Đại dịch trở thành một cuộc khủng hoảng ở nông thôn Ấn Độ
Trong khi sự chú ý của quốc tế đang tập trung vào làn sóng thứ hai của đại dịch COVID-19 ở các thành phố lớn của Ấn Độ, thì tình hình ở vùng nông thôn rộng lớn của quốc gia này đang trở nên đáng lo ngại. Việc chống chọi với đại dịch ở những khu vực đó đã cho thấy sự nghèo đói, thiếu nhận thức và nỗi sợ hãi là những yếu tố làm phức tạp tình hình.
Thủ tướng Narendra Modi đã cảnh báo trong một bài phát biểu hôm 14/05 rằng đại dịch đang lây lan nhanh chóng đến các vùng nông thôn Ấn Độ và kêu gọi người dân thực hiện các biện pháp phòng ngừa.
Nông thôn Ấn Độ bao gồm hơn 640,000 ngôi làng và hơn 890 triệu người, nhiều hơn gấp đôi tổng dân số của Hoa Kỳ. Nó không chỉ vô cùng đa dạng về văn hóa và ngôn ngữ mà còn khác nhau về mặt địa lý, với một số vùng được đô thị hóa nhiều hơn trong khi những vùng khác lại cực kỳ hẻo lánh, chẳng hạn như những vùng cao gần dãy Himalaya.
Thủ tướng Modi nói, “Tôi muốn cảnh báo quý vị về corona. Đại dịch này đang lan nhanh ở các làng quê nông thôn. Mọi chính quyền đều đang nỗ lực để ngăn chặn điều này. Nhưng nhận thức về điều này của người dân nông thôn và sự hợp tác của các chính quyền cấp xã ở Ấn Độ (Panchayats) cũng quan trọng không kém.”
“Mọi chính quyền”, mà ông Modi đang đề cập đến là chính quyền của 28 tiểu bang của quốc gia và 8 lãnh thổ do liên bang quản lý, mà dân số ở những bang đông dân nhất trong số đó còn lớn hơn nhiều quốc gia châu Âu. Chính quyền cấp xã là cơ quan quản lý các thôn làng.
Tiểu bang phía nam Karnataka, với dân số 64 triệu người, đã báo cáo số ca tử vong hàng tuần cao nhất là 3,500 người từ ngày 07/05 đến ngày 13/05 kể từ khi đại dịch bùng phát vào năm ngoái.
Khi lệnh phong tỏa được áp đặt ở thủ đô Bangalore của tiểu bang Karnataka hôm 03/05, hơn 600,000 người đã di chuyển từ thành phố đến nơi ở của gia đình ở vùng nông thôn, theo ông Nagasimha G. Rao, giám đốc của Child Rights Trust, một tổ chức từ thiện làm việc với trẻ em và ủy ban làng xã (chính quyền địa phương ở nông thôn được uỷ quyền hợp pháp ) trong bốn quận của tiểu bang.
Ông Rao cho biết những người rời thủ đô đã không tuân thủ giãn cách xã hội khi họ di chuyển trên các phương tiện giao thông công cộng, điều này khiến tình hình ở nông thôn trở nên tồi tệ hơn. Tại ngôi làng Chalati của ông Rao, cách thủ đô Bangalore 22km, 7 người đã chết trong đợt đại dịch thứ hai này.
Ngôi làng là nơi sinh sống của 105 gia đình và có dân số 600 người. Thời điểm ông Rao nói chuyện với The Epoch Times hôm 16/05 thì trong làng đã có có 40 người dương tính với COVID-19.
“Mọi người không tự nguyện đi làm xét nghiệm khi họ bị sốt hoặc có các triệu chứng khác bởi vì họ nghĩ rằng nếu họ đến bệnh viện hoặc làm xét nghiệm thì họ sẽ bị cách ly và nếu họ chết, sẽ không ai đến để nhận xác họ” ông Rao cho biết. Ông cũng lưu ý rằng không phải ai trong làng cũng đều có khẩu trang và những người có thì sử dụng cùng một chiếc khẩu trang trong hai hoặc ba tuần vì họ không có điều kiện tài chính để thay chúng thường xuyên hơn.
Ông cho biết mọi người đang nhận được gạo và một số thực phẩm khác miễn phí từ chính phủ. Nhiều tổ chức từ thiện đang hoạt động ở các vùng nông thôn, nhưng “nhận thức là một vấn đề lớn” đối với người dân nông thôn. Ông kêu gọi chính phủ tặng khẩu trang miễn phí cho các vùng nông thôn.
Ông Rao, người đã làm việc với trẻ em trong hơn hai thập kỷ, và hiện nay làm tư vấn tâm lý qua điện thoại
cho biết: “Trẻ em cũng đang bị trầm cảm vì các kênh tin tức mỗi ngày đều chiếu cảnh những xác chết, cũng như những bệnh nhân đang chết trước bệnh viện.
Thêm hoảng loạn và sợ hãi
Cô Apeksha Suryawanshi, một nhân viên cộng đồng của tổ chức từ thiện có tên Kalapandri, làm việc tại ba ngôi làng ở quận Latur của tiểu bang Maharashtra, miền tây Ấn Độ. Cô nói với The Epoch Times qua điện thoại hôm 15/05 rằng trong đợt đại dịch đầu tiên, các nhân viên của ASHA (một tổ chức hoạt động y tế xã hội được công nhận) đã chủ động đưa dân làng đi xét nghiệm trong khi đại dịch ít nghiêm trọng hơn. Lần này, trong đợt bùng phát thứ hai, họ lo lắng về việc chính mình sẽ bị lây nhiễm virus và không sẵn lòng đi cùng dân làng đến các trung tâm xét nghiệm.
“Khi một người có kết quả xét nghiệm dương tính, họ được yêu cầu ra ngoài đồng để sống [nơi họ dựng một túp lều tạm bợ]. Điều này đã trở thành một loại quy tắc,” cô Suryawanshi cho biết. Nếu ai đó từ bên ngoài đến, dân làng – theo sáng kiến của riêng họ, sẽ bắt người đó cách ly tại trường học của làng.
Cô nói rằng mặc dù chính phủ đang phát gạo và lúa mì miễn phí cho người dân trong đợt bùng phát thứ hai, nhưng điều đó là không đủ vì mọi người buộc phải ăn cơm mà sống, đây không phải là chế độ ăn chính của họ.
Đồng nghiệp của cô Suryawanshi, anh Madhukar Galfade, người làm công tác tổ chức cộng đồng tại 13 ngôi làng thuộc khối Ranapur của thành phố Latur, nói rằng ở vùng nông thôn người dân rất sợ việc phải đến bệnh viện.
“Bởi vì những người đã đi đến bệnh viện, đều chết. Vì vậy mọi người thường có xu hướng dùng thuốc tại nhà. Hầu hết việc đăng ký chích ngừa cũng qua mạng. Người dân ở nhiều vùng nông thôn vẫn chưa thể truy cập Internet. Anh Galfade nói rằng trừ khi chính phủ đến từng nhà để chích ngừa, nếu không việc này sẽ không đến được với mọi người.
Thời báo The Epoch Times đã đi thăm 15 ngôi làng ở vùng ngoại ô xa xôi của thành phố Latur trong một tuần vào tháng 11 năm ngoái (2020) trong đợt đại dịch đầu tiên để báo cáo về tác động văn hóa xã hội của đại dịch trong cộng đồng.
Vào thời điểm đó, cô Maya Sorte, một người sống sót sau nạn tảo hôn và là người ủng hộ việc trao quyền cho phụ nữ trẻ, đã được The Epoch Times phỏng vấn tại một trường học ở Chakkur trong quận.
Cô Sorte, trong một cuộc phỏng vấn gần đây, cho biết đợt dịch thứ hai đã khiến tâm hoảng loạn lan rộng trong vùng của cô, đến mức trong số 14 người chết do COVID-19 ở làng Wabwal của cô, thì có 5 người chết do đau tim sau khi biết rằng họ có kết quả xét nghiệm dương tính.
“Mọi người đang bị hoảng loạn và ảo tưởng. Họ nghĩ rằng nếu họ đến bệnh viện, họ sẽ không được cung cấp oxy và họ sẽ chết,” cô Sorte nói, đề cập đến sự hoảng loạn bùng lên do các báo cáo tràn lan về tình trạng thiếu oxy ở các bệnh viện, đặc biệt là ở thủ đô New Delhi, trong đợt thứ hai.
Trong số 800 gia đình ở Wabwal, hầu hết mọi gia đình đều có thành viên xét nghiệm dương tính với COVID-19.
Kiến nghị với Chính phủ
Ông Vikas Sharma, một người buôn bán sỉ ở Bulandshahr, một quận của bang Uttar Pradesh ở miền bắc Ấn Độ, cách thủ đô Delhi hơn 96km, đã nhận được cuộc gọi từ các vùng nông thôn trong thành phố của ông về những người xuất hiện các triệu chứng giống COVID.
Vì vậy, ông đã kiến nghị với quan tòa huyện và trong vòng hai ngày kể từ khi ông gọi điện, các quan chức huyện đã yêu cầu xét nghiệm COVID-19 ở những ngôi làng mà ông đã nêu rõ.
Khi The Epoch Times nói chuyện với ông Sharma hôm 13/05, tức là đã hơn một tuần kể từ khi cuộc xét nghiệm bắt đầu, ông nói rằng hơn một nửa số người trong những ngôi làng đó đã được xét nghiệm và tỷ lệ dương tính là 10 – 15%.
“Chúng tôi nhận được cuộc gọi và mọi người nói với chúng tôi trong ngôi làng này có 50 người bị nhiễm bệnh; ở một ngôi làng khác, 20 người bị nhiễm bệnh và không có ai giúp đỡ chúng tôi. Sau đó, chúng tôi xác định vị trí ngôi làng đó, đến thăm và xác minh điều đó. Chúng tôi đã đến một ngôi làng như thế, và mọi người nói với chúng tôi rằng ở đó 12 hoặc 13 người đã chết. Sau đó, chúng tôi đã viết một lá thư, có chữ ký của mọi người và gửi nó cho chính quyền huyện,” ông Sharma cho biết và nói thêm rằng nhóm bốn người của ông đã đi tới hai đến ba ngôi làng mới mỗi ngày.
Ông Sharma nhấn mạnh hai ngôi làng, Elna và Kelawan, mỗi làng mất hơn 15 người trong khoảng thời gian một tuần.
Nhóm của ông có một bộ dụng cụ y tế test COVID-19 trong xe hơi của họ và họ được kết nối với một bác sĩ trong thành phố, người cung cấp dịch vụ tư vấn qua video khi nhóm tìm thấy ai đó có triệu chứng nhiễm bệnh.
Ông Sharma nói rằng, “Ngay cả khi 5 đến 7 hoặc 10 người bị bệnh, họ nên tự nguyện yêu cầu chính quyền địa phương xét nghiệm. Nếu 2 đến 4 trường hợp tử vong xảy ra ở một số ngôi làng, người dân nên thông báo cho Trung tâm Chăm sóc Y tế Chính (PHC) gần đó và nhân viên y tế nên đến làng đó để xác minh tình hình.”
Trong khi có 23,391 PHC và 145,894 trung tâm phụ phục vụ hơn 72% dân số nông thôn của Ấn Độ, các PHC vẫn không đủ trang thiết bị để đối phó với đại dịch, theo nhiều người nói với The Epoch Times.
Nhiều người, bao gồm cả ông Sharma, nói rằng mỗi PHC chỉ xét nghiệm 25 đến 50 trường hợp COVID-19 tiềm ẩn mỗi ngày, con số mà họ nói là không đủ. The Epoch Times không thể xác minh độc lập tuyên bố đó.
“Khi bị ép buộc, con số có thể lên đến 100,” ông Sharma nói.
Cha của ông Sharma đã mất vì COVID-19 vào năm ngoái, và ông đã cống hiến công việc của mình để tưởng nhớ cha ông. Ông gắn kết với một đảng chính trị, nhưng ông khẳng định rằng ông hiện đang phối hợp với các tình nguyện viên từ các đảng phái chính trị khác nhau và với một tổ chức từ thiện cứu trợ [nạn nhân] nhiễm virus tại các ngôi làng ở Bulandshahr.
Ông nói: “Một vấn đề khác là việc đăng ký chích ngừa vaccine ở các thôn làng do thiếu kiến thức về Internet. Đối với những người từ 18 đến 44 tuổi, quy trình này được thực hiện trực tuyến, nhưng từ 45 tuổi, việc đăng ký cũng có thể được thực hiện ngay tại chỗ.
Chích ngừa và tin đồn
Anh Neerav Sharma, một luật sư 32 tuổi, đã đăng ký chích ngừa trực tuyến và đi chích liều đầu tiên tại Trung tâm Y tế Chính ở làng Kherwara, quận Udaipur, phía bắc tiểu bang Rajasthan, cùng với anh trai mình hôm 14/5.
Ông Sharma nói với The Epoch Times qua điện thoại rằng họ đã chứng kiến hàng loạt cuộc gọi tới PHC, nhưng chỉ có một y tá tiến hành chích vaccine cho mọi người. Các nhân chứng cho biết cô y tá đã ngất xỉu ít nhất ba lần vào ngày hôm đó.
“Không có sự giãn cách xã hội vì lối đi đến PHC quá hẹp cho các phương tiện. Có rất nhiều xe cộ qua lại dồn dập,” ông Sharma cho biết và nói thêm rằng sẽ tốt hơn nếu một trại chích ngừa được thiết lập trên một bãi đất trống có không gian để thực hiện giãn cách xã hội.
Ông Kurpuswamy Raman, giám đốc của READ, một tổ chức từ thiện hoạt động tại 68 ngôi làng ở quận Erode, thuộc cực nam của tiểu bang Tamil Nadu, cho biết rằng đợt bùng phát thứ hai đã dấy lên nỗi sợ hãi và hoảng loạn.
Ông Raman cho biết ông rất vui khi chính quyền vừa được đắc cử của tiểu bang tặng 4,000 rupee (khoảng 55 USD) cho mỗi gia đình có thẻ khẩu phần để giảm bớt việc mất thu nhập trong đại dịch. Ông cho biết các gia đình đã nhận được 2,000 rupee tiền mặt trong tháng này và sẽ nhận được số còn lại vào tháng sau. Việc này nằm ngoài việc phân phát thực phẩm miễn phí cho những người dưới ngưỡng nghèo.
Ông Raman nói rằng cần phải phát động một chiến dịch nâng cao nhận thức để giảm bớt sự hoảng loạn và những tin đồn.
Ông cho biết, “Họ sợ hãi việc chích ngừa. Họ không tin vì gần đây một trong những diễn viên điện ảnh, ông Vivek, đã chết một ngày sau khi chích ngừa. Vì vậy, có tin đồn rằng ông ấy đã chích ngừa và đó là lý do tại sao ông ấy chết.”
Do Venus Upadhayaya thực hiện
Nguyễn Lê biên dịch
Xem thêm: