Gắn kết cộng đồng binh sĩ: Trở về với ‘sức mạnh trung tâm’
Tôi không bao giờ nghĩ rằng chúng ta tự xem mình là những nạn nhân nhưng chúng ta bị gán cho cái nhãn là “bị tổn thương,” nên chúng ta phải liên tục chống lại những lời xuyên tạc và việc đó thật cam go. Bị tổn thương có thể đồng nghĩa với bất cứ thứ gì trong toàn bộ trạng thái “bất thường” và điều đó không bao giờ tốt đẹp cả.
Những điều mà chúng ta đang phải đối phó phần nào thuộc về một vấn đề đặc tính. Khi chúng ta lâm chiến thì dường như chẳng có vấn đề gì; nhưng khi quay trở về thì chúng ta lại có cảm giác bị mắc kẹt trong trạng thái “bất thường” đó.
Nói ngắn gọn, chúng ta xung trận với cảm giác được trân trọng và được thừa nhận là một phần của đội ngũ [chiến đấu], sau đó khi trở về chúng ta cảm giác thấy sự bất thường và chúng ta bị tách rời khỏi đội ngũ chiến đấu của mình.
“Đội ngũ” này chính là sự liên kết với đặc tính cá nhân của chúng ta. Đó cũng là mối liên hệ với bản ngã trước và sau của chúng ta về việc chúng ta là ai và đã từng như thế nào. Đó là một mối liên hệ không giống với bất kỳ mối liên hệ nào khác. Do đó, sự xung đột này trở thành một phần của đặc tính cá nhân. Quý vị hiểu điều đó chứ?
Điều này giải thích lý do tại sao một số ít người trong chúng ta mà có thể được tuyển vào làm nhân viên chấp pháp (LEOs) hoặc đại loại như nhân viên của hệ thống cấp cứu y tế (EMS), thì không gặp các vấn đề về tính cách giống như vậy. Tôi cũng có thể nói điều tương tự như vậy về các câu lạc bộ xe máy, các doanh nghiệp của các chiến binh như GruntStyle và Ranger Up, và các nhóm nhạc như REDCON-1.
Họ đáp ứng nhu cầu đó bằng cách duy trì một đội nhóm và đánh giá cao các mục tiêu chung của nhóm này.
Lời thề hy sinh vì chiến hữu (Spartan Pledge) mang lại hiệu quả vì lời hứa này gắn kết lại một phần của đội ngũ chiến đấu và thiết lập một trọng tâm mang tính sứ mệnh. Tổ chức GallantFew, Inc. hoạt động hiệu quả vì tổ chức này gắn kết một binh sĩ có thanh danh trong giới dân sự và một binh sĩ vừa giải ngũ trong một nhóm cố vấn/được cố vấn bởi cùng một mối ràng buộc chung.
Tiếp theo, hãy khám phá điều tương tự xảy ra tại Warrior Pointe. Inc. và phòng trò chuyện 24 giờ ASMDSS.com dành cho các binh sĩ.
Ngoài ra, trong những điều kiện như thế này, các binh sĩ nhận được sự tôn trọng hơn. Sự tôn trọng là rất quan trọng đối với các binh sĩ của chúng ta và hầu hết chúng ta nhận được chẳng gì mấy ngoài sự thương hại. Sự thương hại thì không hay ho chút nào.
Khi một người nào đó chuyển đổi từ nhóm dân thường sang đội ngũ các binh sĩ; đội ngũ này trở thành sức mạnh trung tâm của nhân cách. Đặc tính này không thể bị bỏ qua và được củng cố mỗi khi nhóm binh sĩ phải cùng nhau trải qua áp lực, thử thách, và chiến đấu dưới làn bom đạn. Họ cùng nhau chia sẻ nỗi đau, sự mất mát, cùng nhau sống sót, và cùng nhau CHIẾN THẮNG.
Các binh sĩ không trở thành như vậy chỉ nhờ vào sự huấn luyện; chúng tôi được sinh ra như thế. Những người tình nguyện trong chúng tôi đều có những lựa chọn khác nhưng chúng tôi đã chọn trở thành một chiến binh ở một mức độ nào đó. Những người khác thì không và tôi tin rằng mọi người cuối cùng sẽ làm những điều mình khao khát nhất.
Chúng ta cần gắn kết cùng nhau như một nhóm thì mới trở thành chính mình khi chúng ta là mỗi cá nhân đơn lẻ hoặc là chúng ta sẽ tìm cách cô lập gần như hoàn toàn bản thân ra khỏi mọi phương diện của xã hội. Sự cô lập thường dẫn đến những hành vi tiêu cực như: lạm dụng chất kích thích, rượu, bạo lực, trầm cảm, và tự sát — chúng ta xứng đáng có được những điều tốt đẹp hơn. Sự kết nối với nhau sẽ lấp đầy khoảng trống cho hầu hết chúng ta.
Chúng ta, một cộng đồng chiến binh, có thể thay đổi nhận thức sai lầm của Mỹ quốc bằng cách tuân theo “Bản Kế hoạch” (The Plan), sau đó chúng ta có thể cứu lấy những người khác. Thêm một nhiệm vụ nữa; chỉ một nữa thôi. Đó chính là hãy kết nối lại với nhau.
Chúa ban phước lành, chúng ta hãy cố gắng bằng mọi cách nhé!
Bài báo này được phát hành lần đầu trên Tạp chí Havok.
Sự xuất hiện của thông tin trực quan của Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ (DoD) không ám chỉ hoặc thể hiện sự bảo chứng của DoD.
Doanh Doanh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times