Chuyển giới đang ảnh hưởng như thế nào đến thế hệ nữ sinh ngày nay?
Nhà báo Abigail Shrier mở cuộc thảo luận về người chuyển giới.
Cộng đồng chuyển giới ngày nay dường như không hề đại diện cho dân số người trưởng thành chuyển giới. Đây là vấn đề dường như không ai nói đến nhưng Abigail Shrier luôn đề cập đến trong mọi cuộc phỏng vấn. Những nhà vận động theo định nghĩa thường là những người cực đoan, nhưng chỉ trong vài năm qua, những câu chuyện của nhà vận động chuyển giới đã chiếm lĩnh mọi cuộc thảo luận và kết quả là một cái giá phải trả quá đắt.
Hàng trăm trường hợp chuyển giới để lại tổn thất không thể bù đắp cho nhóm các cô gái tuổi teen, như Shrier khảo sát trong cuốn sách gần đây của mình, “Tổn thất không thể bù đắp: Cơn sốt chuyển giới đang cám dỗ con gái chúng ta.”
Sau khi viết một bài bình luận vào năm 2017 đề cập đến hoạt động chuyển giới, thực chất là nói về các vấn đề tự do ngôn luận, Shrier đã nghe một bà mẹ kể lại câu chuyện về cuộc sống đã bị đánh mất của con gái bà. Nó xảy ra vài tháng trước khi Shrier quyết định giải quyết vấn đề này, và khi cô viết bài bình luận thứ hai, nó đã thu hút hàng nghìn bình luận.
Kể từ đó, Shrier trò chuyện với một phạm vi rất rộng nhóm người đã bị cuốn theo trào lưu này — từ các chuyên gia có trình độ cao cho đến những người chuyển giới nổi tiếng, rồi đến những người đưa tư tưởng giới tính vào học đường — và gần 200 cuộc phỏng vấn đã viết nên một câu chuyện bị kiểm duyệt bấy lâu.
“Câu chuyện ở đây là, chúng ta có một bệnh dịch bùng phát của những cô gái tuổi teen, những người dường như không mắc chứng rối loạn định dạng giới tính điển hình, nhưng họ vẫn tự thuyết phục mình rằng họ mắc chứng rối loạn giới tính, thuyết phục bạn bè và đổ xô đi phẫu thuật và sử dụng hoóc môn. Họ là nhóm nhân khẩu học lớn nhất và phát triển nhanh nhất, và điều này xảy ra ở khắp phương Tây,” Shrier nói.
Chẩn đoán sai
Chúng tôi biết chứng rối loạn định dạng giới là như thế nào vì chúng tôi có dữ liệu về nó từ hơn 100 năm trước. Những gì các cô gái tuổi teen đang biểu hiện ngày nay không phải như vậy.
Tiến sĩ Lisa Littman, cũng được phỏng vấn trong cuốn sách, là người đầu tiên công bố một báo cáo về sự gia tăng đột biến các trường hợp trẻ em gái ở tuổi vị thành niên, và đặt ra thuật ngữ “chứng rối loạn định dạng giới khởi phát nhanh chóng” (ROGD), và cô nhanh chóng bị bịt miệng. Do sự lạm dụng mạng xã hội và lo sợ các hậu quả về nghề nghiệp, bài báo được đồng nghiệp của cô bình duyệt và giấu đi. Trong khi đó, lần đầu tiên, hàng trăm gia đình nhận ra rằng cơn ác mộng mà họ đang phải chịu đựng không phải là duy nhất.
Rối loạn định dạng giới là một chứng rối loạn có thể điều trị được. Nó thường xảy ra ở độ tuổi rất nhỏ (từ 2 đến 4 tuổi), và hầu như luôn xảy ra ở các bé trai. Những đứa trẻ này, trong lịch sử chiếm 0.01% dân số, biểu lộ sự đau khổ tột cùng với giới tính sinh học của mình. Khoảng 70 trường hợp được giải quyết trong thời thơ ấu, nhưng những trường hợp khác vẫn tồn tại một cách đau khổ khi trưởng thành. Đôi khi, nó gắn liền với chấn thương, và đôi khi không có. Sử dụng nội tiết tố và phẫu thuật thẩm mỹ để thay đổi cơ thể bệnh nhân chỉ là một con đường mà họ có thể thực hiện để đối phó với chứng rối loạn này.
Những gì chúng ta đã thấy trong thập kỷ qua là hiện tượng các cô gái độ tuổi vị thành niên và thanh thiếu niên không có tiền sử mắc chứng rối loạn định dạng giới vào thời thơ ấu, đột nhiên và theo nhóm, họ trở thành người chuyển giới, sau đó họ được theo dõi nhanh chóng về hoóc môn và được phẫu thuật. Ví dụ, ở Anh, từ năm này sang năm khác, đã tăng lên 4,500% trường hợp. Trên thực tế, hiện tượng này diễn ra theo một khuôn mẫu được thấy nhiều ở các cô gái tuổi thanh thiếu niên trong suốt thời gian qua.
“Đó là một sự cuồng loạn đương đại. Chúng tôi thấy chuyện này xảy ra theo định kỳ,” Shrier nói. “Ở thời đại trước, họ có thể nói. ‘Ồ, vấn đề là, tôi béo quá.’” Cách đây 10 năm, những cô gái này có thể đã được chẩn đoán là mắc chứng cuồng ăn hoặc biếng ăn. Trước đó, họ có thể đã tự chẩn đoán và bắt đầu xuất hiện các triệu chứng của rối loạn đa nhân cách. Và những sự kiện này luôn giống như một dịch bệnh cục bộ, nhưng ngày nay với phạm vi tiếp cận rộng rãi của mạng xã hội lan nhanh như tốc độ cháy rừng, dịch bệnh đã lan rộng khắp phương Tây.
“Những phụ nữ trẻ này có rất nhiều vấn đề về sức khỏe tinh thần khác: trầm cảm, lo lắng và liên quan đến việc tự cắt rạch bản thân, có rất nhiều hành vi tự gây hại với nhóm dân số này. Và nhóm dân số vốn đã có vấn đề về sức khỏe tinh thần này đang tự chẩn đoán mắc chứng rối loạn định dạng giới.
“Có rất nhiều cách khác nhau để chúng ta thấy rất nhiều cô gái vị thành niên như vậy tự thuyết phục mình về một chẩn đoán mà họ không mắc phải.”
Thay vào đó, những gì các cô gái này thường phải chịu đựng là lo lắng, trầm cảm, và thậm chí là cả lứa tuổi vị thành niên – một thời kỳ hỗn loạn về mặt cảm xúc khi cơ thể trẻ em phát triển – và một nền văn hóa đã hạ thấp phụ nữ.
Shrier đã nói chuyện với khoảng 50 gia đình có con gái tự chẩn đoán là người chuyển giới và câu chuyện của họ rất giống nhau. Trên thực tế, những câu chuyện giống nhau đến mức Shrier lo lắng rằng ai đó có thể nhầm với một gia đình hoàn toàn khác được kể trong sách, lầm tưởng rằng đó là câu chuyện của họ, và, cảm thấy bị phản bội, rồi họ sẽ cắt đứt quan hệ với gia đình mình. Nếu có một câu chuyện điển hình là những thanh thiếu niên công khai chuyển giới bị gia đình cắt đứt quan hệ vì không ủng hộ họ, Shrier sẽ hoàn toàn phủ nhận lời nói dối đó.
Thay vào đó, những gia đình này thường rất ủng hộ những gia đình cấp tiến, thực sự động viên con gái của mình. Nhưng khi họ đặt câu hỏi liệu con mình có thực sự nên bắt đầu dùng testosterone hay phẫu thuật ngay bây giờ hay không, những đứa trẻ đó có thể đứng phắt dậy phản đối và ngừng nói chuyện với cha mẹ mình (những bậc phụ huynh mà sau đó vẫn sẽ tiếp tục hỗ trợ chúng về mặt tài chính).
Shrier nói: “Các [gia đình] không lo lắng về việc những người khác nhìn họ như thế nào.” Họ vẫn tiếp tục chia sẻ câu chuyện của mình với hy vọng các gia đình khác có thể tránh được số phận tương tự. “Những gì họ lo lắng là hạnh phúc của con gái mình và nghĩ rằng con gái của họ thậm chí có thể cắt đứt quan hệ với họ nếu chúng phát hiện ra họ đã nói chuyện với tôi, hoặc họ không hoàn toàn ủng hộ việc chuyển giới của chúng, thực sự là đáng sợ đối với cha mẹ, vì đó là lý do chính đáng.”
Nỗi băn khoăn tiếp diễn
Nếu tất cả những gì các cô gái đang làm là tuyên bố mình là người chuyển giới, thì những bậc cha mẹ này sẽ không thể hiện nỗi kinh hoàng và đau lòng tột độ mà họ chia sẻ trong những câu chuyện ẩn danh trên mạng và trong sách của Shrier. Nhưng không giống như trong những lần cuồng loạn trước đây, những cô gái này cũng sống trong một nền văn hóa và hệ thống dường như hoàn toàn được chuẩn bị sẵn sàng để hỗ trợ họ trong cuộc hành trình gây tổn hại về mặt sinh học. Nó bắt đầu từ thuở thiếu niên, bên trong các trường học.
Cuốn sách của Shrier tiếp cận chủ đề một cách hợp lý, với sự nhạy cảm và thấu hiểu, và cô đã đồng cảm với nhiều người mà cô nói chuyện. Tuy nhiên, khi nói đến trường học, cô đã bị chấn động.
Shrier nói: “Các trường học rất khó tiếp cận.” Các trường học cố ý, một cách hiệu quả, bịt miệng phụ huynh hoặc cố ý đánh lừa họ. Ở tiểu bang của cô, phụ huynh đã khiếu nại để xóa một số cuốn sách mà họ cảm thấy không phù hợp và sau đó cô nhận thấy rằng ít nhất một trong những cuốn sách đó đã bí mật được đưa trở lại thông qua thư viện ảo của trường. Shrier nhiều lần bị trì hoãn và bị cấm tham gia một sự kiện đào tạo cho các hiệu trưởng về tư tưởng giới tính; ngay cả các nhà lập pháp thúc đẩy các chính sách trường học cũng không nói chuyện với cô. Nhưng những cuộc phỏng vấn mà cô nhận được và đưa vào cuốn sách đang làm sáng tỏ vấn đề.
Cô nói: “Mức độ bí mật trong hệ thống trường học và nỗ lực bảo đảm phụ huynh không có thông tin là hợp pháp. Thật không may là có quá nhiều trò chơi giữa các nhà giáo dục của chúng ta với sự chỉ đạo và khuyến khích của cộng đồng người chuyển giới.”
Để dạy thế nào là “giới tính không phù hợp” (một dấu hiệu bạn có thể là người chuyển giới), trước tiên các trường học phải dạy thế nào là phù hợp giới tính và họ làm như vậy một cách khó hiểu và tụt hậu.
“Nó làm giảm khuôn phép của người phụ nữ. Nếu bạn không thích màu hồng, bạn không phù hợp với giới tính; nếu bạn thích toán học, bạn không phù hợp với giới tính; nếu bạn chơi thể thao xuất sắc, bạn không phù hợp với giới tính,” Shrier nói. “Họ là những cô gái bị đẩy vào những không gian chật hẹp nhất của khả năng chấp nhận. Đó thực sự là một trong những tư tưởng chống lại phụ nữ tàn nhẫn nhất mà tôi từng thấy trong đời.”
Cô viết rằng toàn bộ lịch sử về thành tựu của phụ nữ đang bị xóa bỏ trong các trường học và những nhân vật này, thay vào đó được tôn vinh vì dám không tuân theo giới tính.
Vào thời điểm mà thanh thiếu niên, và nền văn hóa nói chung, dường như tiến bộ hơn bao giờ hết, người ta có thể cho rằng tất cả mọi người dưới cái ô của LGBT đều được coi là có địa vị bình đẳng, nhưng phụ nữ cũng bị giáng chức. Một thanh thiếu niên nói với Shrier rằng đồng tính nữ chỉ được coi là những cô gái nam tính không thể thừa nhận mình là con trai, rằng điều đó “không hay ho” và đó là “một thể loại khiêu dâm”.
Vì vậy, khi những cô gái này – điển hình là thường phát triển sớm, có trí tuệ, óc nghệ thuật và hay lo lắng – phải chịu thất bại của xã hội (ví dụ: khi hình ảnh của họ bị đánh giá trên mạng xã hội hoặc khi họ bị bắt nạt hoặc bị nhóm bạn của mình bỏ lại), thật không khó để hiểu tại sao họ lại bám vào một nhóm thiểu số mang lại cho họ vị thế nạn nhân (một sự nâng cấp trong hệ thống phân cấp xã hội) và một nhóm đồng đẳng nhiệt tình ca ngợi danh tính mới của họ. Đó là một lý thuyết giải thích tại sao toàn bộ khuôn viên đại học sẽ có từ 40 đến 50% sinh viên tuyên bố là LGBT, trong khi về mặt nhân khẩu học chỉ chiếm 10% dân số trong lịch sử.
Một trong số những cô gái tuổi vị thành niên này đã gặp một người bạn mới ở trường, người mà sau này biết đến là người chuyển giới, trong khi những người khác rơi vào tay các cộng đồng mạng xã hội thúc đẩy hoạt động chuyển giới. Những vị cố vấn trực tuyến này huấn luyện thanh thiếu niên chuẩn bị một câu chuyện tự sự về việc họ luôn trải qua nỗi phiền muộn về giới tính nhưng chưa bao giờ chia sẻ điều này vì họ không cảm thấy an toàn khi ở nhà. Thanh thiếu niên học được rằng nếu họ nói rằng họ có nguy cơ tự tử, họ hoàn toàn được bảo đảm nhận được những gì họ yêu cầu từ trường học, nhà trị liệu và cha mẹ của họ.
Cộng đồng chuyển giới dạy chúng ta rằng từ khóa ở đây là “thừa nhận”. Nếu một cô bé 12 tuổi tuyên bố mình là người chuyển giới, lời nói của cô ấy phải được coi như là sự thật. Nhà trường phải thừa nhận nhân xưng và tên mới của cô ấy (tất nhiên là sẽ không nói với cha mẹ vì có khả năng sẽ không ủng hộ cô ấy), bác sĩ trị liệu phải thừa nhận khả năng tự chẩn đoán của cô bé và cha mẹ phải thừa nhận đứa con trai mới của họ nếu họ không muốn có một đứa con gái đã chết.
Các nhà trị liệu được đặt vào một vị trí kỳ lạ; một số thuộc cộng đồng chuyển giới hoạt động tự do và tất cả đều vui mừng quá đỗi khi nói với một cô gái và cha mẹ cô rằng cô ấy là người chuyển giới. Những người khác thì lại lo sợ rằng họ không có chuyên môn để giải quyết chứng rối loạn định dạng giới, hoặc thể hiện quan điểm không “thừa nhận” sẽ dẫn đến các cáo buộc rằng họ đang thực hiện “liệu pháp chuyển đổi” và cuối cùng bị mất giấy phép hành nghề. Vẫn còn những người khác nữa có thể bị thu hút bởi các câu chuyện được xây dựng cẩn thận của thanh thiếu niên và các mối đe dọa tự tử.
Nếu một cô gái chưa bước qua tuổi dậy thì, cha mẹ cô ấy được khuyên rằng nên bắt đầu cho cô ấy sử dụng thuốc chặn tuổi dậy thì. Các loại thuốc này được khuyến cáo cho các bậc cha mẹ như một “nút tạm dừng” lành tính ở tuổi dậy thì để trẻ có thời gian, mà không có bất kỳ cảnh báo nào rằng các loại thuốc này, ban đầu được phát triển như một loại thuốc thiến hóa học, bắt chước những tác dụng đối với khối u tuyến yên. Việc ngăn chặn tuổi dậy thì không chỉ ngăn chặn sự phát triển thể chất mà còn cản trở sự phát triển thần kinh. Và nếu cô gái trẻ không cảm thấy thoải mái với cơ thể của mình trước tuổi dậy thì, cô ấy có khuynh hướng cảm nhận ít hơn vì tất cả bạn bè xung quanh cô ấy đều bắt đầu bước qua tuổi dậy thì và cô ấy cảm thấy bị tụt hậu và mất kết nối.
Các bậc cha mẹ thường không được biết rằng gần 100% trẻ em bắt đầu sử dụng thuốc ngăn chặn tuổi dậy sẽ tiếp tục sử dụng hoóc môn giới tính chéo.
Nếu các cô gái lớn hơn và đã bước qua tuổi dậy thì, họ có thể sẽ cố gắng mua các loại băng dính ngực, nó có thể khiến họ khó thở và thậm chí gây tổn thương mô. Sau đó, họ bắt đầu sử dụng testosterone (“T” trong thuật ngữ tiếng lóng), nó có tác dụng vĩnh viễn, chẳng hạn như giọng nói trầm hơn và sự phát triển của tóc, vẫn tồn tại ngay cả sau khi ngừng sử dụng hoóc môn. Và nếu cha mẹ không giúp những cô gái này có được hoóc môn, các trường học sẽ — bí mật cung cấp, và đôi khi không cần rời khỏi khuôn viên trường.
Các loại thuốc đi kèm với các nguy cơ sức khỏe nghiêm trọng thường bị che đậy.
Shrier cho biết: “Tôi đã phỏng vấn rất nhiều người chuyển giới có tầm ảnh hưởng – thường là những người ở độ tuổi 20 – những người đang ảnh hưởng và khuyến khích phong trào chuyển giới trong nhóm dân số trẻ một cách rất mạnh mẽ và hiệu quả.” Họ chia sẻ và chia sẻ quá mức với những người theo dõi trang cá nhân của mình, cũng đồng thời lạnh lùng động viên các bạn trẻ thử hoóc môn giới tính chéo ngay cả khi người ấy không chắc mình là người chuyển giới, nhưng chỉ vì họ dường như cũng không hiểu hết được các biến chứng. “Tôi cảm thấy thông cảm với họ hơn vì tôi thấy một số bạn trẻ này đã lệch lạc, họ làm điều đó với ý tốt nhưng lại đi sai đường.”
Testosterone có tác dụng ban đầu là giảm bớt lo lắng và trầm cảm, đây thường là điều mà những cô gái này cần được điều trị ngay từ đầu. Do đó, họ có trải nghiệm tốt khi mới bắt đầu, điều này thuyết phục họ rằng họ đang đi đúng đường.
Nhưng testosterone cũng cần phải được cung cấp rất thường xuyên. Nó làm tắt chu kỳ kinh nguyệt và khiến niêm mạc tử cung bong ra, vì vậy khi bạn gái quên dùng hoóc môn đúng giờ, chu kỳ kinh nguyệt của cô ấy bắt đầu có trở lại và niêm mạc tử cung phát triển nhanh chóng, có nghĩa là có nguy cơ đột biến tế bào cao hơn, dẫn đến ung thư nội mạc tử cung. Điều này có nghĩa là nhiều người bắt đầu sử dụng testosterone trong một vài năm sẽ chọn phẫu thuật để cắt bỏ tử cung và buồng trứng của họ, dẫn đến vô sinh.
Cộng đồng người chuyển giới thường trấn an mọi người rằng không phải tất cả những người chuyển giới đều được phẫu thuật, và điều này đúng, nhưng những người đã phẫu thuật thường phải phẫu thuật nhiều lần và những phẫu thuật này có xu hướng rủi ro và có những ca phẫu thuật chuyên biệt mà không phải bác sĩ phẫu thuật nào cũng nên thực hiện.
“Bởi vì nó xuất phát từ sự khó chịu khi trông không giống giới tính sinh học, các cuộc phẫu thuật cứ liên tục diễn ra. Đó không phải là một cuộc phẫu thuật khiến bạn trông giống một người đàn ông;” Shrier cho biết “rất thường xuyên, bệnh nhân sẽ quay trở lại để thực hiện một số cuộc phẫu thuật.” Sau khi “phẫu thuật phần trên”, đó là một cuộc phẫu thuật cắt bỏ đôi vú tự nguyện (một thủ tục có vấn đề về đạo đức, vì các bác sĩ phẫu thuật đang lấy đi một chức năng sinh học của phụ nữ), những cô gái này nhận ra hông của họ quá rộng, bởi vì không chỉ mỗi tế bào của cơ thể đều hàm chứa bằng chứng về giới tính sinh học — cấu trúc xương cũng là một món quà vĩnh viễn. Và sau đó là phẫu thuật bộ phận sinh dục (“phẫu thuật phần dưới”) là những phẫu thuật vi mô thuộc lĩnh vực chuyên biệt mà nếu không làm việc với những bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất thì sẽ không bảo đảm được một cuộc phẫu thuật thành công.
Nội tiết tố và phẫu thuật không chỉ được trình bày như một giải pháp nhanh chóng cho các vấn đề của những cô gái này; nếu họ tuyên bố họ là người chuyển giới, họ cũng có áp lực từ bạn bè để chứng minh điều đó.
Shrier lưu ý, thông qua các cuộc trò chuyện với một số người có ảnh hưởng này, rằng không phải tất cả các cô gái đang cố gắng chuyển giới đều muốn trở thành con trai. Trên thực tế, các cô gái tuổi vị thành niên biểu hiện hội chứng ROGD dường như không muốn trở thành con trai. Những gì họ muốn trở thành là “không phải là một cô gái”, để không bị mọi bộ phận trên cơ thể của họ bị đánh giá và xấu hổ một cách công khai vì phải chịu đựng việc trở thành một phần của tầng lớp xã hội “thấp kém hơn”.
Cũng có những câu chuyện về “những người bỏ cuộc” và “những người ngừng chuyển giới” – họ, thường ở độ tuổi ngoài 20 (thời điểm mà não bộ cuối cùng cũng phát triển hoàn thiện, một người mẹ nhấn mạnh) nhận thấy rằng họ đã mắc sai lầm trong việc chuyển đổi. Cộng đồng chuyển giới không muốn mọi người nghe những câu chuyện này; họ thường nói rằng không ai quay lại sau khi chuyển đổi, nhưng điều đó không đúng. Shrier lưu ý rằng có thể hiểu được lý do tại sao cộng đồng chuyển giới nhấn mạnh vào đặc điểm “bất biến” này của người chuyển giới, bởi vì đó là ngôn ngữ được sử dụng trong Điều khoản bảo vệ bình đẳng. Đây cũng là điều được quy định trong luật theo Đạo luật Chăm sóc Sức khỏe Hợp túi tiền năm 2010 (hay còn gọi là Obamacare) cho các nhà cung ứng cung cấp testosterone trong danh mục bảo hiểm nếu các hoóc môn khác như thuốc tránh thai cũng được bảo hiểm.
Cảm nhận đối với trẻ em
Shrier biết cô đang kể một câu chuyện mà nhiều bậc phụ huynh rất nóng lòng muốn chia sẻ, nhưng cô không biết mình sẽ nhận được bao nhiêu sự hỗ trợ từ những người chuyển giới trưởng thành.
“Ở khía cạnh nào đó, điều đó làm tôi ngạc nhiên nhất, có bao nhiêu người chuyển giới trưởng thành có cuộc sống tuyệt vời và nói, ‘Nghe này, tôi đồng ý với bạn; những gì tôi đã trải qua không liên quan gì đến sự bùng nổ chuyển giới đột ngột từ các cô gái tuổi vị thành niên, và thật khó để tôi nói công khai như họ, nhưng những cô gái tuổi vị thành niên này cũng không nên bước vào một phòng khám được cấp phép và bước ra với testosterone cùng ngày hôm đó. Thật là vô trách nhiệm,’” Shrier nói. Họ không nghĩ rằng hiện tượng này là một điều gì đó đáng để ăn mừng.
Không có gì ngạc nhiên khi những người trưởng thành chuyển giới này cảm thấy im lặng khi các phương tiện truyền thông dòng chính phớt lờ câu chuyện của họ, Shrier nói. Khi cuốn sách của cô được xuất bản, Amazon đã từ chối chạy quảng cáo và bán các cụm từ tìm kiếm cho những cuốn sách kể câu chuyện ngược lại, kỷ niệm sự chuyển mình của các cô gái tuổi vị thành niên. Dù sao thì “Tổn thất không thể đền bù” đã trở thành cuốn sách LGBT bán chạy nhất. Thật hiếm khi tìm thấy một cuốn sách nói về giới tính mà không phải là chính trị, nhưng Shrier muốn tránh xa chính trị và chọn ý tưởng hướng về sự thật.
Mặc dù cuốn sách của Shrier cung cấp cái nhìn sâu sắc về hành trình chuyển đổi giới tính của ngành y học, nhưng phần lớn nó là một cuộc khám phá văn hóa, nghiên cứu xem chúng ta đang ở đâu và chúng ta đến đây như thế nào.
“Hãy nhớ rằng chúng ta không còn nhiều trẻ em trong xã hội của mình nữa,” cô nói. “Sự gia tăng dân số của chúng ta đã giảm đáng kể và chúng ta dường như không thể hiện nhiều ý nghĩa đối với trẻ em.”
“Vì vậy, vì một số lý do, chúng tôi coi thông báo của một cô gái trẻ nào đó rằng cô ấy có thể công khai giới tính trên mạng ở tuổi 11 là rất nghiêm trọng. Cô ấy gần như được đối xử như một người đi tiên phong”.
Điều đó thậm chí còn ít ý nghĩa hơn khi chúng ta nhớ rằng thanh thiếu niên ngày nay hành động về mặt tinh thần và cảm xúc trẻ con hơn so với lứa tuổi của họ cách đây một thế hệ.
“Và tất nhiên, nếu bạn đã từng nuôi dạy một đứa bé, điều đó sẽ khuyến khích một số hoài nghi rằng những đứa trẻ 11 tuổi biết rất nhiều về bản thân chúng không? Nhưng thật không may, chúng ta không có nhiều người lớn hiểu về trẻ em trong xã hội chúng ta ngày nay,” cô nói.
Cha mẹ Thế hệ X có xu hướng cấp tiến và thích trị liệu. Cũng chính những bậc cha mẹ này đã rất ngạc nhiên khi con gái họ tuyên bố rằng cô ấy là con trai, và đã hoàn toàn ủng hộ khi cô ấy trở thành một người toàn tính luyến ái hoặc lưỡng tính hoặc đồng tính nữ một năm trước. Bản thân Shrier là một phụ huynh Thế hệ X, và khi nghe lần lượt từng câu chuyện đã khiến cô chùng lại. Một đứa trẻ 11 tuổi chưa từng hôn hay hẹn hò thực sự biết gì về tình dục của mình? Định dạng giới không phải là thứ bạn có được sau khi nghiên cứu một chút về mạng xã hội.
Shrier nói: “Đặt ra nguyên tắc, đặt ra giới hạn cho con cái của họ là những gì cần để làm. Cha mẹ không nên đồng thuận với mọi tuyên bố mà con họ đưa ra, và quan trọng hơn, họ không nên để con mình đăng những thông báo này lên mạng, nơi mà mọi thể loại người lớn đều có thể tiếp cận chúng, một số người trong số họ đã sẵn sàng lợi dụng chúng.”
“Ngoài ra, khi chúng thông báo trực tuyến, trên mạng xã hội, về giới tính hoặc tình dục của chúng, nó có xu hướng khiến thanh thiếu niên cảm thấy bị khóa chặt vào sự định danh đó, [như thể] chúng không bao giờ có thể thay đổi suy nghĩ của mình,” cô nói.
Theo xu hướng đó, những thanh thiếu niên dù sao cũng không nên tham gia mạng xã hội. Shrier tham khảo các nghiên cứu được thảo luận trong cuốn sách “iGen” của Jean Twenge cho thấy sự bùng nổ về lo âu, trầm cảm và tự làm hại bản thân liên quan đến việc sử dụng mạng xã hội. Những phát hiện của Twenge ban đầu gây khó chịu và cũng gây ra tranh cãi, nhưng nó được giữ nguyên vì không thể phủ nhận là nó đúng.
“Có những trường học có giao ước rằng tất cả đều đồng ý để con em họ không tiếp xúc với mạng xã hội như một điều kiện để được đến trường đó. Tôi không hiểu tại sao chúng ta không thể làm nhiều hơn thế,” Shrier nói.
Cô nói thêm, cha mẹ không phải là những người duy nhất có thể phản đối tư tưởng giới tính trong trường học.
“Tôi đã nói chuyện với các bậc phụ huynh ở các trường tư thục danh giá nhất, họ nói với tôi rằng trong vòng một năm con gái của họ có ba hoặc bốn người chuyển giới đến nói chuyện với giới học sinh, và trông lạ chưa kìa, sau đó có một sự bùng nổ những học sinh lớp bảy xác định mình là người chuyển giới. Không có lý do gì cho điều này. Điều đó đang khiến toàn bộ trẻ em bối rối,” Shrier nói.
Nó gợi nhớ đến những trường hợp trong đó các trường học tổ chức các cuộc họp lớn về vấn đề ngăn chặn tự tử đã làm tình trạng học sinh tự tử tăng đột biến. Và giải pháp cho sự bắt nạt đơn giản là: trừng phạt những kẻ bắt nạt. Cô nói: “Không có lý do gì chúng ta không thể thể hiện lòng trắc ẩn đối với một học sinh chuyển giới trong trường mà lại không truyền bá cho toàn bộ học sinh về sự nhầm lẫn giới tính.”
“Và một điều nữa là, cha mẹ phải nói cho con gái họ biết rằng việc trở thành một cô gái và một người phụ nữ là tuyệt vời như thế nào. Bởi vì nó đúng là như thế.”
“Thật không may, chúng ta đã quên điều đó. Chúng ta đã quên rằng phụ nữ thực sự được tôn trọng ở Hoa Kỳ, và có rất nhiều người phụ nữ dũng cảm nhưng không phải lúc nào cũng nữ tính một cách hoàn hảo, và họ là hình mẫu tuyệt vời cho con gái chúng ta, và rằng trở thành phụ nữ là một điều tuyệt vời.”
Catherine Yang
Tân Dân biên dịch
Xem thêm: