Hãy cứ trẻ trung như bạn có thể
Một chuyến vui chơi tại hội chợ địa phương trở nên thật bất ngờ
Tôi dường như luôn trẻ hơn tuổi của mình. Khi tôi 17, trong lễ tốt nghiệp trung học, tôi vẫn trông như mới 15. Nó không có ích gì cho đời sống hẹn hò của tôi, nhưng mẹ tôi an ủi tôi rằng, một ngày nào đó vẻ ngoài trẻ trung sẽ giúp tôi. Khi tôi làm mật vụ cho FBI, tôi đã tốt nghiệp trường luật được vài năm, nhưng trông tôi chỉ mới như sinh viên cao đẳng. Không ai nhận ra và chúng tôi đã có quá trình hoạt động thành công. Như mẹ tôi đã nói, thật cám ơn bà. Bạn không thể chọn cha mẹ, nhưng bạn phải có cha mẹ với DNA “tốt”.
Năm 1990, chúng tôi chuyển đến San Diego và con gái tôi cũng vậy, Natalia đã thực hiện cuộc phẫu thuật trị tật nứt đốt sống. Chúng tôi được biết đó là cuộc phẫu thuật chỉnh hình tốt nhất trên thế giới tại bệnh viện Nhi đồng [bây giờ là bệnh viện Nhi đồng Rady – San Diego]. Nhiều năm sau, khi con gái của tôi lên 3 và 5 tuổi, chúng tôi đến hội chợ Del Mar vào ngày 4 tháng 7. Hội chợ rất lớn. Họ tổ chức đua ngựa, đua xe, đấu bò, cuộc thi câu lạc bộ 4-H với tất cả các loại động vật nông trại, hòa nhạc rock, lễ hội bia, và bất kể thứ gì bạn có thể muốn trong một hội chợ tiểu bang, điều đó có nghĩa là họ cũng có một ngày hội.
Bạn nên biết một vài trò trong nhóm trò chơi cuối cùng này, khi quả bóng bàn có vẻ không bao giờ rơi vào cái tô cá vàng tròn nhỏ, vòng xiếc bóng rổ không cùng chiều cao hoặc đường kính như những cái thường thấy, và khi phóng phi tiêu vào trái bóng để thắng giải thưởng, có thể bạn là người thắng cuộc duy nhất nếu bạn làm bể trái bóng nhỏ xíu trên góc cao.
Đó là thứ mà những anh chàng quản trò lừa bạn. Nghĩ về những người bán xe cũ cẩu thả và Bernie Madoff. Những nam thanh niên, khoảng 20 tuổi, hay hơn một chút, chơi những trò chơi này để gây ấn tượng với bạn gái, vậy bạn biết tại sao những cái trại lừa bịp này mang lại thành công.
Khi tôi đẩy Natalia trên chiếc xe lăn màu tím với một tay, và giữ bàn tay nhỏ của Ariel trong tay kia, những chú gấu bông to nhất trong lễ hội lờ mờ hiện ra gần khúc quanh. Hầu hết là những chú gấu bông màu hồng, tím, hoặc vàng và trắng.
Các con tôi ngay lập tức đồng thanh khóc thét rằng các con muốn con gấu. Tất nhiên, bạn không thể mua. Bạn phải chơi và giành chiến thắng để có được nó. Cái quầy đặc biệt này tên là, “Đoán cân nặng và tuổi của bạn”. Với sai lệch phán đoán chỉ 2 pound hoặc 2 tuổi so với con số đúng, bạn sẽ thua cuộc. Anh chàng quản trò sẽ lấy tiền của bạn, và họ khá lành nghề.
Nếu bạn đoán tuổi cách 3 năm, bạn được thưởng một móc khóa có hình chú gấu nhỏ xinh xắn. Nếu bạn đoán cách 5 năm, bạn được một chú gấu bông nhỏ. Nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng không ai trả tiền hay thử cơ hội của họ lại trông chờ những điều đó. Nó thật sự là được ăn cả ngã về không, và người quản trò thì không phải dễ bắt nạt.
Với phần cân nặng, bạn phải đứng trên một cái bục xi măng thấp. Tôi cảm thấy ngờ vực về điều đó. Tại sao bạn không thể đứng trên vỉa hè và để cậu ấy đoán cân nặng của bạn?
Khi chúng tôi đến những hội chợ này, đôi khi tôi đi thẳng từ chỗ làm và mặc comple xanh, mang một khẩu súng SIG Sauer 9mm trên hông, hai băng đạn với tổng cộng 40 viên, và một cái còng trên thắt lưng. Những lần khác tôi mặc quần soóc và áo thun, tuy nhiên cậu quản trò vẫn đoán cân nặng của tôi sai lệch chỉ khác hai pound! Nhưng đoán tuổi một người là một câu chuyện khác.
Tôi vui vì cậu con trai lớn tuổi teen của tôi đã đi hướng khác trong hội chợ, điều này cho tôi một chút lợi thế về độ tuổi, ít nhất nó vẫn khiến người quản trò ít có cơ hội đoán trúng. Mặc dù những cô bé không hề nhận biết chuyện gì sắp xảy ra, tôi thì thầm bảo các con đừng nói gì, và, đặc biệt là, không cười để người quản trò nghĩ có điều gì đó đang diễn ra.
Tôi trả 5 USD và đứng đó cho người quản trò. Một đám đông nhỏ đã tụ tập – một người cha cố gắng thắng con gấu cho đứa con gái nhỏ dễ thương của anh ta – và trò chơi tiếp tục.
Cậu ta khoảng 30 tuổi. Tôi đã học qua nhiều năm rằng người càng trẻ, càng khó đoán tuổi người lớn hơn. Nhớ rằng, người quản trò thông thường là một người đàn ông đại trượng phu trẻ tuổi, không phải trung niên hay cụ già với con gái.
Cho nên, cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, quan sát tôi một cách cẩn thận – mà tôi chắc chắn đó là một phần của sự trình diễn của cậu ấy cho đám đông – cậu ấy tựa cằm vào tay và tuyên bố, “40!”
Tôi không thay đổi sắc mặt, tôi mở ví và đưa cậu ta xem bằng lái xe California của tôi.
Cậu ấy nhìn vào nó một cách cẩn thận, tìm năm sinh của tôi, 1947 – không phải 1954, như cậu ấy đã hy vọng – và nhận ra cậu ấy đoán tuổi cách 7 năm. Đám đông vẫn đang đợi kết quả, không ai quá kiên nhẫn, và sau đó họ chứng kiến người quản trò lấy một cái cây dài và mang xuống một chú gấu to màu trắng và tím. Khi cậu ta hạ nó xuống, có một tràng vỗ tay tán thưởng từ đám đông. Tôi đã thắng! Người xem sẽ cảm kích bất kỳ cái gì đánh bại những anh chàng này.
Những cô bé hồi hộp. Ngay cả Natalie đã nhảy vũ điệu gấu riêng của con, những đứa trẻ mặc quần dải đeo đi đằng sau chiếc xe lăn và cô bé đẩy nó một cách thông minh với con gấu to chất đầy. Tất nhiên, lợi ích thực sự duy nhất mà người quản trò khi thua cuộc nhận được là họ muốn bạn đi vòng quanh hội chợ cả ngày với chú gấu, quảng cáo, để người khác có thể nhìn thấy – điều ấy có thể được lắm chứ! Sau đó những người khác sẽ lãng phí tiền khi tham gia vào trò chơi đoán tuổi và cân nặng của họ. Ngón nghề là vậy, tôi nghĩ thế, cho nên chúng tôi cất chú gấu ở bãi đậu xe và quay lại hội chợ.
Năm kế tiếp, chúng tôi đi qua lối vào cổng khoảng 11 giờ sáng. Các cô bé thấy đường dành cho người đi bộ đến quầy lễ hội và Natalie hét lên, “Hãy đi lấy gấu bông của chúng ta!”
Tôi đã hy vọng rằng con bé không tăng cảm giác được hưởng đặc quyền khi thắng giải một con gấu, nhưng tri giác sâu sắc về sự công bằng, và nhiệm vụ cả đời giành lại công lý cho những người bị lừa gạt của tôi trỗi dậy.
“Được thôi,” tôi nói với con, “nhưng không được cười hay cho đi trò chơi nhỏ của chúng ta.”
Cơ hội ngàn vàng, và trong một vài phút, chúng tôi đã đánh bại được một anh chàng quản trò khác. Chúng tôi rời đi, lần này với một con gấu trắng hồng, và đưa nó đến thẳng chiếc xe tải.
Khoảng 7 giờ tối, chúng tôi đang trên đường đến khán đài để xem ban nhạc Navy chơi phiên bản “Khúc dạo đầu 1812” (1812 Overture) của Tchaikovsky, cuối cùng là màn bắn pháo hoa từ đại bác để kết thúc ngày hội chợ. Khi xe lăn bánh về nhà, chúng tôi đi qua quầy “Đoán tuổi và cân nặng của bạn” và Natalie gọi tôi: “Cha, có một người quản trò khác. Hay chúng ta lấy một con gấu khác nữa đi.”
Tôi nhìn qua. Không còn nghi ngờ gì nữa, người quản trò đã thay đổi, và người đàn ông này không biết chúng tôi. Tôi cũng chú ý thấy gấu to không vơi đi so với buổi sáng, có nghĩa là chẳng có ai thắng trong cả ngày. Cho nên tôi đồng ý với Natalia rằng chúng tôi nên lấy thêm một con gấu nữa, “trước khi ra về”.
Tôi trả tiền và người đàn ông nhìn thấy ba gương mặt lạ lẫm của chúng tôi. Anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân và, tôi nghe, một lần nữa, tôi 40 tuổi. Thật ra năm nay tôi 48 tuổi, cho nên anh ta đoán tuổi cách 8 năm và một con gấu nữa thuộc về chúng tôi. Chúng tôi phải mang nó theo, không phải về phía chiếc xe, nếu không chúng tôi sẽ lỡ màn trình diễn pháo hoa, và điều này thật là bất tiện.
Trên đường về, khi những cô bé đang ngủ, tôi nhận ra chúng tôi nên làm gì. Sáng hôm sau, tôi nói: “Các con đã có đủ gấu to. Chúng ta nên đem những chú gấu năm nay đến bệnh viện Nhi đồng.” Thật đáng ngạc nhiên, không có ai phản đối, nên chúng tôi đưa chú gấu vàng và hồng vào trong xe.
Tại bệnh viện, chúng tôi đến phòng trị liệu thể chất, một dãy nhiều phòng với những dụng cụ to nhỏ đủ loại, cái vịn tay đôi dài, bệ đứng bằng đệm, đồ chơi hỗ trợ, và tấm kính dài trên sàn nhà có video và công cụ phân tích ở dưới để đo lường mọi thứ, chúng giúp những đứa trẻ cải thiện khả năng đi lại. Dọc theo bức tường phía xa, có hơn 12 cái ghế cho trẻ em, đều trống vào giờ đó vì đang vào buổi sáng Chủ nhật.
Chúng tôi nói chuyện với chuyên gia trị liệu đang ở đó và hỏi liệu cô ấy có nhận hai chú gấu bông to mà chúng tôi đã mang theo đây không. Không thành vấn đề, thật ra, chúng được chào đón nhất, nhưng cô ấy tự hỏi chúng đến từ đâu. Cho nên tôi đã nói với cô ấy. Cô ấy biết Natalia từ những buổi trị liệu và xem món quà gấu bông này như một sự tri ân.
Năm kế tiếp, cũng như vậy. Buổi sáng hôm sau chúng tôi mang thêm hai chú gấu đến bệnh viện Nhi đồng. Sau đó, chúng tôi có kì nghỉ cuối tuần dài ở Las Vegas, nơi khách sạn Circus Circus có hành lang rất to với công viên giải trí rộng 5 mẫu (khoảng hơn 2 km vuông) – và một quầy lễ hội. Ngày tiếp theo, chúng tôi về San Diego với một con gấu khác cho những đứa trẻ tại nơi trị liệu thể chất. Tại vườn Busch, con gái tôi nhìn thấy một phiên bản lớn của Điều Một và Điều Hai của Bác sĩ Seuss, chúng tôi mang về nhà và lưu giữ trước sự vui thích của các con. Nhưng bất kỳ con gấu nào chúng tôi thắng, và luôn luôn là “một cặp mỗi năm” từ hội chợ Del Mar, đều được mang thẳng đến bệnh viện Nhi đồng.
Vào mùa hè năm 2000, chỉ trước khi rời San Diego, chúng tôi đến hội chợ lần cuối. Chúng tôi thấy giải đấu bò, đua xe, đua ngựa, và pháo hoa. Chúng tôi cũng lấy được hai con gấu bông to nữa.
Sáng hôm sau, đúng thời khắc như cỗ máy đồng hồ hàng năm, chúng tôi đưa các con đến trị liệu thể chất. Trước khi chúng tôi rời khỏi phòng, tôi quay lại để nhìn những cái ghế trẻ con dựa vào bức tường ở đằng xa. Hiện giờ có một hàng 15 con gấu bông lớn – hồng, tím, và vàng – những con cũ bẩn và quần áo xấu hơn những con mới hơn, nhưng tất cả những chú gấu đều to hơn những đứa trẻ. Bọn trẻ chơi với nó cả ngày, và trong những tuần và tháng sắp tới.
Khi những cô bé và tôi đi ra, một phụ nữ đến phòng trị liệu vật lý lần đầu tiên với đứa con nhỏ. Cô ấy ngạc nhiên khi nhìn thấy tất cả những con gấu bông ngày hội. Cô ấy hỏi nhà trị liệu, người đã chào cô ấy, những con gấu này từ đâu. Cô ấy không thấy tôi ở cánh cửa cách đó vài feet, và có một giọng thì thầm, cô ấy nói với người phụ nữ, “Ồ, đó là những chú gấu của ông Barnes. Ông ấy mang đến đây mỗi năm bởi vì ông ấy trông trẻ hơn tuổi thật.”
Và đó là phần kết của câu chuyện. Bài học là nếu bạn có được đặc ân nào đó giống như thế này, đúng, đó là một điều vô cùng tuyệt diệu. Hãy tận hưởng và sử dụng nó để làm được một điều tốt lành cho xã hội, một điều gì đó giúp cải thiện nghiệp chướng trên thế giới, một điều gì đó xứng đáng, một điều gì đó đạo đức, một điều gì đó dạy con bạn những bài học tốt nhất, và một điều gì đó chỉ đơn thuần là sự giúp đỡ, đặc biệt là cho những đứa trẻ rất cần sự giúp đỡ.
Và cho dù bạn trông trẻ hay già, khi làm những việc này, bạn sẽ cảm thấy mình tươi trẻ hơn. Hành động đó không có giới hạn về tuổi tác.
Wayne A. Barnes là một nhân viên FBI làm việc trong cục chống gián điệp 29 năm. Ông ấy đã tham gia nhiều mật vụ, bao gồm là một thành viên của Black Panthers. Những câu chuyện điệp viên đầu tiên của ông ấy là báo cáo những kẻ đào ngũ khỏi Ủy ban an ninh Nhà nước Xô Viết. Hiện tại ông ấy điều tra riêng ở Nam Florida.
Wayne A. Barnes
Ngọc Thuần biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: