Kênh truyền thông Trung Quốc yêu cầu nhân viên Mỹ phải giữ gìn sự ‘trong sạch chính trị’
Một tài liệu nội bộ được cung cấp cho The Epoch Times cho thấy chi nhánh quốc tế của đài truyền hình quốc doanh thuộc chính quyền Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã ra lệnh cho một số nhân viên hợp đồng người Mỹ của họ tránh xa nhóm đức tin bị bức hại Pháp Luân Công.
Hồi đầu năm nay, văn phòng CGTN tại Hoa Thịnh Đốn, một mạng lưới truyền hình Anh ngữ quốc doanh, đã hướng dẫn một số nhân viên hợp đồng cam kết duy trì “sự trong sạch chính trị” của họ, theo một thỏa thuận về quy tắc ứng xử dành cho nhân viên.
Tài liệu này cho biết điều đó có nghĩa là những nhân viên này “không được tham gia vào các tổ chức bất hợp pháp và phản động, cũng như tôn giáo dị giáo như ‘Pháp Luân Công.’”
Môn tu luyện tinh thần Pháp Luân Công (hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) xoay quanh ba nguyên lý cốt lõi là chân, thiện, và nhẫn, cùng với một bộ gồm năm bài tập tĩnh tại. Môn tu luyện này đã đang là mục tiêu của một chiến dịch đàn áp tàn bạo của chính quyền Trung Cộng trong hơn hai thập niên. Theo Trung tâm Thông tin Pháp Luân Đại Pháp, hàng triệu học viên của môn này đã bị giam giữ hoặc bị cưỡng bức lao động, và hàng trăm ngàn người đã bị tra tấn.
CTGN là một tổ chức ngoại quốc đã đăng ký theo luật pháp Hoa Kỳ, và là một trong 15 cơ quan của Trung Quốc được Bộ Ngoại giao chỉ định là đại diện ngoại quốc hồi năm ngoái để công nhận vai trò của họ với tư cách là chi nhánh tuyên truyền ở hải ngoại của chế độ cộng sản Trung Quốc.
‘Một thỏa thuận’
Tài liệu, viết bằng Hoa ngữ với nhan đề “bản cam kết” (nguyên văn Hoa ngữ là thừa nặc thư), do các cựu nhân viên hợp đồng Hoa Kỳ rời CGTN hồi cuối tháng Mười cung cấp sau khi họ nhận thấy mức độ áp lực và kiểm soát tại công ty này là quá sức chịu đựng.
Một nhân viên cho biết tài liệu này có vẻ là một bản sao của phiên bản do trụ sở chính CCTV Bắc Kinh, công ty mẹ của CGTN, phát hành.
Ngôn từ hướng về Bắc Kinh là rõ ràng trong một số phần của tài liệu trên: Một thủ tục kiểm soát đại dịch yêu cầu người lao động phải tuân thủ các quy định về COVID-19 của chính quyền thành phố Bắc Kinh và các quận địa phương.
Các điều khoản khác trong thỏa thuận này bao gồm các hạn chế về cờ bạc, sử dụng mạng xã hội, hối lộ, “tạo ‘tin đồn’”, lái xe khi say rượu, vượt đèn đỏ, và tiết lộ các bí mật kinh doanh của công ty.
Anh James (bí danh), một kỹ thuật viên công nghệ thông tin (CNTT) đã ký vào tài liệu này, nói với The Epoch Times: “Có cảm giác như chúng tôi đã ký một thỏa thuận hợp pháp.” Giống như các nhân viên hợp đồng CGTN hiện tại và trước đây được đề cập trong phần này, anh James đã nói chuyện với The Epoch Times với điều kiện ẩn danh vì sợ bị công ty trả thù.
Những kỹ thuật viên CNTT này đã ký hợp đồng làm việc tại CGTN qua Công ty TNHH Công nghệ Kỹ thuật số Sobey, một nhà cung cấp giải pháp CNTT cho ngành truyền thông có trụ sở tại thành phố Thành Đô, phía tây nam của Trung Quốc. Sobey đã từ chối bình luận và CGTN đã không phúc đáp các yêu cầu bình luận qua email cũng như các cuộc gọi liên tiếp từ The Epoch Times.
Tài liệu này cũng đặc biệt nhấn mạnh vào hệ tư tưởng của Đảng, yêu cầu nhân viên “thống nhất tư duy” và “quản lý các cấp” phải “chuyên tâm bảo đảm việc giáo dục tư tưởng cho nhân viên dưới quyền giám sát của mình.”
Bà Sarah Cook, nhà phân tích cao cấp về Trung Quốc tại tổ chức bất vụ lợi Freedom House có trụ sở tại Hoa Thịnh Đốn, cho biết, khía cạnh giám sát tư tưởng đó sẽ khiến người ta lo ngại.
Đề cập đến ĐCSTQ, bà nói với The Epoch Times rằng, “Với tôi, có vẻ như cùng với những thông lệ mà chúng ta thường thấy trong hệ thống ĐCSTQ hoặc việc ‘thuê ngoài’ để thực thi hệ tư tưởng sao cho các công dân bình thường phải tố cáo lẫn nhau và giám sát lẫn nhau, người quản lý không chỉ chịu trách nhiệm kiểm soát suy nghĩ của chính họ mà còn cả suy nghĩ của cấp dưới của họ.”
Anh James và các đồng nghiệp trong nhóm CNTT của anh đã ký thỏa thuận nói trên tại văn phòng CGTN ở Hoa Thịnh Đốn hồi tháng Tám — hơn một năm sau khi anh bắt đầu làm việc tại đó, và khoảng bảy tháng cho người đồng nghiệp làm cùng nhóm với anh tên là Alvin.
Không rõ liệu tài liệu tương tự có áp dụng cho các nhân viên chính thức hay các bộ phận khác bên ngoài nhóm CNTT hay không. Cũng không có bất kỳ lời giải thích nào từ phía công ty về lý do tại sao các nhân viên hợp đồng lại được yêu cầu ký vào văn bản này tại thời điểm cụ thể đó.
Họ cho biết không ai trong số những người được The Epoch Times phỏng vấn tu luyện Pháp Luân Công, nhưng ý tưởng cho rằng công ty có quyền định đoạt những gì nhân viên nên và không nên làm với tư cách là các cá nhân khiến họ cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc.
Anh Alvin cho hay “không ai muốn” ký bản cam kết đó. Nhưng dù sao thì họ vẫn làm như vậy để có thể giữ được công việc của mình.
“Trưởng nhóm mang bản cam kết này đến cho chúng tôi ký và nói với chúng tôi rằng nhà đài yêu cầu nó,” anh Alvin nói. “Chúng tôi đã ký sau khi xem qua.”
Trong một chuyến đi đến Seoul hơn một thập niên về trước, anh Michael, một cựu nhân viên CGTN khác, đã đi ngang qua một cuộc triển lãm ảnh về việc Bắc Kinh đã ra lệnh cho bộ máy nhà nước sát hại các học viên Pháp Luân Công bị cầm tù để lấy nội tạng của họ. Anh cho biết mình đã lặng người trước cảnh tượng vô cùng khủng khiếp của hành động này.
Anh Michael nói với The Epoch Times: “Việc họ đang bị bức hại là một sự thật không thể phủ nhận. Trong một đất nước có tự do ngôn luận và tự do tôn giáo, mọi người nên được tự do thực hành tín ngưỡng của mình.”
‘Sự phân biệt đối xử rõ ràng’
Đối với một số nhà quan sát Trung Quốc, những yêu cầu như vậy do cơ quan truyền thông nhà nước đưa ra không có gì là ngạc nhiên.
Các tài liệu nội bộ bị rò rỉ mà The Epoch Times thu thập được trước đây cho thấy một số chính quyền địa phương đào tạo cho nhân viên của họ về Pháp Luân Công trước khi họ ra hải ngoại để bảo đảm họ tránh xa các sự kiện liên quan đến Pháp Luân Công. Trước chuyến công tác năm ngày tới Singapore hồi năm 2017, một cơ quan chính quyền thành phố ở Hải Khẩu, miền nam Trung Quốc, đã gửi một xác nhận cho văn phòng ngoại giao của thành phố xác nhận rằng một nhân viên trong chuyến thăm đó không phải là một học viên Pháp Luân Công.
Các Viện Khổng Tử, một chương trình ngôn ngữ gây tranh cãi do Bắc Kinh tài trợ được đưa vào trong các trường đại học trên toàn thế giới, cũng đã làm dấy lên một làn sóng phản đối hơn một thập niên trước về các phương thức tuyển dụng và quy định cho nhân viên tương tự nhắm vào Pháp Luân Công.
Cô Sonia Zhao từng dạy Hoa ngữ tại Viện Khổng Tử thuộc Đại học McMaster của Canada. Trước khi đến Canada vào năm 2010, cô Zhao đã phải ký một hợp đồng do Hán Biện (Hanban), cơ quan nhà nước chuyên giám sát các Viện Khổng Tử áp đặt, để cam kết rằng cô sẽ không tu luyện Pháp Luân Công.
Cô Zhao là một học viên Pháp Luân Công và mẹ cô đã bị bỏ tù ở Trung Quốc không chỉ một lần vì đức tin của bà. Trong suốt một năm làm việc tại viện, cô Zhao đã che giấu đức tin của mình, vì sợ rằng “nếu họ phát hiện ra điều đó, thì chuyện gì đó sẽ xảy đến với tôi,” cô nói với The Epoch Times vào thời điểm đó.
Năm 2012, cô Zhao đã đệ đơn khiếu nại nhân quyền chống lại trường đại học này với cáo buộc phân biệt đối xử trong hoạt động tuyển dụng. Trường đại học Canada đã đóng cửa Viện Khổng Tử của mình một năm sau đó, khi nói rằng họ ra quyết định này vì “các quyết định tuyển dụng ở Trung Quốc không được thực hiện theo cách mà chúng tôi mong muốn.”
Nhắc lại sự việc về Viện Khổng Tử ở Canada, bà Cook, nhà phân tích về Trung Quốc, cho biết bà “không ngạc nhiên khi có một điều khoản kiểu như vậy.”
Bà Cook nói: “Nhưng nó vẫn đáng kinh ngạc về mức độ phân biệt đối xử rõ ràng” của thỏa thuận CGTN này — “không chỉ liên quan đến việc tu luyện Pháp Luân Công của một người nào đó mà còn liên quan đến quan điểm về niềm tin tôn giáo và chính trị của họ nói chung.”
Bà nói: “Nó cho thấy hệ thống ĐCSTQ đã thâm nhập sâu như thế nào … những loại hạn chế và vi phạm tự do tôn giáo và chính trị này, và nó không dừng lại ở biên giới Trung Quốc ra sao.”
Đối xử khác biệt
Đã có ít nhất tám nhân viên hợp đồng CNTT nghỉ việc tại văn phòng của CGTN ở Hoa Thịnh Đốn trong những tháng gần đây, cáo buộc rằng họ đã chịu đủ sự đối xử ngược đãi và môi trường làm việc bóc lột.
Anh James nói rằng công ty đã đối xử khác biệt với những người nói tiếng Trung. Anh cho hay khi “cái gọi là cấp trên” xuất hiện, họ cần phải đứng dậy khỏi ghế để thể hiện sự tôn trọng, ngay cả khi những nhân viên nói các ngôn ngữ khác được miễn quy định này.
Đối với anh James, người sinh trưởng tại Malaysia, tiếng Quan Thoại không phải là tiếng mẹ đẻ của anh. Anh cho biết người quản lý đến từ Trung Quốc đại lục đã từng chế nhạo kỹ năng nói tiếng Quan Thoại của anh.
“Anh ta nói tiếng Trung của tôi không tốt, nói tôi ngu dốt và không biết nhiều thứ như thế này như thế kia,” anh nói với The Epoch Times. “Anh ta đã bới lông tìm vết công việc của chúng tôi và đe dọa sẽ giữ lại tiền lương của chúng tôi.”
Áp lực tinh thần lớn đến mức anh Michael và một số đồng nghiệp đã tính đến việc tìm kiếm liệu pháp điều trị tâm lý.
Anh Evan, một cựu nhân viên CNTT khác của CGTN, tin rằng đối với công ty này, tất cả những điều này là đều liên quan đến sự kiểm soát.
“Bởi vì chúng tôi có thể nói tiếng Trung … họ liên tục nhắc nhở chúng tôi rằng họ là ông chủ và là người có tiếng nói nhất. Họ có thể ra lệnh cho mọi hành động của chúng tôi,” anh nói với The Epoch Times.
Bản tin có sự đóng góp của Li Xin’an
Minh Ngọc biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: