Các trường đại học do cánh tả thống trị đang hủy hoại tự do và con em của chúng ta
Vào một buổi tối tháng Tư gần đây, tôi đi ngang qua khuôn viên của Đại học Loyola ở Baltimore để gặp gỡ một nhóm sinh viên của “Turning Point USA” (Bước ngoặt Hoa Kỳ) về chủ đề “Reclaiming the Providence for America” (“Lấy lại Sự chở che của Thượng đế cho nước Mỹ”). Dọc theo cả hai bên lối đi dẫn qua trung tâm khuôn viên trường là những lá cờ nhỏ đại diện cho nhiều giới tính tồn tại trong tâm trí của nhiều học giả và sinh viên của họ trong thế giới tồi tệ và tàn phá của nền học thuật cực đoan ngày nay.
Thánh Ignatius Loyola là một trong ba người sáng lập đáng kính của phong trào Dòng Tên, vốn là trung tâm của phong trào phản cải cách Công giáo hồi thế kỷ 16, và tên của ông thường được tìm thấy ở các cơ sở giáo dục do Nhà thờ Công giáo thành lập. Đại học Maryland, trường đại học Công giáo thứ tư như vậy ở Mỹ, được thành lập bởi các tu sĩ Dòng Tên hồi năm 1852. Khi đi giữa những dãy lá cờ kỳ lạ này, tôi đã phải tự hỏi: Tại sao một trường đại học Công giáo lại quảng bá nghị trình của một phong trào nghiêng về việc phá hủy tín ngưỡng và gia đình truyền thống?
Loyola Maryland là một trong số những cơ sở mà tôi, cùng với một đồng nghiệp là ông Victor Jessop, hay được mời đến diễn thuyết. Những người trẻ tuổi mà chúng tôi gặp đã nói với chúng tôi rằng những sinh viên công khai theo phái bảo tồn truyền thống trong hầu hết các trường học ở Hoa Kỳ ngày nay đang phải đối mặt với một thời gian rất khó khăn. Họ thuộc về một phần rất nhỏ sẵn sàng bảo vệ những gì họ tin tưởng vì làm như vậy khiến họ phải hứng chịu các cuộc tấn công của các nhóm cực đoan như Antifa, nhóm Chủ nghĩa xã hội Dân chủ Trẻ tuổi của Hoa Kỳ, và nhóm Liên minh Sinh viên gốc Phi, cũng như áp lực thù địch từ các quản trị viên và các thành viên trong khoa.
Với khuynh hướng cực tả của các giảng viên và quản trị viên đại học ngày nay, sinh viên có lý do chính đáng để lo sợ rằng điểm số và điểm tốt nghiệp của họ có thể bị đe dọa nếu họ cất lên tiếng nói cho giá trị của riêng mình.
Những người theo cánh tả cực đoan ném vào họ những tên gọi ưa thích là “phân biệt chủng tộc,” “Đức quốc xã,” và “người theo chủ nghĩa da trắng thượng đẳng”.
Những sinh viên mà chúng tôi gặp không thể tránh xa những tên gọi đầy hận thù như thế. Có nhiều người nhưng không phải tất cả đều là Kitô hữu, nhưng tất cả đều tin vào tự do ngôn luận.
Cô Emily Talento, đại diện thực địa của Turning Point, nói với tôi rằng nhóm của cô không thể tìm thấy một giảng viên nào (trong số 2,700 giảng viên) sẵn lòng bảo trợ cho câu lạc bộ của họ tại Đại học Stony Brook ở New York. (Cuối cùng một quản trị viên đồng tình với nhóm đã đứng ra giúp họ thành lập câu lạc bộ.) Các thành viên của một số tổ chức theo phái bảo tồn truyền thống trong trường đã nói với tôi rằng việc tìm kiếm một giảng viên sẵn sàng tài trợ cho một tổ chức theo phái truyền thống trong khuôn viên trường là một vấn đề nan giải gần như phổ biến trong giới học thuật Hoa Kỳ ngày nay.
Thật là kinh ngạc. Những người muốn thoát khỏi sự áp bức tôn giáo ở Âu Châu đã thành lập quốc gia này để có thể tạo lập một cuộc sống tự do, “với niềm tin vững chắc vào sự che chở của Chúa.”
Một thành viên của Turning Point tại Stony Brook (có tổng cộng 26,000 sinh viên) nói với tôi rằng cô chỉ là một trong hai thành viên công khai theo phái truyền thống trong đội chèo thuyền 30 người. Do bị các thành viên khác trong nhóm quấy rối vì đức tin của mình, họ đã học cách giữ kín quan điểm của mình càng nhiều càng tốt.
Tại Rutgers, một người quảng cáo quá khích về sự kiện của chúng tôi đã khuấy động một cuộc náo động nhỏ. Một số thành viên của Turning Point đã nhận được các tin nhắn cá nhân đe dọa, và các nhóm cấp tiến hứa sẽ biểu tình để phản đối. Sự kiện cho công chúng này đã bị hủy bỏ, ông Victor và tôi đã phải truyền đạt những thông điệp của chúng tôi trực tuyến từ một địa điểm bí mật. Quá nhiều cho tự do ngôn luận!
Đại diện của Turning Point tại Rutgers, cô Abbey Wigton, là một cựu nạn nhân trong các cuộc tấn công của phía cánh tả. Cô bắt đầu hoạt động bảo tồn truyền thống ở tuổi 16, bảng tài liệu của cô đã bị trả lại, các thành viên từ Antifa và các nhóm cánh tả khác la hét vào mặt cô bằng ngôn từ lăng mạ, và cô đã phải chịu đựng những cuộc tấn công khác nhằm đe dọa và bịt miệng cô. Không chỉ từ các bạn học. Trải nghiệm tồi tệ nhất của cô là một giảng viên đã đẩy cô vào gốc cây và nhổ nước bọt vào mặt cô. Nhưng cuối cùng cô càng trở nên mạnh mẽ và quyết tâm hơn.
Merriam-Webster định nghĩa trường đại học là “một tổ chức giáo dục cấp cao cung cấp cơ sở vật chất cho việc giảng dạy và nghiên cứu và được phép cấp bằng cấp học thuật.” Thật vậy, đây là những gì các trường đại học nên trở thành. Nhưng ở Hoa Kỳ ngày nay, thì rất ít trường được như vậy.
Anh Will Donahue là chủ tịch những thành viên Đảng Cộng Hòa tại Đại học California (CCR), sắp tốt nghiệp trường LMU ở Los Angeles, nơi tôi đã diễn thuyết hồi tháng Ba. Anh đã mô tả những khó khăn mà các nhóm CCR phải đối mặt:
“Các cuộc chiến trong trường của chúng tôi đang diễn ra trên nhiều mặt trận. Khắp nơi chúng tôi đang phải đối mặt với tình trạng không tham gia vì các thành viên Đảng Cộng Hòa ở trường đại học của chúng tôi lo sợ rằng họ sẽ bị lừa, bị phạt trong các lớp học, và bị tẩy chay khỏi các tổ chức của họ. Tương tự như vậy, trong hầu hết các trường hợp, giảng viên không muốn hỗ trợ các tổ chức sinh viên theo phái bảo tồn truyền thống, đặc biệt là hỗ trợ các thành viên Đảng Cộng Hòa tại trường đại học, bởi vì sinh kế của họ đang bị đe dọa.
“Những thiên vị cấp tiến đã lây nhiễm mọi phương diện của hệ thống giáo dục Hoa Kỳ, thậm chí cả các tổ chức tôn giáo của chúng ta. Tại nhóm ở LMU của chúng tôi, trường có không gian chỉ dành cho sinh viên người Mỹ gốc Phi (tái áp đặt sự tách biệt), cho phép tổ chức quyên góp của Planned Parenthood diễn ra trong khuôn viên trường, dỡ bỏ một bức tượng của ông Junipero Serra vì các sinh viên phàn nàn rằng ông là một kẻ đi chiếm thuộc địa, bắt buộc giảng dạy chương trình CRT [thuyết sắc tộc trọng yếu] và làm đa dạng chương trình đào tạo cốt lõi, cho phép các giáo sư trừng phạt sinh viên vì không liệt kê các đại từ của họ và gọi Chúa là ‘Ngài’ (chỉ giới tính nam) đồng thời đặt máy rút các sản phẩm cho nữ trong phòng vệ sinh nam.
“Việc ban quản trị LMU thực hiện hành vi trái đạo lý một cách trắng trợn này là hoàn toàn không thể chấp nhận được và chúng tôi đang làm mọi cách để chống lại.”
Đây là một trường đại học Công giáo khác chỉ trên danh nghĩa. Trường này không chỉ từ bỏ các giá trị Cơ đốc giáo là nền tảng quan trọng đối với sự thành lập nước Mỹ và vai trò là quốc gia đấu tranh cho tự do trên thế giới, mà còn buộc sinh viên phải chấp nhận một nghị trình vô thần, hủy hoại gia đình, và phản Mỹ.
Những cơ sở giáo dục này đang phản bội các bậc cha mẹ.
Để diễn giải lời than thở của một bậc cha mẹ: Khi trở về từ nền giáo dục quý vị đã mua cho chúng, những đứa trẻ mà quý vị đã nuôi nấng để kính Chúa, yêu gia đình, và đất nước trở về nhà như những người vô thần tin rằng chúng thuộc về một giới tính mới được khám phá và ghét quý vị như là người phân biệt chủng tộc hoặc một thành viên của chế độ phụ hệ bị khinh miệt. Hơn nữa, họ tin rằng quốc gia của họ là một đế chế đế quốc chịu trách nhiệm cho hầu hết các tệ nạn trên thế giới.
Thật vậy, ở Hoa Kỳ ngày nay, các giảng viên và các ban quản trị cánh tả chi phối giới học thuật. Cùng nhau, họ tạo ra một môi trường độc hại cho bất kỳ người nào có đức tin chân thành, cam kết tạo dựng một gia đình truyền thống, và những người yêu quốc gia của chúng ta.
Cần có lòng can đảm để chống lại bầu không khí ngột ngạt về tính đúng đắn chính trị và văn hóa xóa sổ này. Việc quý vị có được bằng cấp của một sinh viên hoặc bảo đảm một vị trí giảng dạy tốt hoặc nhiệm kỳ làm giảng viên phụ thuộc vào liệu quý vị có làm hài lòng đám đông cánh tả với tư tưởng nhóm của họ hay không.
Hầu hết các trường đại học Mỹ ngày nay đang nhận hàng chục, nếu không muốn nói là hàng trăm ngàn dollar từ các bậc cha mẹ để giáo dục con cái của họ, nhưng hoàn toàn không thực hiện được trách nhiệm căn bản của mình là cung cấp một môi trường mà trong đó các sinh viên dưới sự chăm sóc của họ có thể tận hưởng những bài diễn thuyết trung thực và cởi mở bao hàm tất cả các quan điểm.
Các hệ tư tưởng cánh tả đang thống trị giới học thuật ngày nay (Chủ nghĩa Marx và Tân chủ nghĩa Marx của Trường phái Frankfurt — tư tưởng Herbert Marcuse, Wilhelm Reich — và Chủ nghĩa hậu hiện đại — tư tưởng Michel Foucault và Jacques Derrida) đã chịu trách nhiệm cho sự hủy diệt của các xã hội dựa trên đức tin và công lý, và cái chết của hàng chục triệu người dưới bàn tay của các chế độ độc tài trong thế kỷ trước.
Đã đến lúc chúng ta phải giành lại các cơ sở giáo dục của chúng ta từ những kẻ cánh tả vô hồn và nhẫn tâm đang hủy hoại con em chúng ta. Những người trẻ tuổi dũng cảm đứng lên đấu tranh cho tự do và công lý tại các trường học trên toàn quốc xứng đáng nhận được sự ủng hộ của tất cả những người tốt.
Lên tiếng cho những sinh viên bị tấn công, ông Phil Donahue thốt lên: “Chúng ta cần giúp đỡ!”
Chúng ta phải lắng nghe và chúng ta phải hành động. Các bậc cha mẹ phải yêu cầu các trường đại học (và tất cả các cơ sở giáo dục theo cánh tả khác) thay đổi hướng đi hoặc xem xét chấm dứt việc trả tiền cho nền giáo dục đang hủy hoại con em họ. Có một số lựa chọn thay thế (chẳng hạn như Hillsdale), và nhiều lựa chọn khác sẽ phải được tạo ra nếu các tổ chức có tiếng này vẫn tiếp tục phá hoại.
Quan điểm được trình bày trong bài viết này là ý kiến của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.
Ông Thomas Cromwell đã dành 25 năm ở Trung Đông, nơi ông đã xuất bản và biên tập tờ Thời báo Trung Đông và một số ấn phẩm khác. Gần đây, ông đã xuất bản một cuốn sách về cuộc khủng hoảng hiện nay trong nền văn minh của chúng ta, ở cả phương Tây và phương Đông, do sự truyền bá tư tưởng của chủ nghĩa Marx và Tân Marx cũng như sự trỗi dậy của Đảng Cộng sản Trung Quốc, “The Triumph of Good: Cain, Abel and the End của chủ nghĩa Mác. ” (“Chiến thắng của Chúa: Cain, Abel và sự kết thúc của chủ nghĩa Marx”)
Tịnh Nhi biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: