ĐỘC QUYỀN: FBI đã tiến hành giám sát không có trát lệnh đối với một người đăng bán súng trên Facebook
Một người đàn ông Texas đăng trên Facebook rằng ông đang bán súng của chính mình và đã bị Cục Quản lý Rượu, Thuốc lá, Súng và Chất nổ (ATF) theo dõi mà không có giấy phép. ATF đã điều tra người này, không tìm thấy bằng chứng nào, nhưng đã chuyển thông tin của ông cho FBI để theo dõi ông trong ít nhất sáu tháng.
Theo các tài liệu nội bộ được The Epoch Times xem xét, hai đặc vụ của ATF đã phỏng vấn người đàn ông gốc Tây Ban Nha này, và ông này thừa nhận đã “quảng cáo” bán súng cá nhân của mình trên Facebook. Ông nói rằng ông có “thói quen” mua súng mới, mày mò chơi súng, sau đó mất hứng thú, và bán đi. Người đàn ông này nói với các đặc vụ rằng ông chưa bao giờ bán để kiếm lời.
Ông Eric Olson, một luật sư của Tổ chức Chủ sở hữu súng của Mỹ (GOA), nói với The Epoch Times: “Tôi cứ chờ đợi phần mà ATF xác định được điều gì đó bất hợp pháp, và điều đó đã không bao giờ xảy ra.” GOA đã thu thập các hồ sơ này thông qua vụ kiện theo Đạo luật Tự do Thông tin (FOIA) đang diễn ra chống lại ATF và FBI. Các tài liệu này được biên tập lại nhiều hơn so với mười tài liệu trước đó, với toàn bộ các trang được che đi bằng màu đen.
“Họ đang theo dõi anh chàng này vì anh ta đã làm điều mà hàng triệu người có sở thích khác làm: bán một phần trong bộ sưu tập cá nhân của họ. Đó không phải là một tội, nhưng rõ ràng ATF không thích mọi người trao đổi súng của họ với tần suất cao,” ông Olson nói.
Chương trình bí mật ATF-FBI
Phát ngôn viên của ATF, ông Erik Longnecker, đã xác nhận với The Epoch Times rằng người đàn ông sử dụng Facebook đã bị FBI giám sát hàng ngày vào năm 2021 vì “nghi ngờ vi phạm” luật liên bang về mua súng cho người khác (straw purchasing) và buôn bán súng mà không có giấy phép.
Tiết lộ này là một phần trong một bài độc quyền [của The Epoch Times] đang diễn ra về chương trình được phát hiện giữa ATF và FBI bằng cách sử dụng Hệ thống Kiểm tra Lý lịch Hình sự Tức thì Quốc gia (NICS) để theo dõi các cá nhân chỉ là “có khả năng” vi phạm pháp luật. NICS là một cơ sở dữ liệu về các cá nhân bị cấm mua súng do bị kết án trọng tội, sử dụng ma túy, bạo lực gia đình, và các trường hợp không đủ tư cách khác.
Mọi nghi phạm mà ATF đệ trình lên “Dịch vụ Giám sát NICS” của FBI đều được kiểm tra thủ công hàng ngày về việc bán súng trong 30 đến 180 ngày, với quyền chọn gia hạn giám sát không giới hạn số lần. Một phát ngôn viên của FBI cho biết bộ phận NICS này từ chối bình luận về việc liệu người đàn ông này có còn bị giám sát hay không.
Facebook và súng
Các hồ sơ đã được biên tập lại đề cập ở trên được cung cấp cho GOA không nêu rõ liệu ATF ban đầu quan tâm đến nghi phạm như thế nào, khiến người ta không chắc chắn liệu các bài đăng trên Facebook có khởi xướng cuộc điều tra đó hay không. Khi được hỏi liệu Facebook có mách nước cho cơ quan này về các bài đăng về súng hay không, thì vị phát ngôn viên của ATF đã từ chối bình luận.
Chính sách của Facebook cho phép các cửa hàng bán súng và đại lý trực tuyến được cấp phép bán súng và đạn dược trên nền tảng của họ, miễn là họ tuân thủ tất cả các luật và quy định hiện hành. Tuy nhiên, công ty thuộc sở hữu của Meta này nghiêm cấm việc bán hoặc trao đổi vũ khí và đạn dược giữa các cá nhân. Ông Olson nhận xét: “Điều đó không khiến cho việc buôn bán giữa các cá nhân là có tội chỉ vì Facebook không cho phép.”
Facebook đã không hồi đáp các câu hỏi về việc liệu họ có cung cấp các bài đăng liên quan đến việc bán súng cho cơ quan chấp pháp liên bang hay không và họ thực thi các chính sách về súng của mình như thế nào.
Người đàn ông có vô tội không?
Các đặc vụ ATF từ Văn phòng Địa phương McAllen dường như minh oan cho người đàn ông này trong báo cáo về việc mua súng dùm của họ. Thuật ngữ này (straw purchasing) muốn nói đến việc mua súng cho người khác, thường là người không qua được hệ thống kiểm tra lý lịch của NICS.
Tuy nhiên, người đàn ông đó nói với các đặc vụ rằng ông “chủ yếu bán súng cho bằng hữu của mình, nhưng phủ nhận việc mua súng đặc biệt cho bằng hữu của mình.” Hồ sơ cũng cho biết nghi phạm này nói với các đặc vụ rằng ông chỉ mua súng cho bản thân và sẽ “mày mò với những khẩu súng bằng cách lắp thêm lò xo hoặc cò súng mới, nghịch chán rồi sau đó rao bán.”
Đối với cáo buộc rằng ông giao dịch mà không có giấy phép, nghi phạm nói với các đặc vụ rằng ông sẽ “hòa vốn hoặc mất rất nhiều tiền tùy thuộc vào cách ông đã xử lý những khẩu súng đó.”
Lời giải thích của người này về hoạt động của ông gần như chính xác là những gì luật liên bang cho phép rõ ràng. Đạo luật Kiểm soát Súng năm 1968 quy định cụ thể rằng một người không cần phải xin giấy phép từ ATF nếu cá nhân đó “thỉnh thoảng bán, trao đổi, hoặc mua súng để bổ sung cho bộ sưu tập cá nhân hoặc cho một sở thích.” ATF thậm chí còn có một bản tóm tắt trên trang web của mình có nội dung: “Nếu quý vị chỉ thỉnh thoảng bán súng từ bộ sưu tập cá nhân của mình, thì quý vị không cần phải có giấy phép.”
Luật liên bang quy định cá nhân chỉ cần xin giấy phép từ ATF nếu người đó tham gia kinh doanh buôn bán súng. Điều này được định nghĩa trong luật là một người “dành thời gian, sự chú ý, và sức lao động” để buôn bán súng” với mục tiêu chính là sinh kế. Trong trường hợp này, cư dân Texas đó đã làm việc đầy đủ và minh bạch về các hoạt động của mình, thậm chí còn sử dụng thẻ tín dụng để mua súng.
Truy tìm một tội phạm
Khi được hỏi tại sao ATF yêu cầu FBI theo dõi người đàn ông đó sau cuộc phỏng vấn, ông Longecker nêu ra rằng báo cáo cũng cho biết đối tượng thừa nhận đã ghi sai lệch địa chỉ của mình trên mẫu 4473. Điều đó đề cập đến mẫu kiểm tra lý lịch đã hoàn thành cho hệ thống NICS.
Khai man trên Mẫu 4473 có thể bị phạt tới 10 năm tù vì tội khai man. Tuy nhiên, phát ngôn viên của ATF xác nhận rằng nghi phạm không bị truy tố vì cung cấp sai địa chỉ nhà.
Ông Olson cho biết người đàn ông này cũng giống như bất kỳ ai có “nguồn lực hạn chế nhưng ham muốn đồ chơi mới vô hạn.” Ông đề cập đến những người có cùng sở thích mua và bán tác phẩm nghệ thuật, đàn guitar, xe hơi, quần áo hàng hiệu, hoặc đồ trang sức. “Mọi người thích thử súng mới. Họ chi tiêu quá mức về mặt tài chính, và sau đó họ bán một phần bộ sưu tập của mình để có tiền cho sở thích của mình. “
Nguyễn Lê biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times