Hổ và người, cuộc tranh đấu không khoan nhượng
Bản thân Hổ là một sinh vật ăn thịt đứng đầu chuỗi thức ăn, là vị vua đúng nghĩa của rừng xanh. Thiên nhiên ban tặng cho Hổ rừng già để săn bắn và ngự trị từ nhiều triệu năm qua. Tuy nhiên sự phát triển quá nhanh của chủng loài cai trị mới của thế giới, loài người, đã đẩy Hổ vào một cuộc chiến đẫm máu không cân sức. Kết quả của cuộc chiến này là sự tổn thất về sinh mệnh cho cả hai chủng loài, mà nặng nhất là hổ. Cho đến nay hổ đã ở bên bờ vực tuyệt chủng sau nhiều năm tranh đấu cùng con người. Ấy vậy mà ngày nay rất nhiều người vẫn sợ bị hổ ăn thịt, do ảnh hưởng từ truyền thuyết và sách vở.
Trên thực tế, con người không phải là con mồi lý tưởng nhất của hổ và nó cũng không quan tâm đến con người trừ khi người ta đi lạc vào lãnh địa của nó. Đã từng có tin tức về hổ giết người xâm phạm vào lãnh địa của nó nhưng không hề ăn thịt. Ngoài ra khi giải phẫu xác của những con hổ giết người nổi tiếng trong lịch sử, người ta phát hiện rằng chúng đều là những con hổ đã già, bị gãy răng, móng và bị thương tật, khiến chúng không thể nào săn bắt những động vật khác. Khi đó con người với dân số đông ven bìa rừng và lại khá chậm chạp, trở thành món thay thế để đáp ứng nhu cầu sinh tồn của nó. Còn một lý do nữa khiến hổ ăn thịt người là vào những năm chiến tranh (đặc biệt là chiến tranh Đông Dương), các con hổ bị đạn pháo làm mất môi trường sống và món mồi phổ biến của nó là tử thi của các chiến sĩ xấu số. Khi đã ăn quen mùi, nó đương nhiên sẽ tìm bắt con người như một loại thức ăn bổ sung mới.
Tuy vậy các câu chuyện huyền thoại về Hổ dưới đây vốn đã đi vào lịch sử có thể làm cho cuộc nói chuyện thâu đêm bên nồi bánh chưng của chúng ta thêm phần huyền bí và thú vị.
Hổ xám thành tinh ở rừng Thạch Thành, Thanh Hóa
Theo truyền thuyết của người dân Thạch Thành thời trước, đối với những con hổ khi ăn thịt người nhiều, cứ mỗi một mạng người thì trên tai nó sẽ xuất hiện một nốt đỏ. Thời thế kỷ 19 cho đến trước những năm 1960, vùng rừng Thạch Thành Thanh Hóa xuất hiện một con hổ xám có hơn trăm nốt đỏ trên tai tượng trưng cho số nạn nhân nó giết. Khu này có rất nhiều thợ săn hổ thiện nghệ nhưng suốt cả trăm năm vẫn chưa ai có thể giết con hổ xám này. Vì tuổi thọ loài hổ chỉ khoảng 25 năm mà con hổ này đã hoành hành quá lâu, nên dân làng cho rằng nó đã thành tinh, do vậy sống rất lâu không chết. Những nhân chứng cho biết con hổ này có da lông màu vàng xám chứ không vàng đen như những con hổ bình thường khác. Con hổ này được dân chúng địa phương thờ làm Thần Hổ cho đến ngày nay. Dù rằng năm 1958, nó đã bị giết chết bởi một thợ săn nổi tiếng tên Trương Văn Tiện, mệnh danh là Võ Tòng, người vì báo thù cho hai người cháu gái đã quyết tìm diệt hổ dữ:
“Là thợ săn thiện nghệ, nên nhìn ánh mắt đỏ rực thành tia đó, ông Tiện biết ngay là hổ. Ông tiến về phía bên phải tránh vật cản là bụi lau để quan sát rõ hơn. Không phải đoán mò gì nữa, đó chính là thần hổ xám, con hổ bị chột một mắt bởi thợ săn khét tiếng xứ Thành Yên.
Thần hổ xám đã ăn thịt cả trăm người, giết chết hai cô cháu gái yêu quý tuổi mới 17-18 của ông Tiện. Biết đó là thần hổ xám, ông Tiện khá sợ hãi, nhưng nghĩ đến mối thù, ông bình tĩnh hơn, tìm cơ hội giết thần hổ, trừ hại cho dân.
Tiếng súng nổ đinh tai, xé toạc màn đêm yên tĩnh. Tiếng hổ gầm khiến cả làng Lệ Cẩm thức giấc. Khói súng tan, nhìn về phía bụi lau, không thấy màu đỏ rực như hòn than của mắt hổ đâu nữa. Như vậy, phát đạn của ông đã trúng mắt, xuyên vào đầu thần hổ xám.
Tuy nhiên, quan sát kỹ lại, thì ông Tiện thấy khối xám xịt đang phi về phía mình với tốc độ vũ bão. Ông Tiện quăng súng, rút cây lao, nhằm thẳng về phía thần hổ khổng lồ đang đà lao tới, phóng một cú trời giáng.
Cây lao xé gió, cắm phập vào ức hổ xám khổng lồ. Thần hổ xám như một đống thịt khổng lồ, theo đà lao, cắm vào gốc cây lim già, nằm giãy đành đạch, thở hồng học, máu tuôi xối xả.
Quyết không để thần hổ xám có cơ hội nào, ông Tiện rút dao đâm thủng tim, phổi, cắt đứt họng thần hổ xám. Thần hổ xám hôi rình nằm chết thảm khốc trên vũng máu.
Ông Tiện dùng dao cắt đứt đầu hổ, quăng xuống vũng Cồ Cáp. Ông đo bằng bước chân, thấy mình hổ dài bốn bước, tức khoảng 4 mét. Đó là con hổ to chưa từng có. Nó chính xác là thần hổ xám. Giết hổ xong, ông Tiện chạy về làng báo với mọi người. Tuy nhiên, không ai dám vào rừng lúc trời đang tối. Sáng hôm sau, phải đến 8 giờ, mọi người mới tổ chức vào vũng Cồ Cáp.
Thế nhưng, điều lạ lùng là không thấy xác thần hổ xám đâu, mà chỉ thấy vũng máu đen sì. Mọi người nhảy xuống vũng nước mò, cũng không thấy đầu thần hổ. Quanh vũng nước, có rất nhiều dấu chân hổ lớn, phải đến cả chục con. Mọi người tin rằng, bầy hổ đã tha xác thần hổ xám đi nơi khác. Câu chuyện diệt thần hổ xám của cụ Tiện có người tin, người không, nhưng có một sự thực, là từ năm 1959 về sau, người dân khắp vùng Thạch Thành không gặp thần hổ xám nữa, và cũng không có ai bị thần hổ xám ăn thịt”.
(Trích bài viết “Thần hổ báo thù” của nhà báo Phạm Dương Ngọc )
Hổ ba móng miền Đông
Hổ ba móng là một con hổ ăn thịt người nổi tiếng khoảng năm 1948 ở Đông Nam Bộ. Nó hoành hành ở hữu ngạn sông Đồng Nai và đã vồ chết ăn thịt khoảng 128 người. Nó được xem là con hổ sát nhân nhiều nhất trong tất cả các câu chuyện về hổ ở Việt Nam. Con hổ này gieo rắc nỗi kinh hoàng cho người dân trong vùng. Đây là một con hổ hung hãn và tinh quái chỉ có ba móng, xuất hiện sau trận đánh La Ngà, có lẽ nó đã ăn quen xác tử sĩ và bản thân lại bị thương ở chân nên chỉ có thể vồ người riết thành quen. Sau một thời gian dài hoành hành, hổ ba móng đã bị bộ đội gài mìn vào xác mồi bẫy và dùng súng tiêu diệt. Sau khi đo đạc, con hổ này dài đến 3m, nặng gần 200kg, phải đến 8 người mới khiêng nổi.
Con hổ cuối cùng ở rừng U Minh Hạ
Thời khai hoang mở cõi, rừng U Minh là thiên đường của muông thú và dĩ nhiên đó cũng là vương quốc của loài hổ. Người dân vùng này trong quá trình khai hoang lập ấp phải tranh đấu sinh tồn rất khó nhọc nơi rừng thiêng nước độc đầy dã thú và các loài thú dữ như mãnh hổ này.
Đến nay câu ca dao: “Dưới sông đỉa lội, trên rừng hổ um” vẫn là hình tượng sống động nhất để miêu tả về rừng U Minh thời xưa. Đến nay, người dân nơi này vẫn còn kể lại cho nhau nghe câu chuyện về trận chiến với con hổ cuối cùng của rừng già U Minh Hạ, với một phần tôn trọng và cũng một phần nuối tiếc những ngày sống giữa thiên nhiên trù phú khi xưa khi chúa sơn lâm giờ chỉ còn được thờ nơi miếu Hổ và trong các câu chuyện trà dư tửu hậu.
“Lần đặt bẫy tóm Ông Chảng (tên con lợn rừng độc chiếc nặng 180kg, rất hung dữ, do ông Ba Hiến, ba của thợ săn Tám Ảnh đặt), vô tình bẫy đã đóng phải hổ con. Chiếc bẫy nghiến mạnh, nát bấy chân hổ con. Mấy ngày sau ông Tám Ảnh mới vào rừng thăm bẫy, nên hổ con đã chết. Hổ mẹ nằm bên xác hổ con gầm “cà um” vang động cánh rừng.
Anh Tạ Văn Bình (Khánh Bình Tây, Trần Văn Thời, Cà Mau), con trai cố thợ săn Tám Ảnh nhớ lại: “Ba tui kể rằng, khi vào rừng thu bẫy, thì nghe thấy tiếng hổ cà um vang động cả rừng. Bầy chó săn hung dữ của ba tui nghe tiếng hổ thì mất hết hồn phách, lủi sau lưng chủ.
Tiến lại gần, ba tui thấy hổ con đã chết. Hổ mẹ nằm canh xác con. Thấy ba tui, hổ mẹ đứng dậy, mắt đỏ vằn nhìn ba tui. Con hổ đó thân dài 3 mét, nặng tới 2 tạ”.
Dù đối mặt với hổ đã nhiều, giết hổ vô số, nhưng ông Tám Ảnh cũng cảm thấy chờn chợn trước con hổ quá lớn này. Dù không cố ý, nhưng cái chết của hổ con là do ông, nên ông đã chọn đường rút lui.
….
Vài hôm sau, con hổ tìm đến cánh rừng ven ấp Tân Ân, nơi sinh sống của cha con Tám Ảnh. Cứ đêm xuống, nó lại về sát ấp “cà um” vang động núi rừng. Tiếng gầm của nó cất lên ai oán. Người dân sợ hổ không sao ngủ được. Cả ngày lẫn đêm người dân đóng cửa ở trong nhà, không dám vào rừng, làm rẫy. Biết rằng lỗi này do Tám Ảnh, nên dân làng kéo đến bắt vạ. Họ yêu cầu cha con Tám Ảnh phải giết hạ con hổ này, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm nếu ai đó bị hổ vồ.
Không còn cách nào khác, cha con thợ săn Tám Ảnh phải vào rừng đối mặt với con hổ dữ.
Chuẩn bị đồ nghề kỹ càng, hai cho con Tám Ảnh chèo thuyền dọc mép sông Cái, tìm vào nơi con hổ “cà um” suốt đêm. Hai cha con tính trực tiếp dùng thân thể làm mồi, dụ con hổ ra khỏi rừng.
Thuyền vừa cập bờ, chưa kịp đi tìm đối thủ, thì con hổ khổng lồ đã lừ lừ bước ra từ bãi lau lác. Chỗ đó là mép sông, là bãi đất trống. Hổ săn mồi thích nơi có lùm cây để ẩn nấp, tấn công bất ngờ, nhưng khi đùa giỡn, hành hạ con mồi thì nó tìm nơi đất trống.
Chỗ đất trống này rất hợp với nó. Có lẽ nó muốn kẻ thù phải chết trong đau đớn. Nhưng với ông Tám Ảnh, chỉ chỗ đất trống mới phát huy được hết thế võ hiểm. Vác giáo trong tay, ông Tám Ảnh nhảy phóc lên bờ, mặt đối mặt với hổ. Hai kẻ gườm nhau tìm điểm yếu. Ông Ba Hiến cầm cây gỗ đứng dưới thuyền, sẵn sàng nhảy lên hỗ trợ con.
Con hổ nhìn đối thủ chừng 10 giây, thì đập đuôi, phóng thẳng lên không trung chụp tới. Biết rõ hướng tấn công của nó, nên Tám Ảnh né sang một bên, đồng thời vung lao vụt thẳng vào lưng hổ. “Lẽ ra cha tui có thể hạ nó ngay, nhưng ổng muốn táng vào lưng để cảnh báo nó. Tuy nhiên, con hổ không bỏ chạy, mà càng hung dữ hơn, quyết ăn thua với ba tui. Vậy nên nó phải mất mạng” – anh Bình kể lại.
Bị vụt cú trời giáng vào lưng, con hổ đau đớn nên càng sôi máu. Nó lấy lại thế và tấn công lập tức. Biết rằng không hạ hổ không xong, nên ông Tám Ảnh quay mũi giáo. Hổ chụp tới, ông tránh sang bên, dùng hết sức bình sinh đâm mũi giáo trúng nách hổ.
Cú đâm cực mạnh khiến mũi giáo sắc nhọn xuyên lớp da hổ, thấu tim. Một dòng máu đỏ tươi nóng hổi phụt thẳng vào mặt Tám Ảnh. Con hổ lảo đảo, đổ kềnh xuống đất. Máu trào thành vũng. Cha con ông Tám Ảnh vần hổ xuống thuyền chở về ấp Tân Ân. Dân ấp kéo đến xem xác hổ khổng lồ đông như hội.
Anh Bình bảo: “Sau vụ ấy, ba tui thề sẽ không bao giờ giết hổ nữa. Thế nhưng, ba tui bảo, sau vụ đó, ổng chẳng gặp thêm con hổ nào. Có lẽ đó cũng là con hổ cuối cùng của U Minh Hạ”
(Nguồn: VTC News)
Những người hùng diệt hổ dữ cứu dân từ xưa đến nay
Vạn sự vạn vật trên đời là có hai mặt Âm Dương, vừa tương hỗ vừa đối lập. Vì lẽ đó nên ông Trời khi đã sinh ra loài mãnh hổ hùng mạnh chốn sơn lâm, thì đồng thời cũng sản sinh ra những người anh hùng dũng mãnh dùng sức mình đánh bại hổ dữ để cứu giúp cho dân. Những người con anh dũng đó của dân ta cho đến nay vẫn được nhân dân tôn sùng và kính ngưỡng. Câu chuyện về các ngài luôn là niềm cảm hứng mạnh mẽ cho bao thế hệ.
Phùng Hưng đánh hổ, Bố Cái Đại Vương
Ông tự là Công Phấn, hiệu Đô Quân, là cháu bảy đời của Phùng Tói Cái, người từng vào cung vua Đường Cao Tổ (nhà Đường), dự yến tiệc và làm quan lang ở đất Đường Lâm.
Phùng Hưng là anh cả trong ba anh em, có sức mạnh hơn người và khí phách lẫn trí tuệ đều siêu phàm. Trước khi chiếm phủ đô hộ đánh đuổi quan nhà Đường, ông đã dùng mưu trí và võ công để tiêu diệt hổ dữ bảo vệ dân lành.
Bấy giờ, vùng Đường Lâm quê ông xuất hiện con hổ dữ thường xuyên giết người, bắt gia súc. Trước thảm họa của dân làng, Phùng Hưng cùng hai em ngày đêm tìm cách diệt hổ cứu dân lành. Ban đầu, ông làm hình nộm bằng rơm, cho mặc quần áo như người thật, đặt ở nơi hổ thường qua. Trong những lần đầu đi ngang qua, hổ thấy bù nhìn tưởng người nên lao vào cắn xé nhưng chỉ có cọc gỗ độn rơm. Sau nhiều lần như thế, hổ không còn chú ý tới hình nộm nữa. Một hôm trời chập choạng tối, Phùng Hưng cởi trần, thân đóng khố, trát bùn khắp người đứng thế vào chỗ hay đặt bù nhìn rơm. Khi hổ xuất hiện, hơi bùn non át hơi người nên nó không nhận ra, cứ bước qua như mọi lần. Ngay lúc đó, Phùng Hưng bất ngờ xông tới nhảy lên mình hổ, ghì chặt mãnh thú. Sau một hồi vật nhau, con hổ đuối sức. Cùng với sự trợ giúp của hai em trai, Phùng Hưng giết được hổ dữ, trừ họa lớn cho dân làng.
Sau này khi ông mất, dân chúng nhớ ơn lập miếu thờ và gọi ông với tôn hiệu là Bố Cái Đại Vương. Ông rất linh hiển, từng hiển thần thông giúp Ngô Quyền đánh tan quân Nam Hán ở sông Bạch Đằng.
Hai nhà sư đả hổ cứu dân đất Sài Gòn
Thời chúa Nguyễn, có hai nhà sư đã từng đánh chết hổ cứu dân chúng Sài Gòn. Tuy nhiên do vết thương quá nặng, hai ngài đã viên tịch sau đó.
“Mùa xuân năm Canh Dần 1770 đời vua Duệ Tông có con cọp dữ vào nhà người ở phía nam chợ Tân Kiểng, hai nhà sư Hồng Ân và Trí Năng đã diệt được cọp”.
(Đại Nam nhất thống chí)
Người dân Sài Gòn đến ngày nay vẫn truyền miệng câu chuyện đánh hổ bi hùng trên rất rành mạch:
“Vào ngày 25 tháng Giêng năm Canh Dần (1770), đời Duệ Tông (tức chúa Nguyễn Phúc Thuần), có con cọp dữ vào nhà dân ở phía nam chợ Tân Kiểng. Con cọp gầm rống rất dữ, hại ba mạng người khiến dân quanh vùng đều hoảng sợ, báo quan quân để vây bắt ác thú.
Tuy nhiên, sau khi phải triệt hạ nhiều nhà cửa, làm nhiều lớp hàng rào bao quanh, quan quân địa phương vẫn chưa hạ được cọp dữ.
Qua ngày thứ ba, có nhà sư là trẻ Hồng Ân cùng đồ đệ là Trí Năng tu ở ngôi chùa ở bìa làng đã xin vào đánh cọp. Hồng Ân cùng cọp quần thảo một hồi. Cọp bị côn đánh rát quá, nhảy núp vào lùm tre. Hồng Ân đuổi nà theo, cọp bị dồn ngặt nên cự trở lại với Hồng Ân. Hồng Ân lui chân té xuống mương nhỏ, bị cọp tát thọ thương.
Trí Năng tiếp tay đánh trúng đầu, cọp chết dưới làn côn, nhưng Hồng Ân bị thương nặng nên cũng mất liền khi ấy. Người ở chợ Tân Kiểng cảm nghĩa đem xác Hồng Ân chôn tại chỗ đấy rồi xây tháp. Tháp của nhà sư nay đã không còn, chỉ còn lại bài vị “Cậu Ân” (tức Hồng Ân) được thờ trong đình Tân Kiểng (hiện ở số 718 Trần Hưng Đạo, Q. 5, Sài Gòn)”.
(Nguồn: Báo Tuổi Trẻ)
Cọp Bàu Lòng gặp “Võ Tòng Tân Khánh”
Thế kỷ 17-18 thời mở cõi, vùng Tân Khánh hay là Tân Phước Khánh, thị xã Tân Uyên, tỉnh Bình Dương ngày nay từng là vùng rừng thiêng nước độc, thú dữ vô số, đặc biệt nổi tiếng là hổ dữ. Do đó di dân đến miệt rừng Tân Khánh này hầu như đều phải thủ sẵn vài miếng võ gia truyền phòng thân, nổi tiếng nhất trong số đó chính là một cô gái tên Võ Thị Trà, vốn là dòng dõi tướng quân nhà Tây Sơn, sau này hậu nhân lập nên môn phái đả hổ nổi tiếng gọi là Võ Lâm Tân Khánh Bà Trà. Tương truyền, bà Trà có hai đệ tử giỏi nhất là anh em ông Hai Ất (Võ Văn Ất) và Ba Giá (Võ Văn Giá), cả hai có hơn 10 lần đối đầu với cọp dữ. Hai ông sử dụng trường côn, dân Tân Khánh gọi là roi, được làm bằng lõi cây mật cật. Giai thoại “Võ Tòng Tân Khánh” chính là kể lại câu chuyện hai anh em ông Ất và Giá đánh cọp cứu dân.
“Số là người dân xứ Bàu Lòng (Chơn Thành, Bình Phước) nhiều tháng liền bị “ông cọp” về quấy rối, bắt bò, heo và dọa bắt người. Anh em ông Hai Ất – Ba Giá được mời đến đây để ra tay trị cọp. Bữa cơm trưa vừa xong, ông Ất nói: “Cọp đâu đánh phắt cho rồi, chớ ở đây chờ hoài bỏ công ăn việc làm sao chịu nổi”. Ông Ất vừa dứt lời thì nghe một tiếng gầm to ngoài sân, tiếp theo là tiếng la thất thanh của lũ trẻ. Dường như cọp có linh tính, biết thầy võ về làng nên đến thử sức. Mọi người đang khiếp vía tìm chỗ nấp xem hai ông thầy võ xử trí ra sao thì ông Giá nhanh nhẹn cắp roi nhảy ra sân thủ thế. Còn ông Ất tay chống nạnh, miệng ngậm tăm đứng nhìn nơi ngạch cửa.
Ở ngoài sân, cọp thấy có người nhảy ra liền phóng tới chụp đùa. Ông Giá né vội, liền đó vung roi quật trúng vào hông cọp khá mạnh. Cọp gầm lên rồi quay lại chụp liền. Ông Giá vung roi, lúc đập, lúc đâm. Cọp nhảy tới, nhảy lui gầm thét. Bụi bay mịt trời. Bất ngờ cọp hộc lên một tiếng rồi vọt ra ngoài vòng chiến, nằm ngửa chổng vó lên trời. Đó là thế “trâu vằn”, “miếng tổ” của cọp, ai ham nhảy vào là toi mạng. Roi đánh thì bị cọp bắt, tiện dịp móc họng luôn đối thủ.
Ông Giá thấy cọp giở thế “trâu vằn” không thèm đánh, đứng chống roi nghỉ. Một hồi lâu, cọp không thấy ông Giá phá miếng của mình, liền gầm lên phóng lại vòng chiến. Ông Giá vung roi đánh tiếp. Một lần nữa dân Bàu Lòng được xem mê mệt, cát bụi mù mịt không phân biệt được đâu là người, đâu là thú. Lát sau cọp bèn giở lại miếng cũ. Ông Giá chống roi đứng chờ tái chiến. Lần này cọp chờ cũng không thấy ông Giá phá miếng “trâu vằn”, cọp lại xoay mình phóng vào vòng chiến. Phen này ông Giá đánh rất kịch liệt, roi quay vo vo. Và rồi người ta nghe tiếng cọp rống thật to, vọt ra khỏi vòng chiến toan chạy về rừng. Tiếp theo, một tiếng rống to hơn, dài hơn, nhìn lại thấy ông Ất đứng bên xác cọp. Tất cả mọi người đứng xem không ai thấy ông Ất ra tay. Nhưng ông Ất thì đoán được đường rút lui của cọp, ông liền lao ra chặn đầu, dưới ngọn roi ngàn cân của ông, cọp hết đường thoát”.
(Nguồn: VTC News)
Đại tá Jim Corbett chuyên diệt hổ báo ăn thịt người
Edward James “Jim” Corbett (25/07/1875 – 19/04/1955) là một nhiếp ảnh gia, nhà văn, thợ săn, nhà bảo tồn thiên nhiên và nhà tự nhiên học người gốc Anh, ông đã săn bắn tiêu diệt một số lượng lớn những con hổ và báo hoa mai ăn thịt người ở Ấn Độ.
Tài thiện xạ của ông khi giết những con vật đó được người dân Ấn Độ kính trọng, thậm chí có nơi coi ông như “một vị thánh” (Sadhu).
Đại tá Jim Corbett đóng góp rất lớn vào việc bảo tồn thiên nhiên và động vật hoang dã ở Ấn Độ. Thông qua các tác phẩm và sự ảnh hưởng của mình, ông đã thuyết phục các chính quyền thành lập các khu bảo tồn thiên nhiên hoang dã cho loài hổ Bengal nổi tiếng. Năm 1936, một vườn quốc gia đầu tiên được thành lập tại Ấn Độ là Vườn quốc gia Hailey. Năm 1957, Vườn quốc gia Hailey đã được đổi tên là Vườn quốc gia Jim Corbett để vinh danh ông.
Con hổ ăn thịt người đầu tiên ông diệt là con hổ Champawat, đã chịu trách nhiệm cho 436 cái chết được ghi nhận. Ngoài ra còn có con hổ Talla-Des, hổ Thak, hổ Mukteswar, và hổ Chowgarh. Chính Corbett là người đã giải phẫu xác của những con hổ ăn thịt người và chỉ ra rằng chính những vết thương do con người gây ra hay những khiếm khuyết khiến hổ không thể săn bắt bình thường đã khiến nó quay sang tấn công con người vốn chậm chạp dễ bắt hơn. Trong lời tựa của Man Eaters of Kumaon, ông Corbett viết: “Vết thương khiến một con hổ đặc biệt phải ăn thịt người có thể là kết quả của một phát súng bất cẩn và không theo dõi và phục hồi con vật bị thương, hoặc là kết quả của con hổ đã mất bình tĩnh trong khi giết chết một con nhím”.
Minh Bảo
Xem thêm: