Các đợt phong tỏa cực đoan của ĐCSTQ khiến nhiều người Trung Quốc thoái Đảng hơn
Tính đến ngày 30/05, ít nhất 396 triệu người Trung Quốc đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới, theo Tuidang.org, Trung tâm Dịch vụ Toàn cầu về Thoái ĐCSTQ.
Những lời chứng gần đây từ những người thoái Đảng đã chỉ ra rằng sống dưới chính sách “zero COVID” nghiêm ngặt của Bắc Kinh, dẫn đến những câu chuyện bi kịch khi hàng cụm thành phố bị phong tỏa hoàn toàn hoặc một phần, đã khiến nhiều người đánh giá lại quan điểm của họ về chế độ cộng sản này và từ bỏ mối liên hệ của họ với ĐCSTQ.
Năm 2004, The Epoch Times đã đăng “Cửu Bình về Đảng Cộng sản Trung Quốc”, một loạt bài xã luận về lịch sử lừa dối và tàn bạo của Đảng. Điều này sau đó dẫn đến phong trào “thoái ĐCSTQ”, hay “tuidang”, ở Trung Quốc.
Sau đây là những tuyên bố của một số người dân Trung Quốc đã cắt đứt tất cả các mối liên hệ của họ với ĐCSTQ vào tháng Năm.
‘ĐCSTQ không biết xấu hổ’
La Tề (Luo Qi), Trương Tân Đồng (Zhang Xintong), và Cát Nhất Kiệt (Ge Yijie) là những cư dân Thượng Hải đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ thông qua Tuidang.org.
Trong một tuyên bố, họ nói rằng họ đã trở thành nạn nhân của chính sách ngăn chặn virus của ĐCSTQ.
“Chúng tôi chẳng có gì ăn, nhưng bộ máy tuyên truyền của nhà nước, CCTV, tuyên bố rằng nguồn cung cấp thực phẩm rất dồi dào và cuộc sống vẫn tốt đẹp,” họ viết.
Họ nói, “ĐCSTQ tà ác không biết xấu hổ.”
Họ quả quyết rằng chỉ bằng cách thoái xuất khỏi ĐCSTQ, họ mới có thể xóa bỏ mọi sự thông đồng với những hành động xấu xa của đảng khi giữ im lặng và họ sẽ không bị bắt làm nô lệ cho ĐCSTQ.
Một người từng ủng hộ đảng thoái ĐCSTQ
Anh Sở Tuấn Văn (Chu Junwen) đến từ tỉnh Sơn Đông ven biển Trung Quốc nói rằng anh từng là một người rất tin tưởng vào ĐCSTQ, nhưng kể từ đó anh đã tỉnh ngộ về bản chất thực sự của đảng trong đại dịch.
Trong tuyên bố, anh đã tiết lộ sự đối xử vô nhân đạo mà anh nhận được sau khi anh được xác nhận đã nhiễm virus. Anh viết, “Họ hàn cửa nhà tôi, tôi không thể đi mua hàng hay đi làm, và các nhân viên của văn phòng kiểm soát đại dịch liên tục quấy rối tôi và can thiệp vào cuộc sống và sinh hoạt bình thường của tôi.”
Anh thậm chí còn quỳ xuống để khẩn nài sự cảm thông của họ, nhưng sự thờ ơ của họ cuối cùng đã khiến anh mất việc vì vắng mặt trong công việc của mình.
Cuối cùng anh cũng nhận ra những người mà anh cho là “những kẻ tung tin đồn bán nước” như cách gọi của ĐCSTQ và các phương tiện truyền thông nhà nước đang nói sự thật.
Sau khi tìm kiếm sự thật trên mạng bằng cách vượt qua tường lửa của ĐCSTQ, anh nhận ra rằng mình là “đồng phạm của tội ác” và cảm thấy “xấu hổ vì sự thiếu hiểu biết của mình.”
Anh viết, “Tôi hy vọng sẽ có nhiều người Trung Quốc hơn nhìn thấu ĐCSTQ và ngăn chặn bộ máy bạo lực này.”
‘ĐCSTQ sẽ nhận quả báo’
Anh Doãn Phàm (Yin Fan) đến từ Hắc Long Giang, tỉnh cực bắc Trung Quốc, đã gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong của ĐCSTQ hơn 20 năm về trước.
Anh nói rằng các biện pháp zero COVID cực đoan đã khiến nhiều người hơn nhận ra sự khốn khổ của người dân Trung Quốc dưới sự cai trị của ĐCSTQ.
Trong tuyên bố rút khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong, anh Doãn viết, “Hãy nhìn Thượng Hải, các quan chức đã thu lợi từ giá rau cứu trợ cao đến từ các tỉnh ngoài. Một số người thậm chí còn nói rằng đại dịch nên tiếp tục để họ có thể kiếm được nhiều tiền hơn.”
Anh cũng tiết lộ vụ một người đàn ông ở thành phố Cáp Nhĩ Tân tự thiêu vì anh trở nên mắc nợ rất nhiều do thời gian dài bị phong tỏa. Nhưng truyền thông nhà nước tuyên bố trong các báo cáo của họ rằng người đàn ông đó có liên can đến một vụ phóng hỏa đốt phá, chứ không phải là một vụ tự thiêu vì tuyệt vọng.
“ĐCSTQ vô liêm sỉ sẽ phải nhận quả báo, và tôi sẽ không phải là vật hy sinh của đảng đó,” anh viết.
Anh tuyên bố, “Tôi thề sẽ cắt đứt sạch sẽ khỏi ĐCSTQ!”
Nhìn thấu tuyên truyền của ĐCSTQ
Anh Phó Quý (Fu Gui) là một sinh viên đại học đến từ thành phố Trùng Khánh.
Anh nói khi càng trưởng thành, anh càng nhận ra bộ máy bạo lực của ĐCSTQ, “Vẻ hào nhoáng của ĐCSTQ đều là tuyên truyền,” anh viết.
Anh tuyên bố, “Những trường hợp bi thảm ở thành phố Thượng Hải bị phong tỏa trong đại dịch là những bằng chứng sống động về sự tàn ác và nhuốm máu của ĐCSTQ.”
Anh Phó Quý đã thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong và Đoàn Thanh niên Cộng sản Trung Quốc.
Anh nói sau khi biết về sự tàn ác và dối trá của ĐCSTQ khi truy cập các trang web ở ngoại quốc và đọc Cửu Bình, anh thấy hổ thẹn về “sự ủng hộ kiên định của mình đối với thế lực tà ác này trong quá khứ” và nói rằng lương tâm của anh đã bị cắn rứt dưới trướng ĐCSTQ.
Nhưng giờ đây, anh viết, “Tôi sẽ không bao giờ tái gia nhập bất kỳ tổ chức nào có liên kết với Đảng tà ác này nữa.”
Đàn áp Tân Cương
Ông Lâm Hải Xương (Lin Haichang) và ông Kim Chí Vĩ (Jin Zhiwei) đến từ Tân Cương đã thoái xuất khỏi Đội Thanh niên Tiền phong.
Trong tuyên bố của mình, họ nói rằng người dân ở Tân Cương không có đủ ăn; sự chăm sóc và phúc lợi mà ĐCSTQ tuyên bố cung cấp cho người dân Tân Cương đều là tuyên truyền.
Họ nói rằng những câu chuyện về việc lao động cưỡng bức của các tù nhân trong các trại tập trung Tân Cương đã được nhiều người nghe thấy.
“Việc đánh đập, tra tấn, và thậm chí cưỡng bức thu hoạch nội tạng đã được nói đến trong những năm gần đây; người dân tộc thiểu số buộc phải triệt sản,” họ cho biết.
Họ nhấn mạnh, “Đánh bại ĐCSTQ là trách nhiệm của tất cả mọi người!”
Những nạn nhân
Nhiều người trong số những người thoái xuất khỏi ĐCSTQ đã mô tả sự đối xử vô nhân đạo mà họ phải chịu dưới chế độ độc tài cộng sản này.
Anh Hoàng Tĩnh Nhiên (Huang Jingran) từ thành phố Thâm Quyến cho biết ngôi nhà của cha anh đã bị phá dỡ vào năm ngoái. Trong khi thương lượng với chính quyền, cha anh đã bị cảnh sát địa phương đánh đập. Việc phá dỡ sau đó được áp dụng mà không có bất kỳ khoản bồi thường nào, và cuộc sống của gia đình trở nên rất khó khăn.
Anh Trương Nhất Hiên (Zhang Yixuan) và anh Đinh Triệu Hưng (Ding Zhaoxing) là thợ mỏ đến từ Hắc Long Giang. Họ mô tả một đồng nghiệp tại mỏ của mình, người đã làm thủ tục nộp đơn xin kiến nghị đòi lương hưu chưa được trả của bà. Vụ án đã được giải quyết bằng việc bà bị phạt tù một năm rưỡi.
Anh Ngô Thắng Nam (Wu Shengnan) là người gốc Thạch Gia Trang. Anh nói rằng họ chỉ được trả khoảng 2,000-3,000 nhân dân tệ (300-450 USD) mỗi tháng, nhưng buộc phải quảng bá rằng “Chủ nghĩa xã hội là tốt” và rằng người dân ở Hoa Kỳ, Vương quốc Anh, và Nhật Bản đang trong tình thế “nước sôi lửa bỏng.”
Anh hỏi: “Nếu chế độ này thực sự tốt, tại sao các quan chức lại đưa người thân của họ sang phương Tây?”
Anh cảm thấy mình đang bị lợi dụng vì nhu cầu của ĐCSTQ.
Anh viết, “Mỗi phút và mỗi giây dưới sự cai trị của bọn cướp Cộng sản này là tàn nhẫn và đen tối!”