Đôi cánh thiên thần
Tôi đã nhìn vào mắt bạn. Sự dịu dàng của bạn làm trái tim tôi loạn nhịp. Vào lúc đó, tất cả áo giáp và gai nhọn của tôi đã tan biến. Kể từ ngày đó trở đi, tôi bắt đầu học cách yêu thương bản thân vì tôi có một đôi cánh của thiên thần và một người bạn thật tốt bụng và ấm áp.
Tôi ghét bản thân mình; mọi người đều coi tôi là đứa không bình thường. Những người khác có thể chơi các trò mạo hiểm trên thanh xà và đạp xe, còn tôi thì không. Tôi được chẩn đoán mắc chứng rối loạn tủy sống nghiêm trọng. Tôi biết tôi sẽ luôn thấp bé hơn những người khác.
Tôi ghét đi học, và tôi ghét các bạn cùng lớp.
Tôi ghét cách mọi người nhìn tôi và chất vấn tôi.
Tôi ghét trông thấy người khác mỉm cười rộng lượng và đứng thẳng.
Và tôi càng căm ghét hơn khi soi gương và thấy một con quái vật xấu xí gù lưng.
Bạn bè nói tôi lạnh lùng, cô lập và luôn giữ khoảng cách với người khác.
Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ tiếp tục như vậy trong suốt quãng đời còn lại, cho đến khi bạn xuất hiện.
Chiều hôm đó, tôi đang ngồi một mình trong góc khuôn viên trường, một nơi mà tôi biết sẽ không bị ai quấy rầy. Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói.
“Xin chào. Mình ngồi cạnh được không?” Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thấy bạn.
Bạn có mái tóc ngắn xoăn với một nụ cười thu hút trên khuôn mặt bầu bĩnh.
“Bạn đang nhìn gì đó?”
“Đàn kiến.”
“Chúng đang làm gì vậy?”
“Tôi chẳng biết.”
“Mình cá là chúng đang chơi trò chơi và kết bạn. Bạn có nghĩ vậy không?”
Câu chuyện của chúng tôi đã bắt đầu như thế. Chúng tôi tiếp tục nói về tất cả mọi thứ trên đời: chuyện về kiến, những đám mây, hốc tường nơi ẩn náu bé nhỏ của tôi…, cho đến khi mặt trời lặn.
Đột nhiên, đôi mắt của bạn dừng lại trên lưng tôi và nhìn chằm chằm vào nó.
“Ồ không, điều tôi sợ nhất đã xảy ra! Bạn đã phát hiện ra dị tật của tôi và tôi chắc chắn rằng kể từ lúc này bạn sẽ khinh thường tôi.”
Bạn đứng dậy, chỉ vào lưng tôi và nói: “Mình biết tại sao lưng bạn lại bị còng đấy”.
Tôi nhắm mắt như một tên tội phạm chờ xét xử. Trong tâm tôi cầu mong bạn đừng bỏ đi. Nhưng bạn vẫn giữ vẻ tự mãn mà nói, “Mình biết bạn có gì trong đó. Bạn cũng biết chứ?”
“Không,” tôi trả lời một cách yếu ớt.
Bạn ngồi xổm xuống và thì thầm vào tai tôi.
“Lưng của bạn bị còng vì bạn đã có một đôi cánh từ các thiên thần.”
Tôi đã choáng váng. Tôi đã nhìn vào mắt bạn. Sự dịu dàng của bạn làm trái tim tôi loạn nhịp. Vào lúc đó, tất cả áo giáp và gai nhọn của tôi đã tan biến.
Kể từ ngày đó trở đi, tôi bắt đầu học cách yêu thương bản thân vì tôi có một đôi cánh của thiên thần và một người bạn thật tốt bụng và ấm áp.
Xi Xi
Ngân Hà biên dịch
Xem thêm: