Các nhà lập pháp Hoa Kỳ chuẩn bị dự luật nhằm chấm dứt cưỡng bức thu hoạch nội tạng ở Trung Quốc
Các nhà lập pháp Hoa Kỳ đang nỗ lực đưa ra một bộ luật mới nhằm bắt Đảng Cộng sản Trung Quốc phải chịu trách nhiệm về việc cưỡng bức thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công.
Chế độ Trung Quốc đã giết các học viên Pháp Luân Công để lấy nội tạng của họ trong hơn 20 năm và cộng đồng y tế đã làm ngơ trước sự tàn ác này, theo một nhóm chuyên gia tham dự một hội nghị ảo do nhóm vận động có tên Bác sĩ Chống Cưỡng bức Thu hoạch Nội tạng (DAFOH) tổ chức hôm 19/11.
Phát biểu tại hội nghị, Dân biểu Steve Chabot (Cộng Hòa-Ohio) cho biết ông đang dẫn đầu các nỗ lực để sớm đưa ra một dự luật lưỡng đảng tại Hạ viện.
Luật này nhằm mục đích “buộc các quan chức ĐCSTQ phải chịu trách nhiệm về cuộc đàn áp Pháp Luân Công và hy vọng có thể chấm dứt được hành động cưỡng bức mổ cướp nội tạng man rợ,” ông nói.
“Nó chưa xong, luật vẫn chưa hoàn chỉnh. Chúng tôi vẫn đang thương thảo, nhưng tôi hy vọng rằng chúng tôi sẽ sớm có một dự luật được đưa ra. ”
Pháp Luân Công, còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một môn tu luyện tinh thần kết hợp các bài tập tĩnh tại nhẹ nhàng và các bài giảng đạo đức dựa trên các nguyên lý chân, thiện và nhẫn.
Môn tập này đã nhanh chóng trở nên phổ biến sau khi nó được đưa ra công chúng vào năm 1992, với 70 triệu đến 100 triệu người theo học vào cuối những năm 1990, theo ước tính chính thức vào thời điểm đó. Số lượng người theo học khổng lồ này được coi là một mối đe dọa bởi cựu lãnh đạo cộng sản Trung Quốc Giang Trạch Dân, người đã phát động chiến dịch loại trừ môn tập này vào tháng 7 năm 1999.
Kể từ đó, Pháp Luân Công đã bị chế độ Trung Quốc đàn áp nghiêm trọng. Theo Trung tâm Thông tin Pháp Luân Đại Pháp, hàng triệu người theo học môn này đã bị tống vào các nhà tù, các trại lao động và các trung tâm tẩy não, ở những nơi đó nhiều người đã bị tra tấn nhằm buộc họ phải từ bỏ tín ngưỡng của mình. Các cuộc điều tra độc lập đã phát hiện ra rằng họ đã bị cưỡng bức mổ cướp nội tạng.
Ông Chabot cùng với DAFOH đã tổ chức hội nghị ảo này để giới thiệu ngắn gọn với các nhà lập pháp Hoa Kỳ về hoạt động thu hoạch nội tạng các tù nhân lương tâm mà không được họ đồng ý trước ở Trung Quốc, hoạt động này do nhà nước hậu thuẫn.
“Lần cuối cùng Hạ viện thông qua một nghị quyết lên án cuộc đàn áp Pháp Luân Công là khoảng bốn năm về trước,” ông Chabot nói, đề cập đến nghị quyết H.Res. 343. “Chúng ta đã có rất nhiều biến động nhân sự về các thành viên của Quốc hội và nhân viên kể từ đó. Vì vậy, đối với nhiều người, đây có thể là một vấn đề hoàn toàn mới đối với họ”.
Hội nghị có lời chứng nhận của hai học viên Pháp Luân Công đã chứng kiến nạn mổ cướp nội tạng trong các nhà tù của Trung Quốc.
Xét nghiệm máu và kiểm tra y tế
Ông Winston Liu, là một kỹ sư làm việc tại một công ty quốc tế ở Hoa Kỳ, đã trốn thoát khỏi Trung Quốc vào năm 2005 sau khi bị bức hại tàn nhẫn vì tu luyện Pháp Luân Công.
“Quay trở lại năm 1999, tôi là ứng cử viên Tiến sĩ ở Đại học Thanh Hoa danh tiếng của Trung Quốc,” ông nói trong lời khai của mình.
“Tôi từng là thành viên của giới học thuật ưu tú của Trung Quốc. Giống như nhiều ứng cử viên Tiến sĩ khác, tôi có ước mơ trở thành một giáo sư, thích đọc sách và suy nghĩ trong thư viện. Nhưng ngay cả trong những giấc mơ hoang đường nhất, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị tống vào tù, bị tra tấn dã man, và bị ngược đãi, cả về thể xác lẫn tinh thần. Và tôi đang trên bờ vực bị chứng rối loạn tâm thần”.
Ông Liu bị đình chỉ học, bị hành hung nơi công cộng, bị giam giữ nhiều lần, và sau đó, bị kết án ba năm tù. Vợ ông, một kỹ sư, cũng bị bỏ tù. Việc bị bắt giam khiến ông phải trả giá bằng cuộc hôn nhân của mình.
Ông cho biết trong khi ông phải chịu nhiều hình thức tra tấn về thể xác, thì sự ngược đãi về tinh thần thậm chí còn tồi tệ hơn. Ông đã trải qua sáu tháng đầu tiên bị biệt giam trong một căn phòng rộng 70 feet (khoảng 6,5 mét vuông).
Trong khi ở trong tù, ông Liu đã nhiều lần bị xét nghiệm máu và khám sức khỏe tổng quát.
“Vào một ngày tháng 7 năm 2002, tôi được gọi đến và yêu cầu xếp hàng với tất cả các học viên Pháp Luân Công khác. Có khoảng 40 học viên được lính canh hướng dẫn đến bệnh viện liên kết với nhà tù. Tôi bị xét nghiệm máu, chụp X-quang, khám mắt, xét nghiệm nước tiểu, và hơn thế nữa,” ông nói.
“Chúng tôi được bảo rằng đây là những cuộc kiểm tra thường xuyên và là một cuộc đánh giá sức khỏe cho mọi tù nhân,” ông nói.
Nhưng đó là một lời nói dối. Ông phát hiện ra ông đã bị kiểm tra để cho các ca cấy ghép nội tạng tiềm năng vào thời điểm năm 2006 khi ông biết tin rằng hai nhà nghiên cứu người Canada đang điều tra những tuyên bố đáng lo ngại về việc cưỡng bức thu hoạch nội tạng ở Trung Quốc.
“Tôi tin rằng tôi đã [được chọn] là một trong những người hiến tạng không tự nguyện khi ở trong tù,” ông Liu nói, và lưu ý rằng ông sẽ bị giết nếu ông phù hợp với một bệnh nhân đang tìm nội tạng.
Các cáo buộc cưỡng bức thu hoạch nội tạng các học viên Pháp Luân Công để cấy ghép lần đầu tiên xuất hiện vào năm 2006. Cựu Thành viên Quốc hội Canada David Kilgour và luật sư nhân quyền David Matas đã tiến hành các cuộc đánh giá độc lập và đã công bố các báo cáo chứng minh các cáo buộc đó. Nhà báo điều tra Ethan Gutmann cũng đã tiến hành các cuộc điều tra độc lập và xuất bản một cuốn sách về chủ đề này, có tựa đề “The Slaughter” [Cuộc tàn sát đẫm máu].
Ông Liu cho biết cưỡng bức thu hoạch nội tạng chỉ là một trong những tội ác mà ĐCSTQ đã làm đối với người dân của mình.
Cha bị giết để lấy nội tạng
Một nhân chứng khác, cô Jiang Li, đã chia sẻ những gì gia đình cô phải chịu đựng trong khi đi tìm công lý cho người cha đã chết tại trại lao động cưỡng bức ở thành phố Trùng Khánh, Trung Quốc.
“Cha tôi, một người tu luyện Pháp Luân Công, từng là một người rất khỏe mạnh. Vào Tết Nguyên Đán năm 2009, ông ấy đã bị giam trong một trại giam vì niềm tin vào Pháp Luân Công. Khi chúng tôi đến thăm ông ấy, ông ấy trông có vẻ khỏe mạnh,” cô Li nói trong lời khai của mình tại sự kiện ảo.
Tuy nhiên, ngày hôm sau, gia đình cô nhận được một cuộc điện thoại từ trại lao động thông báo rằng cha cô đã qua đời sau một cơn đau tim cấp tính. Khi cô và gia đình đến nhà tang lễ, họ phát hiện ra thi thể của ông vốn đã được để trong buồng đông lạnh nhưng vẫn còn ấm.
Các lính canh từ trại lao động đã ngăn gia đình kiểm tra nguyên nhân thực sự của cái chết và cưỡng chế lôi họ ra khỏi cơ sở đó. Họ bị ép để ký vào đơn đồng ý hỏa táng cha cô.
Giám đốc văn phòng công tố thành phố Trùng Khánh sau đó đã thừa nhận rằng nội tạng của cha cô đã bị lấy đi và hài cốt của ông đã bị hỏa táng, mặc dù gia đình chưa bao giờ ký đồng ý cho việc hỏa táng.
Kể từ khi cô Li tìm kiếm công lý cho cha mình, để cố gắng ngăn chặn việc này, cô và gia đình cô đã bị quấy rối, bị đe dọa, và bị giám sát, đồng thời bị lục soát nhà. Mẹ cô bị kết án tám năm tù.
Cô Li cũng đã bị hãng hàng không Shanghai Airlines sa thải.
“Cả gia đình tôi đều tu luyện Pháp Luân Công và tất cả đều bị bỏ tù và bị tra tấn nhiều lần trong nhiều năm,” cô Li nói trong lời khai của mình.
“Chúng tôi đã thuê hai luật sư ở Bắc Kinh, nhưng do thụ lý vụ án của cha tôi cả hai người họ đều bị cảnh sát đánh đập dã man và giấy phép hành nghề luật sư của họ đã bị thu hồi”.
Văn phòng công tố nhiều lần đề nghị đưa tiền cho cô Li để đổi lấy sự im lặng nhưng cô đã từ chối.
Cô Li, hiện đang sống ở Thành phố New York, vẫn cảm thấy bất lực và tiếp tục đau buồn về cái chết bí ẩn của cha cô.
Cô cho biết, “Sự tàn ác này ngày hôm nay còn đang diễn ra ở Trung Quốc,” cô hy vọng rằng Quốc hội sẽ “có những hành động cụ thể” để giúp chấm dứt sự ngược đãi này.
Pháp Luân Công được nhắm mục tiêu để cung cấp nội tạng
Mùa hè năm ngoái, một tòa án nhân dân độc lập tại London, được gọi là Tòa án Trung Quốc, sau khi tiến hành điều tra đã kết luận rằng cưỡng bức thu hoạch nội tạng đã diễn ra ở Trung Quốc trong nhiều năm “trên một quy mô đáng kể”, với các học viên Pháp Luân Công là “nguồn chính” của nội tạng người.
Tòa án này cho biết thực tiễn rùng rợn này đã khiến “nhiều người chết một cách khủng khiếp và không cần thiết.”
Phát biểu tại hội nghị ảo, ông Hamid Sabi, một luật sư từng là cố vấn cho Tòa án Trung Quốc, cho biết các học viên Pháp Luân Công là nguồn chính vì họ “tương đối rất khỏe mạnh”. Họ không uống rượu, hút thuốc, và không có các thói quen ăn uống xấu, ông nói.
Ông Sabi cũng lưu ý rằng các bệnh viện Trung Quốc được tiếp cận với “nguồn nội tạng không giới hạn sẵn có theo yêu cầu” và thực tế rõ ràng này đã được đưa đến tận nhà cho bác sĩ phẫu thuật ghép tim người Israel, Tiến sĩ Jacob Lavee vào năm 2005.
Một bệnh nhân nói với ông Lavee rằng anh ta sẽ đến Trung Quốc để thực hiện một ca ghép tim đã được lên lịch trong khoảng thời gian hai tuần, nhưng ông Lavee biết rằng về mặt y tế là không thể lên lịch trước cho loại phẫu thuật đó.
Nhận ra rằng đây chỉ có thể là kết quả của việc cưỡng bức thu hoạch nội tạng, ông đã dẫn đầu việc soạn thảo Luật Cấy ghép Nội tạng của Israel, có hiệu lực vào năm 2008, về cơ bản là cấm việc mua và bán nội tạng người.
Động thái này đã làm giảm đáng kể du lịch cấy ghép từ Israel, theo một nghiên cứu được công bố trên Tạp chí Cấy ghép Hoa Kỳ (the American Journal of Transplantation) vào tháng 12 năm 2012.
Những tù nhân lương tâm khác như người Duy Ngô Nghĩ, người Tây Tạng, và người theo Cơ đốc giáo Tại gia cũng dễ bị mổ cắp nội tạng, theo DAFOH.
Ông Sabi cho biết một tòa án độc lập khác đã được thành lập để điều tra cuộc đàn áp những người Duy Ngô Nhĩ và các nhóm thiểu số Hồi giáo khác ở Tân Cương.
“Bằng chứng đang trở nên rõ ràng là họ đang xây dựng hai trại lớn mới [ở Tân Cương] — cho khoảng 50.000 tù nhân. Và giữa hai trại đó, họ đã xây dựng một lò hỏa táng đồ sộ. Và nó gần sân bay,” điều này khiến nó thích hợp cho việc mổ cướp nội tạng, ông Sabi nói.
Luật có đủ thẩm quyền
Ông Matt Salmon, phó chủ tịch phụ trách các vấn đề chính phủ tại Đại học Tiểu bang Arizona đồng thời là cựu dân biểu Hoa Kỳ, đã kêu gọi Quốc hội có hành động cụ thể hơn để ngăn chặn nạn buôn bán nội tạng.
“Tôi không chắc rằng chỉ đưa ra các dự luật lên án các hành vi là đủ. Tôi nghĩ chúng ta phải có luật pháp mà thực sự có đủ quyền lực hỗ trợ cho dự luật đó,” ông nói tại sự kiện.
Ông Salmon cho rằng một cách để trấn áp hoạt động này là áp đặt các biện pháp trừng phạt đối với những người Mỹ mua hoặc sử dụng những nội tạng được thu hoạch từ Trung Quốc, cũng như các doanh nghiệp tham gia vào hoạt động này.
Ông nói, “Chúng ta có một tập hợp những người có thể sử dụng những nội tạng này lớn hơn rất nhiều so với các quốc gia khác và vì vậy nếu chúng ta thực sự trừng trị thẳng tay vấn đề này ở Hoa Kỳ, nó sẽ tạo ra một sự khác biệt lớn.”
Theo ông Weldon Gilcrease, Phó giám đốc DAFOH, Trung Quốc là quốc gia duy nhất được biết đến đã tiến hành hoạt động mổ cướp nội tạng do nhà nước điều hành.
Phát biểu tại hội nghị, ông lưu ý rằng việc cưỡng bức thu hoạch nội tạng của Trung Quốc rất khác với việc buôn bán nội tạng trên thị trường chợ đen.
Ông nói rằng toàn bộ quá trình là một tội ác lớn được dàn dựng bởi một chính quyền trung ương và bao gồm cả các tổ chức y tế, tư pháp, hệ thống nhà tù, các trại lao động, quân đội, và các bệnh viện quân sự.
Ông Gilcrease cũng là một phó giáo sư y khoa tại Đại học Utah, theo ông thì ngành y khoa nói chung đã làm ngơ trước tội ác này.
Ông cho biết việc cưỡng bức thu hoạch nội tạng của Trung Quốc không phải là một vấn đề chính trị.
“Mặc dù thủ phạm của những tội ác này là một tổ chức chính trị, nhưng việc sử dụng các bác sĩ và sử dụng hệ thống y tế để trở thành một cánh tay và một cây gậy phục vụ cho những tội ác của ĐCSTQ là không thể dung thứ được,” ông nói.