa đầy một giờ, việc đi lại ở đây rất khó khăn trong nhiều thế kỷ trước. Vì thế các ngôi làng bị cô lập. Và điều này tạo cơ hội để người dân bản địa phát triển các phong tục tập quán và nền ẩm thực rất riêng biệt. Việc trồng trọt tại đây rất khó khăn.
Hạt dẻ, một trong số ít những thứ dễ sinh trưởng ở đây, là thành phần chính trong các bữa ăn. Điều này trái ngược hoàn toàn với sự phong phú về ẩm thực của những địa phương cách đó không xa với những món ăn nức tiếng như phô mai Parmigiano Reggiano, thịt giăm bông prosciutto …
Ngài Rocchetta Mattei
Ngài Mattei thành lập một vương quốc ở trung tâm dãy Apennines. Trong những năm tháng cuối cùng tẻ nhạt của cuộc đời, ông đã tự nhốt mình trong phòng vì lo lắng về những mối đe dọa hoang đường. Lối vào duy nhất của căn phòng này là bằng một chiếc cầu kéo. Ông cho xây những lâu đài xung quanh với đại sảnh hòa bình, nơi những cánh cửa sổ được khắc lên chữ Pax (hòa bình) với tầm nhìn vươn ra những ngọn núi.
Ngài Mattei cũng xây dựng một công trình mô phỏng quần thể cung điện và pháo đài Alhambra, với bốn tượng sư tử đứng (thay vì 12). Thêm vào đó, một nhà nguyện được xây chiểu theo Đại thánh đường Hồi giáo Cordoba.
“Mọi thứ ở đây thật huyền hoặc”, một hướng dẫn viên tên Alice nói khi chúng tôi đang ở phần sau của công trình. Đồ trang hoàng bằng kim loại được sơn trần, cũng như đồ khảm trên tường thật tinh xảo. Có vô số các cổng vòm bằng đá với họa tiết sọc xen kẻ. Cũng có nhiều mái vòm được làm từ gỗ rỗng.
Angela nói: “Hết thảy tạo thành một sự cuốn hút huyền bí.”
Tòa lâu đài gần đây đã được khôi phục và mở cửa trở lại để đón công chúng sau nhiều thập kỷ bị bỏ hoang. Chúng tôi ăn trưa trong một nhà hàng nhỏ cách đó khoảng 10 phút. Tôi đây, tôi được thưởng thức những món ăn bản địa thịnh soạn như món thịt lợn rừng địa phương hầm với các loại thảo dược như hương thảo và quả bách xù. Trên cao, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, và món lợn rừng giúp bạn giữ ấm cơ thể trong suốt buổi chiều. Món ăn được phục vụ với tigella, một loại bánh mì cứng, được bày trí với hoa hồng sei petali, loài hoa sáu cánh, một biểu tượng truyền thống của sự may mắn.
Những bông hoa sáu cánh đó mọc khắp nơi ở La Scola, một ngôi làng nằm duyên dáng bên sườn núi. Chúng tôi đến đây vào độ xế chiều. Khi đó, cảnh vật thật yên tĩnh. Chúng tôi rảo bước dọc theo những con đường lát đá cuội, vừa đi vừa phóng tầm mắt về phía xa. Xung quanh đường biên giới với Lombardy từng là một nơi được sử dụng trong việc phòng thủ trong thời kỳ chiến tranh, với các tháp cao quan sát nhằm đề phòng các cuộc tập kích.
Trong suốt thời kỳ hòa bình và thịnh vượng sau đó vào thế kỷ 15, những công trình phòng thủ đã được chuyển đổi thành các tòa nhà dân sự. Và các tòa tháp cũng trở thành nhà dân. Master Comacine, một thợ chế tác đá, đã được thuê để chạm khắc những bông hoa sáu cánh và các biểu tượng mạnh mẽ khác cho các tòa nhà. Và những bông hoa đó – thứ biểu trưng cho sự may mắn vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay.
Cung điện chính tại thị trấn này có từ năm 1638. Phía trên cung điện có hàng chữ tạm dịch là: “Chỉ tiếp người khôn ngoan.” Có một khe nhỏ trên tảng đá, ngay bên phải của cổng chính diện chính là mấu chốt của lời đánh đố này. Thông qua đó, cư dân quan sát được con đường bên phía ngoài. Và con đường này có thể được dùng để đưa vũ khí vào bên trong, nếu cần thiết. Tiếp đó, chúng tôi tiếp cận bên một lò nướng cộng đồng, nơi dân làng thường tụ tập để nướng bánh mì. Rồi tôi có dịp mục sở thị một chiếc đồng hồ mặt trời, đã được khôi phục để có thể tiếp tục đánh dấu thời gian trong ngày.
Chúng tôi tình cờ gặp hai người đàn ông đến từ Bologna sau khi nhìn thấy một cây bách 700 tuổi vươn cao hơn bất kỳ tòa tháp nào của thị trấn. Angela đã có một cuộc trò chuyện ngắn gọn, nhanh chóng với họ.
“Họ nói rằng họ đã sống ở thành phố cả đời, nhưng chưa bao giờ biết về nơi này,” cô nói. “Đây là lần đầu họ đến đây đây.”
Lúc này, chúng tôi trở lại thành phố. Ở khu vực miền núi, từ lúc hoàng hôn cho đến lúc mặt trời tắt hẳn trôi qua thoáng chốc. Đèn xe hơi soi sáng hai làn đường. Đỉnh núi dần biến mất trong bóng tối và điều chờ đợi phía trước là con phố nhộn nhịp của Bologna. Có quá nhiều thứ chờ đợi du khách khám phá tại Apennines. Dãy núi hoang sơ bậc nhất của châu Âu vẫn chưa được nhiều người biết đến.
Kinh nghiệm dành cho bạn:
Thời điểm: Mùa hè là thời chính mà du khách thường đến thăm Apennines, khi nhiệt độ ở đây khá dễ chịu và mát mẻ hơn phần còn lại của Ý. Khi mùa thu sang, nơi này trở thành một xứ sở thần tiên, với những tán lá đổi màu tạo thành một tấm thảm vàng, đỏ, với các đường viền màu rỉ sét xung quanh.
Phương tiện và lộ trình: Sân bay Gugliemo Marconi ở Bologna được có thể được tiếp cận từ mọi nơi của Âu châu, với nhiều chuyến bay thẳng từ các trung tâm lớn (có nghĩa là bạn có thể đến đây từ Hoa Kỳ mà không cần quá cảnh). Khi đáp xuống phi trường, bạn nên thuê một chiếc xe và tự mình thăm thú nơi này vì tự lái xe là cách tốt tuyệt vời nhất để khám phá những ngọn núi này.
Lưu ý: Mặc dù các ngôi làng trên núi rất đẹp vào ban ngày, nhưng tốt nhất bạn nên ở lại thành phố Bologna, nơi có nhiều khách sạn tốt. Tại đây có các nhà hàng phục vụ mì ống tuyệt vời và các món ăn đặc sắc khác. Hãy thức thật khuya để tận hưởng trọn vẹn không khí nơi này.
Song Ngư biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: