Hứa với mẹ, con sẽ đợi thêm một buổi bình minh nữa
Hồi ức của một nhà văn về lời khuyên thay đổi cuộc đời từ mẹ.
Vào thời điểm tôi bước vào tuổi dậy thì, khi tất cả nhiệt huyết cuộc sống sẵn sàng ùa vào cơ thể — mang theo hormone, những ấp ủ cho tương lai, và sự soi rạng về tâm linh — thì mẹ tôi đã dạy tôi bài học quan trọng nhất cuộc đời.
Mẹ tôi ngồi xuống cạnh tôi trên giường, báo hiệu đây là một cuộc nói chuyện ‘mẹ và con,’ kiểu nghiêm túc nhất. “Có thể một ngày nào đó,” bà bắt đầu với vẻ trầm ngâm, “con sẽ cảm thấy như mình không thể tiếp tục được nữa.” Tôi nhíu mày khó hiểu.
“Vì một lý do nào đó,” mẹ tôi nói tiếp, “cuộc sống có thể trở nên quá sức chịu đựng. Thậm chí con có thể không muốn nó tiếp diễn. Nếu điều đó xảy ra, mẹ muốn con hứa với mẹ một điều …” Tôi há hốc mồm, chăm chú lắng nghe bài học bí ẩn này. “Mẹ muốn con hứa rằng con sẽ đi ngủ và chờ đến sáng để ngắm nhìn mặt trời mọc. Hãy chờ đợi thêm … một lần … bình minh nữa. Mọi thứ sẽ khác đi. Mọi thứ luôn khác đi khi con chờ đợi để ngắm thêm một buổi bình minh nữa. Con hứa với mẹ chứ?”
“Con hứa,” tôi nói với mẹ. Vào thời điểm đó, tâm trí non nớt của tôi thực sự không thể hình dung điều gì có thể khiến tôi cảm thấy theo cách mẹ miêu tả, nhưng tôi biết rằng điều đó quan trọng, và tôi cất giữ nó vào một góc nhỏ trong tâm trí có tên là “nếu tôi cần, tôi biết nó ở đâu.”
Khoảng 12 năm sau, cuộc chia tay với vị hôn phu đưa tôi vào tình cảnh hiểu được những gì mẹ dạy tôi nhiều năm trước. Tôi biết rằng, tôi đã không làm tổn thương bản thân mình, nhưng nỗi đau này lớn đến mức tôi không biết làm sao để tìm thấy sức mạnh mà bước tiếp. Tôi khuỵu xuống, nước mắt giàn giụa, và nói, “Một bình minh nữa thôi, mẹ ơi. Con nhớ con đã hứa như vậy.”
[Sau đó], tôi nhận ra rằng có thể cần thêm một vài bình minh nữa, nhưng kỳ diệu thay, mẹ tôi đã đúng. Mọi thứ thật sự là khác đi rất nhiều vào ngày hôm sau. Những vấn đề và tổn thương có thể vẫn đè nặng lên chúng ta như những đám mây u ám trước cơn bão, nhưng ngày hôm sau, ta không còn cảm thấy đó là tận thế nữa. Như thể cuộc sống vẫn tiếp tục, với những vấp váp, hay lúng túng lúc đầu, nhưng tạ ơn Chúa, cuộc sống với tất cả sự huy hoàng của nó vẫn tiếp diễn!
Cuối cùng, bạn rồi sẽ tìm thấy tình yêu mới, những người bạn mới, cảm nhận được làn gió lùa vào mái tóc và ánh mặt trời [chiếu rọi] trên gương mặt, và bạn thốt lên, “Thật tuyệt vời khi được sống!”
Giá như ai cũng có một người mẹ như mẹ tôi. Nhưng không phải ai cũng vậy.
Tôi từng có một người bạn, em gái của anh sắp từ trường đại học về thăm nhà nhân dịp Lễ Phục Sinh. Cô là người em ruột duy nhất của anh, và anh rất tự hào về cô. Anh vô cùng yêu thương em gái mình, đến mức anh rất sốt ruột chờ đến khi tất cả chúng tôi có thể gặp cô.
Hôm đó, anh phải đi làm và không thể đón em gái ở phi trường, vì vậy họ dự định sẽ gặp nhau sau tại khu trang viên cũ. Khi bước vào, anh bàng hoàng nhận ra em gái đã qua đời vì một phát súng ở ngực, nằm dài trong chính căn phòng ngủ mà cô đã háo hức rời đi chỉ hai năm trước. Có vẻ như bạn trai của cô đã thề non hẹn biển tình cảm của anh ta [dành cho cô] khi họ chia tay tại phi trường cách đó hơn 1000 dặm, ngay cả khi anh ta đã âm thầm dự tính kết thúc mối quan hệ này qua điện thoại khi cô đặt chân đến nhà. Đáng buồn thay, cô đã không biết về bài học chờ đợi thêm một buổi bình minh nữa.
Ngay cả khi cô đã nằm trong quan tài, vận chiếc váy dạ hội cũ, người anh trai vẫn tự hào về em gái: “Chúa ơi, em tôi thật xinh đẹp, phải không?” anh hỏi chúng tôi. “Tôi đã bảo các bạn rồi mà. Giá như mọi người có thể gặp em ấy.”
Có một điều mà tất cả chúng tôi đều chắc chắn. … rằng nếu cô được lựa chọn để sống lại khoảnh khắc đó, ngày hôm đó… cô sẽ chọn sống [tiếp]. Cô sẽ không chọn cách vứt bỏ cả cuộc đời chỉ vì một chàng trai ngốc nghếch ở trường. Cô sẽ không chọn để người anh trai yêu quý phải trải qua chấn thương tâm lý [có thể] đeo đẳng anh suốt phần đời còn lại. Như những người trẻ tuổi khác, cô không thể lường trước rằng trong vài năm nữa, ký ức về người bạn trai đó chỉ còn là dĩ vãng — và cô sẽ tràn ngập niềm vui khi nhận tấm bằng tốt nghiệp, cuộc sống cô sẽ đong đầy những kỳ vọng cao đẹp đang trải ra phía trước.
Về sau, chính tôi cũng phải trải qua nỗi đau trước sự ra đi của mẹ vì sơ suất y tế trong phòng cấp cứu. Mẹ đã sống cùng tôi rất nhiều năm, và sáng hôm đó tôi đã gọi 911 cho mẹ. “Mẹ ghét đến bệnh viện; không chừng vào đó mẹ chết mất!” bà nói đùa khi chúng tôi ngồi trong phòng khách chờ xe cứu thương đến.
Khi tôi trở về nhà một mình vào tối hôm đó — một người trưởng thành suy sụp, lấm lem nước mắt như một đứa trẻ mồ côi 5 tuổi — tôi nhận ra đây lại là lúc thực hiện lời hứa với mẹ: “Thêm một lần bình minh nữa, mẹ ơi,” tôi thì thầm với chính mình.
Trong trường hợp của tôi, tôi tin rằng mẹ tôi, cha tôi, và tất cả gia đình tôi đều ở trên thiên đàng. Đức tin Cơ Đốc Giáo của tôi mang lại những phước lành cho tôi hàng ngày, thôi thúc tôi tiếp tục, tiếp tục nỗ lực; không chỉ là tồn tại [qua ngày] mà còn trọn vẹn tiếp nhận cuộc sống. Mỗi sáng, tôi cố gắng thức dậy và nói: “Con ở đây và Chúa đã ban cho con sức mạnh để làm cho thế giới này hạnh phúc hơn một chút ngày hôm nay! Hãy dõi theo con!”
Tôi muốn chia sẻ câu chuyện này tới các bạn. Bất kể bạn đang trải qua chuyện gì lúc này, hãy hứa với tôi rằng bạn sẽ chờ đợi thêm một buổi bình minh nữa. Nếu bạn không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào để tiếp tục sống trên đời, hãy nhớ rằng bạn không đơn độc. Hầu hết mọi người đều cảm thấy khó khăn tột cùng ở một thời điểm nào đó trong cuộc đời, nhưng chúng ta đều sẽ vượt qua.
Hãy chọn điều nhỏ bé, dung dị nhất khiến bạn hạnh phúc và sắp xếp trải nghiệm điều đó vào ngày mai: một tách cà phê buổi sáng nghi ngút khói, hướng chiếu sáng của mặt trời qua rèm cửa bếp, một video trên iPhone khiến bạn bật cười, hay một tin nhắn từ bạn bè với biểu tượng cảm xúc ngớ ngẩn khiến bạn tủm tỉm. Dù đó là gì, tất cả cũng là một phần trong bức tranh cuộc sống độc đáo của bạn, và chúng có ý nghĩa.
Cho dù bạn 18 hay 81 tuổi, hãy tự nhắc nhở bản thân rằng mỗi ngày là một trang giấy trắng để viết lên và là một khởi đầu mới. Hãy tận hưởng tối đa điều đó. Cho ai đó biết bạn quan tâm đến họ. Trở thành bờ vai để ai đó có thể dựa vào khóc. Giúp đỡ một người lạ. Mỉm cười thật chân thành. Bởi vì tất cả những điều này — cuộc sống này, bất cứ điều gì đang xảy ra bây giờ — là thứ duy nhất bạn sẽ có. Hãy trân trọng mọi thứ bằng từng tế bào trong cơ thể, bởi vì mỗi buổi bình minh đều đáng để ta chờ đợi, ngay cả khi bây giờ bạn chưa cảm nhận được như vậy.
Minh Châu biên dịch
Mời quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times