Hoảng loạn về lương thực gần đây của Trung Quốc nói lên nhiều điều hơn là về thực phẩm
Lãnh đạo Trung Quốc Tập Cận Bình dường như không thể nghỉ ngơi được. Có lẽ ông ta không xứng đáng có một ngày nghỉ. Năm nay, ông ta phải đối mặt với tình huống của Evergrande, và nói chung là tình trạng dư thừa bất động sản, một đợt lây nhiễm COVID-19 mới, và tình trạng thiếu điện rải rác trên khắp đất nước. Gần đây nhất, Bắc Kinh đã phải đối phó với tình trạng hoảng loạn về lương thực.
Có vẻ như một đợt truyền thông thiếu chu đáo của chính phủ đã gây ra những lo ngại về tình trạng thiếu hụt và việc tích trữ không thể tránh khỏi (của người dân). Các nhà chức trách đã phải rút lại chỉ thị của họ, một sự kiện hiếm khi xảy ra ở Trung Quốc vào bất kỳ thời điểm nào, nhưng thú vị hơn là điều mà sự hoảng loạn này ám chỉ đến những suy nghĩ của công chúng. Có thể hiểu rằng, người Trung Quốc đang trở nên lo lắng và bất ổn sau các đợt phong tỏa và kiểm dịch do đại dịch, nhưng xu hướng hoảng loạn này cũng gợi ý tới một điều gì đó căn bản hơn – rằng người Trung Quốc, qua trực giác nếu không muốn nói là rõ ràng, nhận thức rõ những điểm yếu trong cách tiếp cận kinh tế tập trung của Trung Quốc.
Chuỗi sự kiện này đủ để hiểu. Không nghi ngờ gì nữa, Bắc Kinh đã dọn đường để chuốc lấy phiền phức. Họ đã nhấn mạnh sự cần thiết phải tránh lãng phí lương thực và được đưa vào Kế hoạch 5 năm mới nhất, lần thứ 14, lần đầu tiên đề cập đến các mục tiêu sản xuất ngũ cốc kể từ thời ông Mao Trạch Đông. Chỉ riêng điều đó chắc hẳn đã làm một số người cảnh giác. Sau đó, ông Tập bắt đầu nhấn mạnh sự cần thiết của việc Trung Quốc phải tự cung tự cấp về sản xuất ngũ cốc, nói một cách văn vẻ rằng “bát gạo phải được giữ chắc trong tay Trung Quốc.”
Với ý thức cao, Bộ Thương mại cách đây vài tuần đã thông báo rằng mọi người nên dự trữ các nhu yếu phẩm, để chuẩn bị cho các đợt phong tỏa và kiểm dịch mới nếu sự lây nhiễm COVID-19 tăng trở lại. Gần như ngay lập tức, một cảm giác khẩn cấp lan truyền trong dân chúng. Những người lớn tuổi bắt đầu gợi nhớ lại đại nạn đói kém năm 1958-1962, và chủ các gia đình ngay lập tức bắt đầu tích trữ lương thực. Những hàng dài xếp nối đuôi nhau tại các cửa hàng thực phẩm, những nơi nhanh chóng hết sạch sản phẩm. Giá cả (tăng) phản ánh áp lực (về hàng hoá).
Bắc Kinh đã hành động nhanh nhất có thể để dập tắt cơn hoảng loạn. Bộ Thương mại đã gỡ bỏ hướng dẫn về tích trữ, trong khi tất cả các cơ quan chính phủ đều đưa ra thông tin để thể hiện rằng nguồn cung cấp thực phẩm ở Trung Quốc là quá đầy đủ. Các hãng tin tức đã công bố số liệu thống kê về diện tích đất trồng trọt của Trung Quốc và mức độ gia tăng của hoạt động canh tác theo thời gian. Bắc Kinh còn giải thích cách nền kinh tế tập trung vào các loại cây trồng thiết yếu, lúa mì, và gạo, và sự chú trọng này đã cho phép Trung Quốc giảm nhập cảng lúa mì khoảng 40% và đưa Trung Quốc thành nước xuất cảng gạo ròng như thế nào. Sự kiểm soát ảnh hưởng này còn đi đến giải thích rằng nhập cảng đậu nành và ngô chỉ đơn giản là để bổ sung cho sản xuất trong nước và chúng cũng rất dồi dào.
Mọi chuyện đã lắng dịu, nhưng nếu những nỗi lo sợ bất chợt của các hộ dân Trung Quốc là phản ứng nhầm chỗ do hoạt động truyền thông cẩu thả của chính phủ, thì xu hướng (phản ứng) của người dân trong cơn hoảng loạn lại nói lên điều gì đó căn bản hơn. Bên cạnh những lo lắng nhất định do các khó khăn từ việc kiểm dịch và phong tỏa năm ngoái và đầu năm nay, khuynh hướng trong cơn hoảng loạn này dường như cũng cho thấy sự nghi ngờ chung đối với uy tín của Bắc Kinh trong việc hoạch định. Hẳn là, một số ít người có thể trích dẫn chương và đoạn từ lý thuyết kinh tế, nhưng cuộc sống dưới một hệ thống tập trung chắc chắn đã khiến người Trung Quốc cảm nhận được những khiếm khuyết và điểm yếu của nó.
Vấn đề là một hệ thống tập trung đưa ra quyết định cho toàn bộ nền kinh tế. Do đó, sai lầm sẽ xảy ra ở cấp độ cao, và thường dẫn đến lãng phí lớn và phân bổ sai nguồn lực khủng khiếp. Vấn đề nhà ở của Trung Quốc ngày nay thể hiện điều này.
Hiện nay, bất cứ điều gì Bắc Kinh nói về gánh nợ quá mức và sự cần thiết phải điều tiết, (thì) các nhà quy hoạch của họ đã rất chú trọng vào việc xây dựng nhà ở dân cư trong nhiều năm qua. Chính quyền cấp tỉnh và địa phương từ lâu đã tích cực làm việc với các nhà phát triển bất động sản. Giờ đây rõ ràng là toàn bộ sự chú trọng này đã bắt nguồn từ những tính toán sai lầm nghiêm trọng, không chỉ về việc Trung Quốc cần bao nhiêu nhà ở, mà còn là ở đâu. Theo số liệu gần nhất, khoảng 20% số nhà ở trong nước không có người sử dụng. Nền kinh tế trong nhiều năm đã sử dụng nguồn vốn và nguồn nhân lực khổng lồ cho mục đích không thiết thực, và chắc chắn là không vì lợi ích của người dân Trung Quốc.
Với những sai lầm này cùng những sai lầm khác đã được ghi nhận, chẳng hạn như các tuyến đường sắt cao tốc chẳng dẫn đến đâu, có thể dễ dàng hiểu tại sao rất nhiều người Trung Quốc, khi được khuyến khích tích trữ thực phẩm, lại nghĩ đến điều tồi tệ nhất và coi mệnh lệnh của chính phủ [chỉ] như một nỗ lực để điều chỉnh một sai lầm khác tương tự như thế.
Tất nhiên, các nền kinh tế thị trường cũng mắc sai lầm và cũng thường có lãng phí. Nhưng vì việc ra quyết định ở các thị trường là phi tập trung, nên các sai lầm xảy ra ở cấp công ty, hiếm khi xảy ra ở cấp quốc gia, và do đó hiếm khi lên đến mức độ sai lầm như một hệ thống tập trung tạo ra. Cũng bởi vì những người ra quyết định trong một hệ thống thị trường tìm bắt được các tín hiệu từ những thay đổi về giá cả, nên những điều chỉnh đối cho những bước đi sai lầm được bắt đầu sớm hơn so với một hệ thống tập trung, nơi các nhà hoạch định thường không nhận thức được các vấn đề cho đến khi các vấn đề này chạm đến một quy mô lớn. Ngay cả khi đó, những sự điều chỉnh có thể phải đợi đến kế hoạch của năm tiếp sau.
Thật kỳ lạ, một minh họa hoàn hảo về khả năng đáp ứng của thị trường phi tập trung lại xuất phát từ chính ngành nông nghiệp Trung Quốc. Dịch tả lợn Châu Phi đã tàn phá đàn lợn của Trung Quốc trong năm 2019. [Thế là] các nhà hoạch định đã điều chỉnh kế hoạch cho năm kế tiếp. [Nhưng] may mắn thay, các nông dân nhỏ lẻ của Trung Quốc vẫn chưa tham gia vào kế hoạch như Bắc Kinh có thể đã mong muốn. [Vậy nên, khi] chứng kiến giá heo năm 2019 tăng chóng mặt, hàng ngàn nông dân đã nhảy vào cuộc trước và gần như ngay lập tức bắt tay vào chăn nuôi. Do đó, đàn gia súc gần như đã được phục hồi, thậm chí trước cả khi việc lập kế hoạch được bắt đầu. Do đó, hiện mọi người ở Trung Quốc—ngay cả trong lúc khủng hoảng lương thực tồi tệ nhất—đã và đang yên tâm khi biết rằng thịt lợn rất dồi dào.
Có vẻ như lo lắng về lương thực chỉ là một sự lo sợ. Tất cả các số liệu và mô tả được đưa ra để trấn an các chủ hộ cho thấy rằng dân số khổng lồ 1.4 tỷ người của Trung Quốc sẽ tránh được nạn đói. Nếu sự trấn an này là một sự giải tỏa cảm xúc cho tất cả mọi người, thì khía cạnh thú vị hơn của những sự kiện gần đây chính là mức độ nhanh nhạy của người Trung Quốc khi giả định khả năng xảy ra tình huống xấu nhất, và phản ứng này ít nhất cho thấy cách hiểu qua trực giác về những điểm yếu trong hệ thống mà hiện Bắc Kinh dường như quyết tâm trông cậy vào vẫn lớn hơn bất kỳ thời điểm nào kể từ thời ông Mao.
Ông Milton Ezrati là một biên tập viên cộng tác với The National Interest, một chi nhánh của Trung tâm Nghiên cứu Vốn Con người tại Đại học Buffalo (SUNY), và là nhà kinh tế trưởng của Vested, công ty truyền thông có trụ sở tại New York. Cuốn sách mới nhất của ông là “Thirty Tomorrows: The Next Three Decades of Globalization, Demographics, and How We Will Live” (“Ba Mươi Ngày Mai: Ba Thập Kỷ Tiếp Theo của Toàn Cầu Hóa, Nhân Khẩu Học, và Cách Chúng Ta Sẽ Sống.”)
Lưu Đức biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: