Cô đơn sẽ rèn luyện cho chúng ta một ý chí kiên cường
Phần lớn thời gian, chỉ có bóng lưng cô độc của chính chúng ta bôn ba ở trên thế giới vừa lạ vừa quen này. Thế nhưng, người có nội tâm kiên cường bền bỉ, sẽ không vì thiếu bạn đồng hành mà từ bỏ con đường phía trước…
Cũng có thể, khi lặn lội nơi hoang mạc không người, thì cô đơn chính là người bạn thân nhất của người lữ hành cô độc. Chịu đựng cô đơn, thưởng thức cô đơn, nếm trải sự cô đơn… Cô đơn tịch mịch chẳng phải là món quà mà Thượng Thiên ban tặng cho nhân loại hay sao? Trong nỗi cô đơn vô biên cô tịch, chúng ta hãy rèn luyện trái tim vĩnh viễn không bao giờ khuất phục của chính mình.
Cũng như trên thế giới này sẽ không có hai chiếc lá giống nhau, hai người có thân thiết, gần gũi bao nhiêu, cũng không thể nào dung hợp hai trái tim một cách hoàn hảo. Ở trong thế giới đầy rẫy sự thiếu sót và bất đắc dĩ, đừng nên yêu cầu quá khắt khe sự hoàn mỹ của nhau, cũng đừng nên mong đợi tất cả mọi người phải thực sự hiểu về bản thân mình. Bao dung và thiện ý chỉ ra khuyết điểm và sai lầm của nhau, chính là khóa học tất yếu của cuộc sống.
Trong cuộc sống, mọi người thường sẽ đeo lên những chiếc mặt nạ khác nhau, miễn cưỡng cầu toàn, thể hiện những khuôn mặt thuận theo mong muốn nhìn thấy của đối phương. Vậy đâu mới là bản ngã chân thực của mình? Có lẽ chỉ khi thực sự cô đơn, khi không có người nhìn, bạn mới có thể là con người thật của chính mình.
Không cần nhìn sắc mặt của người khác, cũng không cần ngụy trang bản thân, chỉ cần rửa sạch đi lớp son phấn hóa trang, cởi bỏ lớp phục trang sân khấu… Và pha cho mình một ấm trà chiều nhàn nhạt, trong bóng hoàng hôn, ngồi dưới gốc cổ thụ, ngắm nhìn lá rơi nhẹ nhàng thanh nhã, lắng nghe tiếng gió vỗ về…
Bởi vì có hy vọng, mới có chờ đợi, và trong chờ đợi mới có thể nhìn thấy tia hy vọng sáng ngời. Tự nhủ với lòng mình rằng, không một ai có thể thực sự bước đi cùng với ta mãi mãi. Vì vậy, hãy tự mình mạnh mẽ bước đi…
Thẩm Dung biên tập
Tiểu Minh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ Epoch Times Hoa ngữ
Xem thêm: