Giá trị của lối sống thanh đạm: Bí quyết chi tiêu một cách khôn ngoan
Những đứa trẻ của thời kỳ Đại Khủng Hoảng rất quen thuộc với lối sống thanh đạm.
Cha của tôi là một người lớn lên trong nghèo khó. Nhờ Đạo luật G.I Bill* mà ông đã trở thành một bác sĩ. Ông đã phục vụ trong bộ binh tại chiến trường nước Ý. Người thường nhắc những đứa trẻ chúng tôi về việc để đèn sáng trong nhà. Còn cha mẹ vợ của tôi thì đóng gói thức ăn đem theo trong các dịp đi nghỉ lễ, nên họ rất hiếm khi đi ăn ở nhà hàng. Một trong số những giáo sư của tôi ở trường đại học thì sử dụng giấy báo cũ làm vật liệu cách nhiệt cho các chai nước soda ướp lạnh. Một vài bậc phụ huynh mà tôi biết, cả cha mẹ của tôi nữa, thì không tán dương lắm máy điều hòa nhiệt độ, ngay cả trong những ngày hè oi ả của vùng Piedmont tiểu bang North Carolina.
Vào khoản thời gian trước đây, rất nhiều người Hoa Kỳ tự hào về việc kiếm được từng đồng xu nhưng không hề trở thành kẻ hà tiện.
Tổng thống Benjamin Franklin nổi tiếng là người ủng hộ lối sống thanh đạm, đã viết như thế này, “Quý vị mua sắm những thứ không cần thiết thì về lâu dài quý vị cũng sẽ bán đi những thứ cần thiết của mình.”
Một câu nói nổi tiếng trong thời kỳ Đệ Nhị Thế Chiến Thường được cho là có nguồn gốc từ vùng New England rằng, “Hãy sử dụng nó, hãy tận dụng nó, hãy bắt [nó] làm việc, hoặc là hãy làm việc mà không cần có nó.”
Trong bài báo “Không có ai trở nên giàu có bằng cách tiêu tiền”, tác giả Bill Fay kể lại cuộc trò chuyện của mình và một người bạn thời đại học vào năm 1973, người có tài sản trị giá hàng triệu đô la. Fay đã hỏi bạn của mình rằng liệu một người nào đó trong khả năng có hạn của mình có thể trở nên giàu có hay không.
“Tôi sẽ kể cho bạn nghe điều mà cha tôi đã nói,” người bạn giàu có nói, “Chưa có một người nào trở nên giàu có bằng cách tiêu tiền.”
Theo điều mà Fay đã chia sẻ, người bạn của ông không có ý nói về việc đầu tư tiền bạc. Không phải vậy, ý của anh ấy là nói về việc chi tiêu 300 đô la vào một chiếc váy hoặc là những nhà hàng sang trọng.
Điển hình là tỷ phú Donald Trump. Ông là một người ủng hộ nhiệt tình các hãng thức ăn nhanh như Mcdonald’s và Gà Rán KFC. Những món ăn nhanh như bánh mì kẹp và khoai tây chiên này là có lành mạnh hay không thì chúng ta không cần phải bàn luận ở đây, nhưng rõ ràng ông Trump đang tiết kiệm được nhiều tiền khi không ăn uống trong các nhà hàng năm sao.
Và hiện tại, chúng ta đang mắc kẹt trong một thời kỳ lạm phát khi giá thực phẩm và khí đốt đang bào mòn ví của chúng ta nhanh hơn cả việc ông Trump ăn một chiếc bánh Big Mac. Chúng ta có thể làm gì để thực hành tính tiết kiệm của người dân Hoa Kỳ xưa?
Chúng ta có thể bảo dưỡng tốt các chiếc xe hơi và xe tải của mình. Giá cả của những chiếc xe mới và cả những chiếc đã qua sử dụng đã tăng kịch trần chỉ trong sáu tháng qua. Hãy thay dầu nhớt, kiểm tra lốp xe, bảo dưỡng động cơ, và chúng ta có thể tiếp tục sử dụng chiếc xe hiện có của mình.
Hãy thanh toán bằng tiền mặt thay vì thẻ tín dụng trong trường hợp có thể. Khi chúng ta loại bỏ những thẻ tín dụng này tại cửa hàng tạp hóa, chúng ta thật sự biết rằng chúng ta đã mua những gì. Khi chúng ta sử dụng những chiếc thẻ nhựa ấy, chi phí sẽ trở nên vô hình cho đến khi hóa đơn được gửi đến nhà.
Cắt giảm các chi phí không cần thiết, đặc biệt là các khoản mua sắm bốc đồng. Bạn đang ở tại một cửa hàng tạp hóa, nơi đó đang bán thịt thăn lưng bò với giá 13 đô la mỗi pound (khoản 0,5 kg). Bạn đang có dự định mua một vài miếng bít-tết cho gia đình mình, tuy nhiên nếu bạn là một phép tính nhỏ, bạn sẽ thấy rằng mình sẽ phải tiêu tốn hơn 30 đô la cho bữa ăn tối tại nhà. Hãy tiếp tục tính theo cách này và bạn sẽ cân nhắc được nhiều điều hơn nữa.
Quay lại với câu ngạn ngữ của vùng New England ở trên. Bạn có thật sự cần một đôi giày mới hoặc là có thể tiếp tục sử dụng đôi hiện có? Nếu những đứa trẻ cần thêm quần áo, bạn có thể thử tìm những chiếc váy, áo thun, hoặc áo len tại một cửa hàng tiết kiệm không? Liệu bạn có thể làm công việc của mình mà không có máy điện toán hoặc điện thoại không?
Trao đổi hàng hóa cũng là một truyền thống cổ điển của Hoa Kỳ. Nếu bạn muốn thay đổi không gian bếp của mình, liệu bạn có thứ gì có thể trao đổi với người thợ xây dựng để đổi lấy công việc của anh ta hay không? Dịch vụ pháp lý? Tư vấn tài chính? Xây dựng trang mạng? Xây gạch? Đúng là những hoạt động trao đổi này sẽ tốn thời gian, nhưng chúng sẽ tiết kiệm được tiền.
Cuối cùng, và đặc biệt dành cho những người đọc giống như tôi, hãy cân nhắc từng đồng xu một, hãy dự trữ những loại thực phẩm có thể để lâu như gạo và thực phẩm đóng hộp. Mua những loại thực phẩm mà bạn thích ăn, hiểu biết rõ ràng rằng những hàng hóa này sẽ tiếp tục tăng giá. Bạn nên có nhiều biện pháp bảo vệ khỏi lạm phát cũng như trong trường hợp thiếu lương thực xảy ra, như một số người đã dự báo trước.
Tổ tiên của chúng ta đã vượt qua rất nhiều thời điểm khó khăn. Và chúng ta cũng có thể làm được điều đó.
Ông Jeff Minick có bốn người con và rất nhiều cháu đang ở tuổi lớn. Trong 20 năm, ông đã dạy lịch sử, văn học, và ngôn ngữ Latin cho các học sinh tại Asheville, Bắc Carolina. Ông là tác giả của hai cuốn tiểu thuyết có nhan đề “Amanda Bell” và “Dust On Their Wings,” và hai tác phẩm hiện thực có nhan đề “Learning As I Go” and “Movies Make The Man.” Hiện tại, ông sống và làm việc tại Front Royal, Virginia. Quý vị có thể theo dõi ông tại trang JeffMinick.com.
Ghi chú của dịch giả:
Các Điều chỉnh luật của quân nhân năm 1944 , thường được gọi là Đạo luật GI Bill , cung cấp một loạt các lợi ích dành cho cựu quân nhân Hoa Kỳ trở về từ Đệ nhị thế chiến. Đạo luật GI ban đầu hết hạn vào năm 1956, nhưng thuật ngữ “GI Bill” vẫn được sử dụng để chỉ các chương trình được tạo ra nhằm hỗ trợ cựu quân nhân Hoa Kỳ.
Hoàng Long biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: