Đảng Dân Chủ là đảng của Trung Quốc
Đảng Dân Chủ là đảng của Trung Quốc, nghĩa là của Trung Cộng, chứ không phải là của người dân Trung Quốc, những người dường như ít được họ quan tâm.
Sự không quan tâm đó bao gồm không chỉ là hàng triệu người Duy Ngô Nhĩ, người Tây Tạng và các học viên Pháp Luân Công, vốn nổi tiếng là những người phải đối mặt với nhiều hình thức bức hại cực kỳ độc ác, từ các trại tập trung đến việc cưỡng bức mổ cướp nội tạng, mà còn là đối với bất kỳ công dân nào của đất nước này có khuynh hướng công khai ủng hộ dân chủ.
Đảng Dân Chủ đã trở thành đảng của Trung Cộng trong một thời gian, thậm chí trước cả khi mối quan hệ này được nâng lên một tầm cao mới vào thời chính phủ Obama.
Tin đồn bất tận về sự thông đồng giữa TT Trump và Nga bắt đầu vào cuối nhiệm kỳ chính phủ trước và kéo dài trong ba năm, mà bất cứ ai để ý theo dõi đều biết đó là lừa dối ngay từ đầu. Đây là một nỗ lực nhằm ngăn cản Tổng thống Donald Trump, nhưng đồng thời cũng đang phần nào cố ý đánh lạc hướng khỏi một vấn đề then chốt thực sự trong chính trị toàn cầu.
Vấn đề đó, tất nhiên, chính là tham vọng bá chủ thế giới của Trung Cộng, vốn còn đáng ngại hơn nhiều so với một nước Nga tương đối yếu hơn, nghèo hơn và đang thu hẹp (về dân số).
Mối liên hệ mật thiết
Nhiều người trong chúng ta đã biết hoặc nghi ngờ mối quan hệ mật thiết giữa Đảng Dân Chủ và Trung Quốc trong một thời gian dài. Cựu Phó Tổng thống Biden gần như đã nói rõ ngay từ đầu chiến dịch tranh cử, khi ông ấy nói với “mọi người” rằng Trung Quốc “không phải là kẻ thù”, trước khi phải rút lại tuyên bố này để giữ hình tượng.
Điều đó không quá quan trọng đối với Thượng nghị sĩ Dianne Feinstein (Dân Chủ-California), người được một đặc vụ Trung Quốc làm tài xế riêng trong 20 năm và có một ông chồng, Richard Blum, kiếm được cả một gia tài từ nước Cộng hòa Nhân dân này. (Cựu lãnh đạo Trung Cộng Giang Trạch Dân là khách mời trong Lễ Tạ ơn của họ.)
Nó cũng sẽ không gây phiền cho ông Michael Bloomberg (Dân Chủ-New York), người trên thực tế thậm chí còn kiếm được nhiều tiền một cách ngoạn mục hơn nhờ sự hợp tác và những lời tốt đẹp của ông ta về chế độ độc tài toàn trị ở Trung Quốc. Việc này đã cho phép ông ta phân phối các “Bảng Bloomberg” – một nền tảng giao dịch chứng khoán theo thời gian thực của ông ta – trên toàn quốc gia đông dân nhất thế giới này.
Nhưng những người nổi tiếng nêu trên có lẽ vẫn chỉ là “phần nổi của tảng băng chìm”, theo lời mà ông Richard Grenell đã sử dụng để mô tả về vụ bê bối mới nhất của Đảng Dân Chủ và Trung Quốc trên chương trình truyền hình “Hannity” vào ngày 09/12/2020.
Dân biểu Eric Swalwell, hạ nghị sĩ Đảng Dân Chủ đại diện cho quận thứ 15 của California, bị dính líu vào một tình huống gián điệp kiểu “bẫy mật” của Trung Quốc với cô nàng Phương Phương, được biết đến ở địa phương với tên gọi Christine Phương, một đặc vụ của Bộ An ninh Quốc gia Trung Quốc (MSS).
Quận của ông Swalwell, như nghị sỹ này từng khoe trên trang web riêng của mình, có nhiều tiến sĩ hơn bất kỳ quận nào khác ở Hoa Kỳ, gợi nhớ đến những gì ông William F. Buckley, một nhà trí thức bảo thủ Hoa Kỳ, đã nói cách đây nhiều năm về việc thà được quản lý bởi 2,000 người đầu tiên trong danh bạ điện thoại ở Boston còn hơn là bởi các giáo sư ở đại học Harvard.
Ông Swalwell – người dường như chưa bao giờ tiếp nhận một chiếc máy quay truyền hình nào mà ông ta không thích, đã kết hôn và có hai con nhỏ – đã từng tranh cử tổng thống vào đầu năm 2019 nhưng không tạo được tiếng vang. Ông ta giờ đây có vẻ như đã rơi vào lãng quên – chúng ta có thể hy vọng.
Nhưng phần còn lại của “tảng băng chìm” mà ông Grenell đề cập đến là gì? Tất nhiên, FBI đã sớm cô lập các mục tiêu “bẫy mật” khác của Trung Quốc trong giới chức California sau cuộc bầu cử tổng thống. Rõ ràng các cô gái trẻ này đã biến vùng công nghệ cao Bay Area vốn rất tự do trở thành một khu vực được quan tâm đặc biệt.
Ông Grenell, người gần đây đã trở thành quyền giám đốc tình báo quốc gia và do đó được phép truy cập vào rất nhiều thông tin mật, có nhiều điều hơn để nói.
Ông nói với người dẫn chương trình Sean Hannity, “Eric Swalwell đã làm chính xác những gì Trung Quốc muốn. Chúng ta cần tìm hiểu xem còn những ai khác không? Và tôi có thể nói với ông mà không cần phải cung cấp quá nhiều thông tin tình báo, rằng đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm khi nói đến đòn bẩy mà Trung Quốc có đối với các chính trị gia của chúng ta. Còn nhiều, nhiều nữa.”
“Còn nhiều thị trưởng, thống đốc, nhân viên cao cấp nữa.”
Tiền
Tất cả những điều này đều là về quan hệ bất chính ư?
Hiển nhiên, ở một mức độ nào đó, nó là như vậy, nhưng về lâu về dài, có điều gì đó có thể hấp dẫn hơn, hoặc như H. L. Mencken đã nói, “Khi ai đó nói không phải là vì tiền, thì chính là đang vì tiền.”
Người Trung Quốc có rất nhiều tiền và sẵn sàng sử dụng nó, biết rõ rằng tất cả mọi người, vâng, hầu hết tất cả mọi người, đều có cái giá của họ. Ngay cả các giáo sư hóa học nổi tiếng cũng đến Viện Công nghệ Vũ Hán, khi nói đến Harvard.
Và nói về tiền bạc, giờ đây chúng ta đã có thông tin được tiết lộ, một lần nữa lại đến sau cuộc bầu cử, rằng Hunter và Jim Biden, con trai và em trai của người mà giới truyền thông gọi là Tổng thống đắc cử, đang bị điều tra từ lâu về gian lận thuế và các hoạt động rửa tiền đối với nguồn tiền nhận được từ Trung Cộng.
Về bản chất, Trung Cộng đang cố gắng thu mua, và thực sự đã mua được, phần lớn Hoa Kỳ và các nước khác bằng bất kỳ phương tiện nào cần thiết.
Gần đây, tôi được biết, họ đã đưa ra lời đề nghị trị giá 1 tỷ USD cho thành phố cảng Genoa của Ý, được cho là bởi vì thành phố này là nơi xây dựng trung tâm cáp internet mới cho Âu Châu và sẽ kiểm soát mọi thông tin liên lạc của lục địa này.
Vậy FBI và CIA đã ở đâu trong tất cả những việc này?
Như đã nói, tại sao họ lại quá chậm trễ trong việc cung cấp thông tin, cố gắng trì hoãn càng lâu càng tốt cho đến tận sau cuộc bầu cử. (Chúng ta có thể thêm những tiết lộ gần đây về vụ sát hại anh Seth Rich, một nhân viên 27 tuổi thuộc Ủy ban Quốc gia Dân Chủ (DNC) được cho là nguồn rò rỉ các email của DNC cho WikiLeaks. Vụ việc không liên quan đến Trung Quốc, nhưng đã góp phần cho thấy những tổ hợp thông tin quan trọng lại bị tiết lộ muộn sau nhiều năm, theo một cách có chủ đích rõ ràng.)
Tôi dự đoán rằng những bộ phận quan trọng của CIA và FBI từ lâu đã dính líu với Trung Quốc. Còn vô tình hay cố ý thì khó mà nói được.
Tuy nhiên, nhiều người trong số họ cho rằng con đường của Trung Quốc là hướng đi mà thế giới đang hướng tới, và trong một số trường hợp, họ thậm chí không phản đối mà còn hỗ trợ.
Trong mọi trường hợp, họ, cũng như rất nhiều người, muốn kiếm lợi từ trật tự thế giới mới.
Tự do và nhân quyền chỉ là những điều của năm 1776.
John Locke ư? Ai vậy?
Tôi đã đến các nước cộng sản trong nhiều dịp, như Trung Quốc vào cuối thời Tứ nhân bang (1979), qua Liên Xô hai lần, trước và trong thời kỳ minh bạch hóa (glasnost), và Cuba. Điều đầu tiên tôi nhận thấy, ngoài điều hiển nhiên là quý vị đã bị theo dõi ở khắp mọi nơi quý vị đi tới, là chủ nghĩa cộng sản đã vượt mặt chủ nghĩa tư bản một chặng đường rất dài trong việc tách biệt và giữ sự tách biệt giữa những người có và những người không có.
Như Mencken đã nói, “Đó là vì tiền.”
Người Trung Quốc đã nhận ra lòng tham của người Mỹ và đang lợi dụng nó để tạo lợi thế cho riêng họ trong giới doanh nghiệp, giáo dục và truyền thông, cũng như trong Đảng Dân Chủ.
Họ được hỗ trợ trong việc này bởi các nhà tư vấn quản lý của Hoa Kỳ như McKinsey & Company.
Một số đảng viên Cộng Hòa cũng tham gia. Nhóm những người Đảng Cộng Hòa chỉ trên danh nghĩa (RINOs) và những người không bao giờ chấp nhận TT Trump (Never Trumpers) cũng sẵn lòng làm con tin cho hệ thống này, cùng tham gia và làm giàu.
Đây là điều khiến cuộc bầu cử năm 2020 trở thành quan trọng nhất từ trước đến nay.
Nếu ông Joe Biden được nhậm chức vào ngày 20/01, chúng ta có thể chắc chắn rằng, chẳng bao lâu nữa, Hoa Kỳ sẽ bị Trung Cộng cai trị.
Ông Roger L. Simon là một tiểu thuyết gia từng đoạt giải thưởng, nhà biên kịch được đề cử giải Oscar, người đồng sáng lập PJMedia, và hiện là tổng biên tập cho The Epoch Times. Những cuốn sách gần đây nhất của ông là “The GOAT” (tiểu thuyết viễn tưởng) và “Tôi biết rõ nhất: sự ích kỷ về đạo đức đang phá hủy nền cộng hòa của chúng ta như thế nào, nếu điều đó chưa xảy ra” (sách phi hư cấu).
Quan điểm được trình bày trong bài viết này là ý kiến của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.
Roger L. Simon
Từ Huệ biên dịch
Xem thêm: