Hồ sơ Durham tiết lộ hoạt động gián điệp nhắm vào Tòa Bạch Ốc của cựu Tổng thống Trump
Một hồ sơ mới từ biện lý đặc biệt John Durham đã làm dấy lên những lo ngại lớn về an ninh quốc gia đối với việc truy cập vào lưu lượng truy cập internet của Tòa Bạch Ốc. Được nộp vào cuối ngày 11/02 và có liên quan đến bản cáo trạng của ông Michael Sussmann, cựu luật sư trong chiến dịch tranh cử năm 2016 của bà Hillary Clinton, hồ sơ này tiết lộ rằng ông Rodney Joffe, một giám đốc điều hành công nghệ từng làm việc với ông Sussmann, đã khai thác quyền truy cập vào hệ thống tên miền (DNS) của lưu lượng truy cập internet liên quan đến Văn phòng Điều hành của Tổng thống Hoa Kỳ (EOP) cũng như Tháp Trump và tòa nhà chung cư Central Park West của ông Donald Trump.
Hồ sơ cũng tiết lộ rằng ông Joffe, một cá nhân bị dính líu đến các vụ lừa đảo đặt hàng qua thư trong quá khứ, đã có quyền truy cập vào DNS lưu lượng truy cập internet của Tòa Bạch Ốc ít nhất kể từ năm 2014.
Ông Joffe đã có được quyền truy cập này khi công ty của ông, Neustar, được chính phủ thuê để “truy cập và duy trì các máy chủ dành riêng cho EOP như một phần của một thỏa thuận nhạy cảm, theo đó công ty này cung cấp dịch vụ phân giải DNS” cho Văn phòng điều hành của Tổng thống.
Ông Durham không nói rõ liệu quyền truy cập của ông Joffe vào Văn phòng Tổng thống có bị lạm dụng từ năm 2014 đến năm 2016 khi ông Barack Obama làm tổng thống hay không. Tuy nhiên, ông Durham cáo buộc rằng khi ông Trump trở thành tổng thống, ông Joffe “và các cộng sự của ông ta đã khai thác thỏa thuận này bằng cách khai thác lưu lượng DNS của EOP” để thu thập “thông tin bất lợi cho ông Donald Trump”.
DNS có chức năng như một danh bạ điện thoại của internet. Bằng cách giám sát DNS của lưu lượng truy cập internet, ông Joffe sẽ có quyền truy cập thông tin về những trang web nào đang được truy cập từ Tòa Bạch Ốc. Nhưng theo ông Durham, dữ liệu DNS nằm trong số “dữ liệu internet” do ông Joffe khai thác và tận dụng, cho thấy ông Joffe có quyền truy cập vào nhiều dữ liệu hơn nữa về các hoạt động trên Internet của ông Trump.
Hồ sơ của ông Durham nói rằng ông Joffe đã giao nhiệm vụ cho một nhóm nhỏ các nhà nghiên cứu đại học khai thác dữ liệu internet để thiết lập “lối suy diễn” và “câu chuyện” liên kết ông Trump với Nga. Ông Durham nói rằng khi làm như vậy, ông Joffe “đang tìm cách làm hài lòng một số ‘VIP’”. Theo ông Durham, ông Joffe xác định những VIP này là những cá nhân tại công ty luật của ông Sussmann, công ty Perkins Coie, và chiến dịch tranh cử của bà Clinton.
Trong khi hồ sơ mới nhất của ông Durham không nêu rõ liệu ông Joffe có được trả tiền trực tiếp cho việc theo dõi các hoạt động internet của ông Trump hay không, một hồ sơ trước đó của ông Durham cho biết ngoài mục đích của ông Joffe là làm hài lòng “một số VIP nhất định”, ông Joffe tuyên bố đã được đề nghị một vị trí cao cấp trong Chính phủ của bà Clinton.
Đáng chú ý là — bất chấp thông tin mới được tiết lộ liên quan đến ông Joffe — hồ sơ mới nhất của ông Durham về danh nghĩa liên quan đến xung đột lợi ích tiềm ẩn đối với cố vấn hiện tại của ông Sussmann, công ty luật Latham and Watkins. Latham trước đây đã đại diện cho các bên khác, những người được đưa vào cuộc điều tra của ông Durham, những người có lợi ích có thể xung đột với ông Sussmann. Ngoài ra, Latham cũng đại diện cho công ty Perkins Coie “về các sự kiện có thể sẽ liên quan khi xét xử,” và được ông Durham trích dẫn là đã “duy trì các mối quan hệ nghề nghiệp và/hoặc cá nhân với các cá nhân có thể là nhân chứng.”
Ông Durham đang yêu cầu ông Sussmann công khai miễn trừ trong hồ sơ, điều này sẽ ngăn ông ta thách thức một bản án với lý do có mâu thuẫn với luật sư tư vấn. Trong khi yêu cầu miễn trừ không phải là điều khác thường (ông Durham cũng đã từng có yêu cầu tương tự đối với ông Igor Danchenko, nguồn tin của ông Christopher Steele, người đã bị ông Durham truy tố vào tháng 11/2021), ông Durham thực tế đã cập nhật cho công chúng về tiến trình điều tra của mình.
Vai trò của Cố vấn An ninh Quốc gia Jake Sullivan của Tổng thống Biden
Ông Durham đã ngụ ý rằng những nỗ lực của ông Sussmann và nhóm của ông Joffe có thể đã bắt đầu vào khoảng tháng 04/2016. Bản cáo trạng ban đầu của ông Sussmann đặc biệt lưu ý rằng dữ liệu đã được tổng hợp từ “vào hoặc khoảng ngày 04/05/2016, đến vào hoặc khoảng ngày 29/07/2016.”
Nhưng cũng có thể đã có một số sự phối hợp từ trước có liên quan đến các thành viên của Chiến dịch bà Clinton trước khi có các nỗ lực thu thập dữ liệu này. Hôm 26/02/2016, bà Jennifer Palmieri, giám đốc truyền thông của chiến dịch tranh cử của bà Clinton, đã được cựu cố vấn của ông Bill Clinton, ông Joel Johnson, hỏi trong một email rằng, “Ai là người phụ trách dự án duyên tốc đỉnh* về ông Trump?” — một thuật ngữ chỉ các chiến dịch bôi nhọ khởi xướng chống lại các đối thủ chính trị.
Cuộc trao đổi từ sớm đó càng đáng chú ý hơn khi tên của bà Palmieri xuất hiện trong bản cáo trạng ông Sussmann của ông Durham. Chỗ nhắc tới bà Palmieri có liên quan đến một cuộc trao đổi qua email về các cáo buộc về một kênh liên lạc bí mật giữa Trump Organization và Ngân hàng Alfa của Nga. Cuộc trao đổi qua email đó có sự tham gia của cựu luật sư của Perkins Coie, ông Marc Elias, và ba quan chức chiến dịch tranh cử của bà Clinton: giám đốc truyền thông Palmieri, ông Robbie Mook, giám đốc chiến dịch tranh cử của bà Clinton, và ông Jake Sullivan, người vào thời điểm đó là cố vấn chính sách đối ngoại cao cấp cho chiến dịch tranh cử của bà Clinton. Ông Sullivan hiện là cố vấn an ninh quốc gia của Tổng thống Joe Biden.
Cuộc trao đổi qua email về các cáo buộc liên quan đến Ngân hàng Alfa hiện đã bị bác bỏ này diễn ra vào ngày 15/09/2016, chỉ bốn ngày trước khi ông Sussmann đưa thông tin về Alfa cho FBI. Ông Sussmann bị buộc tội đã khai man về khách hàng của mình khi ông ta đưa những cáo buộc giả về Alfa cho FBI.
Khi bị Ủy ban Tình báo Hạ viện thẩm vấn vào ngày 21/12/2017, ông Sullivan ngụ ý rằng ông không có hiểu biết trực tiếp về những vấn đề này, nói với các điều tra viên của Hạ viện rằng ông Elias “thỉnh thoảng sẽ cung cấp cho chúng tôi thông tin cập nhật về nghiên cứu đối lập mà họ đang tiến hành.” Ông Sullivan làm chứng rằng ông “không biết bản chất của nỗ lực đó là gì” hoặc “ai đã tài trợ cho nó.” Ông cũng hạ thấp bất kỳ thông tin chi tiết cụ thể nào từ ông Elias, nói với các nhà điều tra của Hạ viện rằng thông tin do ông Elias cung cấp “có xu hướng là những thông tin mà tôi cũng đã nghe từ các phóng viên.”
Bất chấp những tuyên bố này, ông Sullivan đã đóng một vai trò quan trọng trong việc phổ biến thông tin liên quan đến các cáo buộc về Ngân hàng Alfa, một thực tế chắc chắn không thoát khỏi sự chú ý của ông Durham.
Ngân hàng Alfa đã thu hút sự chú ý của toàn quốc hôm 31/10/2016, khi ba bài báo riêng biệt được đăng tải. Được trích dẫn nhiều nhất trong số này là một bài báo trên Slate của ông Franklin Foer trình bày chi tiết nhiều cáo buộc của ông Sussmann đối với cựu Cố vấn Pháp lý FBI James Baker. Ông Foer là một trong những ký giả mà ông Sussmann đã tiếp xúc trong cùng thời gian ông nói chuyện với FBI.
Ngay sau khi bài báo của ông Foer được đăng tải, bà Hillary Clinton đã gửi một dòng tweet nói rằng “các nhà khoa học máy điện toán rõ ràng đã phát hiện ra một máy chủ bí mật kết nối Trump Organization với một ngân hàng có trụ sở tại Nga.” Dòng tweet của bà Clinton bao gồm một tuyên bố từ ông Jake Sullivan tuyên bố rằng “Đây có thể là mối liên hệ trực tiếp nhất giữa ông Donald Trump và Moscow.”
Cả ông Sullivan và bà Palmieri đều dẫn đầu trong việc loan báo cho giới truyền thông về cáo buộc thông đồng giữa ông Trump và Nga vào năm 2016. Bà Palmieri đã viết về những nỗ lực của họ vào tháng 03/2017, lưu ý rằng bà và ông Sullivan “đang thực hiện một nhiệm vụ khiến báo chí tập trung vào… một triển vọng rằng Nga đã không chỉ tấn công và đánh cắp các email từ Ủy ban Quốc gia Đảng Dân Chủ, mà còn làm như vậy để giúp ông Donald Trump và làm tổn thương bà Hillary Clinton.”
CIA chuyển tiếp cảnh báo sớm về âm mưu của bà Clinton nhằm bôi nhọ ông Trump
Vai trò của ông Sullivan với tư cách là người thúc đẩy các cáo buộc sai trái về Ngân hàng Alfa đáng chú ý hơn cả vì một bản ghi nhớ đã được giải mật của CIA được gửi cho cựu Giám đốc FBI James Comey và sau đó là cho Phó Trợ lý Giám đốc Bộ Phản gián đương thời Peter Strzok vào tháng 09/2016.
Bản ghi nhớ đó nêu chi tiết việc chặn thông tin rằng bà Hillary Clinton đã cố ý chấp thuận “một kế hoạch liên quan đến ứng cử viên tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump và các tin tặc Nga cản trở bầu cử Hoa Kỳ như một phương tiện đánh lạc hướng công chúng khỏi việc bà sử dụng một máy chủ email riêng.”
Nội dung của bản ghi nhớ được củng cố bằng việc phát hành các ghi chú viết tay do Giám đốc CIA lúc đó là ông John Brennan thực hiện vào ngày 28/07/2016, trong cuộc gặp với Tổng thống đương thời Barack Obama. Các ghi chú cho thấy ông Brennan đã chia sẻ thông tin tình báo với ông Obama rằng bà Clinton đã chấp thuận “đề xướng từ một trong những cố vấn chính sách đối ngoại của bà nhằm phỉ báng ông Donald Trump bằng cách khuấy động vụ bê bối tuyên bố có sự can thiệp của cơ quan an ninh Nga.” Ông Comey dường như đã có mặt trong cuộc gặp này.
Bản cáo trạng của ông Durham đối với ông Sussmann, cùng với các hồ sơ tòa án sau đó của ông, giờ đây đã xác nhận rằng thông tin tình báo mà ông Brennan chia sẻ với ông Obama là đúng — có một kế hoạch để phỉ báng ông Trump và kế hoạch đó đang được thực hiện bởi các cộng sự của bà Clinton như ông Sussmann và ông Joffe. Và mô tả của CIA về “cố vấn chính sách đối ngoại” của bà Clinton có vẻ phù hợp với chức danh làm việc của ông Sullivan vào thời điểm đó.
Thời gian diễn ra cuộc gặp của ông Brennan là rất quan trọng vì nó diễn ra chỉ ba ngày trước khi FBI chính thức mở cuộc điều tra Crossfire Hurricane về mối quan hệ bị cáo buộc giữa chiến dịch tranh cử của cựu Tổng thống Trump và Nga. Điều này cũng đặt ra câu hỏi tại sao chiến dịch tranh cử của bà Clinton không bị FBI điều tra.
Bản cáo trạng của ông Durham cũng lưu ý rằng ông Sussmann đã đưa ra các cáo buộc về Ngân hàng Alfa, cùng với “các cáo buộc bổ sung” xuất phát từ việc ông Joffe giám sát các hoạt động internet của ông Trump tại Tòa Bạch Ốc, cho CIA hôm 09/02/2017. Cuộc họp đó, dường như có liên quan đến một số nhân viên của cơ quan này, là điều đáng chú ý hơn cả khi CIA đã gửi bản ghi nhớ cho FBI về cáo buộc rằng bà Clinton đã chấp thuận kế hoạch bôi nhọ ông Trump.
Có vẻ như CIA đã không mở cuộc điều tra của riêng mình hoặc thúc giục FBI làm như vậy sau cuộc gặp với ông Sussmann. Thật kỳ lạ, vào thời điểm này, các cáo buộc về Ngân hàng Alfa đã được lan truyền và đã bị FBI điều tra và bị cơ quan này nhanh chóng bác bỏ. “Các cáo buộc bổ sung” bao gồm các lượt tra cứu DNS được cho là “chứng minh rằng ông Trump và/hoặc các cộng sự của ông đang sử dụng điện thoại không dây được cho là hiếm, do Nga sản xuất ở khu vực lân cận Tòa Bạch Ốc và các địa điểm khác.”
Trên thực tế, như ông Durham giải thích, ông Sussmann và ông Joffe đã không tiết lộ rằng có hàng triệu lượt tra cứu như vậy từ các địa chỉ internet của Hoa Kỳ và việc một số trong số đó xảy ra ở khu vực lân cận Tòa Bạch Ốc là chẳng có ý nghĩa gì.
Với việc trước đó FBI đã bác bỏ dữ liệu về Ngân hàng Alfa của ông Sussmann và các cáo buộc về điện thoại Nga dễ dàng bị lật tẩy, điều có vẻ đáng ngạc nhiên là CIA đã không liên lạc với FBI hoặc tiến hành một cuộc điều tra xem ai đứng sau các cáo buộc sai lầm này — đặc biệt khi ông Sussmann được biết đến trong cộng đồng tình báo là có liên kết với chiến dịch tranh cử của bà Clinton.
Thực tế là các cáo buộc hôm 09/02 bao gồm thông tin thu thập được từ lưu lượng truy cập DNS của Tòa Bạch Ốc của ông Trump lẽ ra nên cảnh báo cho cộng đồng tình báo rằng các cáo buộc bắt nguồn từ ông Joffe. Vấn đề này đặc biệt đáng lo ngại. Nếu FBI hoặc CIA đã biết rằng dữ liệu bắt nguồn từ ông Joffe, thì lẽ ra họ cũng sẽ biết được cách mà ông Joffe đã lấy được những dữ liệu này.
Quyền truy cập của ông Joffe vào dữ liệu nhạy cảm cao bị FBI, CIA bỏ qua
Vào những năm 1980, ông Joffe, người gốc Nam Phi, đã tham gia vào một vụ lừa đảo qua thư trong đó mọi người trên toàn quốc nhận được thông báo qua thư rằng họ đã “giành được” một chiếc đồng hồ tủ đứng quả lắc. Sau đó, họ được yêu cầu trả 70 USD để chi trả cho việc vận chuyển và thực hiện. Tổng chưởng lý của Iowa lúc bấy giờ là Tom Miller đã đạt được thỏa thuận dàn xếp với ông Joffe, lưu ý rằng ít nhất 10,000 cư dân đã bị lừa đảo. Ông Miller giải thích rằng các nạn nhân của vụ lừa đảo này “chỉ đơn thuần là mua một chiếc đồng hồ bằng gỗ ép và nhựa giá rẻ chạy bằng pin với giá quá cao.”
Các trích đoạn tin tức trong lịch sử cho thấy vụ lừa đảo này đã mở rộng sang các tiểu bang khác, bao gồm cả Arizona, Missouri, New Mexico, Rhode Island, và Tennessee.
Bất chấp việc tham gia vụ lừa đảo qua thư, ông Joffe tiếp tục thành lập UltraDNS, một công ty cung cấp dịch vụ danh bạ internet mà cuối cùng đã bị một công ty công nghệ thông tin khác, Neustar, tiếp quản vào năm 2006. Khi còn là phó chủ tịch cao cấp và người đứng đầu bộ phận bảo mật tại Neustar, ông Joffe bị cáo buộc đã khai thác quyền truy cập của ông ta vào dữ liệu internet riêng tư, bao gồm cả dữ liệu từ EOP.
Mặc dù không biết bằng cách nào ông Joffe có thể có được cấp phép bảo mật đủ để truy cập vào dữ liệu nhạy cảm cao bao gồm thông tin về các hoạt động internet của tổng thống, nhưng thực tế là ông ta đã có thể làm dấy lên những lo ngại nghiêm trọng về an ninh quốc gia. Theo ông Durham, dữ liệu đã vượt ra ngoài các lượt tra cứu DNS và có khả năng bao gồm bất kỳ số lượng tệp nhạy cảm nào, bao gồm thông tin y tế hoặc thuế cá nhân.
Mặc dù ông Durham đang cáo buộc rằng ông Joffe đã lạm dụng quyền truy cập vào dữ liệu nhạy cảm này để tìm thông tin bất lợi cho ông Trump thay mặt cho chiến dịch tranh cử của bà Clinton, nhưng không có cách nào để biết ông ta có thể đã làm gì khác với thông tin này. Ngoài những người có liên quan đến chiến dịch tranh cử của bà Clinton, bất kỳ đối thủ ngoại quốc nào hoặc các thành viên của giới truyền thông cũng rất muốn tự mình truy cập dữ liệu. Thực tế là FBI và CIA dường như không lo ngại bởi quyền truy cập của ông Joffe và nỗ lực của ông ta nhằm khai thác quyền truy cập đó cho các mục đích chính trị cũng đáng báo động không kém.
Trong nhiệm kỳ của cựu Giám đốc FBI James Comey, ông Joffe đã nhận được Giải thưởng của Giám đốc FBI về An ninh mạng năm 2013.
Ông Jeff Carlson là một phóng viên điều tra và người đồng dẫn chương trình Truth Over News trên Epoch TV. Quý vị có thể liên lạc với ông tại tài khoản Twitter @themarketswork.
Ông Hans Mahncke là một phóng viên điều tra và người đồng dẫn chương trình Truth Over News trên Epoch TV. Quý vị có thể liên lạc với ông tại tài khoản Twitter @hansmahncke
Chú thích của dịch giả:
(*) Duyên tốc đỉnh, nguyên văn “swift boat”, là một loại tàu chiến nhỏ dài chừng 15 mét, có vỏ làm hoàn toàn bằng nhôm mà Hải quân Hoa Kỳ sử dụng trong chiến tranh Việt Nam. Trong cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ năm 2004, khi ông John Kerry ra tranh cử, ông đã bị các cựu chiến binh hải quân, những người đồng ngũ trong chiến tranh Việt Nam thuộc nhóm “Hội Cựu Chiến Binh Duyên Tốc Đỉnh vì Sự Thật” (“Swift Boat Veterans for Truth”) khui ra rằng ông đã thổi phồng quá mức những thành tích chiến đấu của mình. Điều đó đã gây xôn xao lớn trong dư luận và góp phần khiến ông Kerry rơi vào thế bất lợi. Từ đó trở đi “swift boat” đã được dùng để ví von về một cuộc tấn công chính trị không công bằng hoặc không đúng sự thật.
Jeff Carlson và Hans Mahncke thực hiện
Hoàn Nguyên biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: