Đảng Cộng Hòa, hãy lập tức phê chuẩn một thẩm phán Tòa án Tối cao
Địa ngục chính trị đã bị thả ra khi Hoa Kỳ hay tin, ngay lúc ngày lễ Rosh Hashanah của người Do Thái sắp sửa bắt đầu, rằng Thẩm phán Ruth Bader Ginsburg (RBG) – một nhân vật nổi tiếng theo phe dân chủ của Tòa án Tối cao trong hàng thập kỷ vừa qua và là một người tiên phong cho nữ quyền – đã qua đời vì căn bệnh ung thư tuyến tụy.
Trong năm bầu cử tổng thống vốn đã được ghi dấu bởi một đại dịch toàn cầu gây ra bởi một đối thủ địa chính trị hàng đầu, một cuộc tranh luận toàn xã hội về vấn đề chủng tộc, và những thù hận chính trị đang thổi bùng ngọn lửa chiến tranh lạnh trong lòng một quốc gia đầy thương tổn, thì sự ra đi của bà “RBG” đã lật lại các đường lối đấu tranh cho tháng 11 này.
Vài giờ sau khi bà Ginsburg qua đời, Lãnh đạo Đa số Thượng viện Mitch McConnell (Cộng Hòa-Kentucky) tuyên bố rằng một ứng cử viên được đề cử thay thế bà ấy sẽ nhận được một phiếu thuận hoặc phiếu chống của Thượng viện. Tổng thống Donald Trump đã nhanh chóng đồng ý, bất chấp những phản ứng kịch liệt của Đảng Dân Chủ. Đảng này tố cáo ông McConnell và các thành viên Đảng Cộng Hòa là kẻ đạo đức giả vì trước đây vào năm bầu cử 2016 đã từng cự tuyệt ứng cử viên Tòa án Tối cao Merrick Garland của Tổng thống Barack Obama, sau sự ra đi của vị thẩm phán bảo thủ lâu năm Antonin Scalia (đừng bận tâm đến chiến lược của McConnell dựa trên việc Tổng thống và Thượng viện vào thời điểm ấy đã bị kiểm soát bởi hai đảng khác nhau).
Trong suốt nhiệm kỳ tổng thống Trump, Đảng Dân Chủ cùng các đồng minh “kháng cự” của họ đã phủ lên mình áo choàng của những người bảo vệ các phong tục và chuẩn mực trong thể chế chính trị – giống như một bức tường thành kiên cố giữa người đàn ông da cam đáng sợ và sự sụp đổ của Hoa Kỳ thành một nước “cộng hòa chuối” độc tài. Washington Post, tờ báo được yêu thích của những người bên trong Xa lộ Vành đai (những nhân viên chính phủ ở Washington D.C.) theo phe dân chủ, đã đi xa tới mức thay đổi khẩu hiệu của mình thành “Dân Chủ chết trong bóng tối”. Và người ta khó có thể theo dõi CNN hoặc MSNBC mà không thấy lặp đi lặp lại việc TT Trump đang bành trướng chủ nghĩa phát xít trong bộ áo sơ mi màu nâu.
Trong thực tế, một điều gần như ngược lại mới là sự thật. Dưới thời ông Trump, các thành viên Đảng Dân Chủ, các nhà hoạt động cánh tả và các cơ quan ngôn luận truyền thông của họ luôn thề rằng sẽ thay đổi một cách triệt để nền tảng, cấu trúc, và bản chất của thực nghiệm về một nền tự trị tại Hoa Kỳ. Chúng ta được nghe rằng Đại cử tri Đoàn là một cơ chế thoái hoá và là một công cụ của chủ nghĩa da trắng thượng đẳng. Họ cũng nói với chúng ta rằng việc dành hai ghế Thượng viện cho mỗi tiểu bang dù lớn hay nhỏ trong cấu trúc của Thượng viện Hoa Kỳ chỉ là con cờ cho sự đàn áp của vùng nông thôn đối với thành thị Hoa Kỳ, theo lời cảnh báo phản đa số của James Madison chống lại mối đe dọa ngầm từ “phe phái”, trong “Bài báo Federalist số 10”.
Gần đây, sau khi McConnell/Trump cam kết sẽ chọn ra người kế nhiệm Ginsburg, Đảng Dân Chủ đã có những động thái thô thiển và liều lĩnh nhất – giật dây những con rối phá hoại Antifa và Black Lives Matter để đốt phá các hành lang đô thị Hoa Kỳ, chèn thêm người của họ trong Tòa án Tối cao, công nhận Puerto Rico và có thể Quận Columbia là tiểu bang mới (bất chấp sự vi hiến một cách trắng trợn nếu công nhận Quận Columbia là tiểu bang). Các nhà lãnh đạo Đảng Dân Chủ dường như quên mất một bài học cơ bản ở trường mẫu giáo rằng: đe dọa nổi cơn thịnh nộ nếu không đạt được điều mình muốn chính là không thực hiện được sự giả vờ chín chắn về mặt cảm xúc hay các phép lịch sự cơ bản.
Nhưng mọi việc thực tế là tồi tệ hơn thế. Quay trở lại nhiều thập kỷ trước, chính Đảng Dân Chủ cùng các đồng minh cánh tả khoác áo choàng đen của mình trong hệ thống toà án phải chịu hầu như toàn bộ trách nhiệm cho tình trạng tồi tệ của nền chính trị cũng như thực tế nền tư pháp của chúng ta. Chính Ted Kennedy và “đồng đội” của ông ta, Joe Biden, là những người đã thay đổi vĩnh viễn quy trình đề cử tư pháp, khi vào năm 1987, đã công kích tàn nhẫn và loại bỏ Robert Bork, ứng cử viên đủ tiêu chuẩn xuất sắc của Tổng thống Ronald Reagan cho tòa án tối cao. Họ còn nâng cấp lên vào năm 1991 khi bôi nhọ Clarence Thomas bằng những cáo buộc quấy rối tình dục tại công sở đã được dàn dựng và đáng ngờ tới mức vị thẩm phán, một người da đen lớn lên ở Jim Crow South, đã mô tả sự xúc phạm này là một “cuộc hành quyết công nghệ cao”.
Đảng Dân Chủ hầu như phản đối việc công nhận Samuel Alito năm 2006, phá bỏ các ngăn cản cho việc đề cử các ứng cử viên tòa án cấp thấp vào năm 2013, và tung ra đủ trò trong cuộc chiến công kích Brett Kavanaugh vào năm 2018 – một cuộc chiến đầy cay đắng và gay gắt khiến vụ Bork và Thomas trước đó đều trở nên lu mờ nếu so sánh. Như Chủ tịch Ủy ban Tư pháp Thượng viện Lindsey Graham (Cộng Hòa-South Carolina) gần đây đã viết cho các đảng viên Dân Chủ: “So sánh cách đối xử với Robert Bork, Clarence Thomas, Samuel Alito, và Brett Kavanaugh với cách đối xử với Ruth Bader Ginsburg, Sonia Sotomayor, và Elena Kagan, rõ ràng là có một bộ quy tắc riêng cho một tổng thống Đảng Cộng Hòa và riêng cho một tổng thống Đảng Dân Chủ”.
Các thẩm phán cánh tả đã giữ chức trong nửa thế kỷ chỉ càng khiến những người bảo thủ nhận thức rõ hơn rằng trò chơi tư pháp là gian lận, là hợp hiến hóa vô số vấn đề dựa trên những cơ sở lố bịch nhất về mặt pháp lý, và loại bỏ khỏi nền dân chủ của chúng ta vô số vấn đề mà những người chính trực có thể không đồng ý. Họ cũng nhận thức được những vấn đề cần phải để cử tri quyết định. Trừ một ngoại lệ nhỏ bé về quyền sử dụng súng, thì không còn một vấn đề pháp lý hoặc văn hóa nổi bật nào mà những người bảo thủ đã đạt được kể từ thời Warren. Những người theo chủ nghĩa nguyên bản và những người bảo thủ luật pháp thường cố gắng tuân theo luật, trong khi những đồng nghiệp cánh tả lại không như vậy.
Đảng Dân Chủ xứng đáng bị cho nghẹn họng bởi một thẩm phán bảo thủ thay thế cho Ginsburg. Và các thẩm phán hoạt động cánh tả, các luật gia thiên tả và các học viện pháp lý cánh tả đều đáng chịu chung số phận. Dũng cảm lên, Đảng Cộng Hòa; đứng về phía cử tri của mình, và làm những gì cần làm, càng sớm càng tốt.
Josh Hammer, một luật sư hiến pháp được đào tạo bài bản, là một biên tập viên bình luận cho Newsweek, một cộng tác viên podcast với BlazeTV, một cố vấn tại Viện First Liberty, và là một nhà bình luận tổng hợp.
Quan điểm trong bài viết là của tác giả, không nhất thiết đại diện cho quan điểm của The Epoch Times.