5 sai lầm trong “Đảng lãnh đạo tất cả” của Trung Cộng
Mấy năm trở lại đây, Trung Cộng nhiều lần nhấn mạnh “Học thuyết Đảng Chính quyền Quân và Dân. Đông, Tây, Nam, Bắc của Trung Quốc, Đảng lãnh đạo tất cả”, hơn nữa, lãnh đạo của Đảng không phải là lãnh đạo chung chung, mà là “lãnh đạo tuyệt đối”.
Cách nói “Đảng lãnh đạo tất cả” được sử dụng lần đầu tiên trong một quyết định do Bộ Chính trị Trung Cộng thông qua vào ngày 1/9/1942. Ngày 30/1/1962, Mao Trạch Đông đã lặp lại kết luận này tại Hội nghị Công tác Trung ương.
Tháng 1/2016, trong khi chủ trì cuộc họp Ủy ban Thường vụ Bộ Chính trị Trung Cộng, ông Tập Cận Bình một lần nữa nhắc lại câu nói này. Tháng 10/2017, câu nói này được ghi vào Điều lệ mới sửa đổi của Trung Cộng. Tháng 3/2018, Điều 1 trong Hiến pháp mới sửa đổi của Trung Cộng được bổ sung nội dung “Sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc là đặc trưng bản chất nhất của chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc”.
Bởi vì “nguyên tắc chính trị” này đã được viết trong báo cáo của Đại hội đại biểu toàn quốc Trung Cộng lần thứ 19, được ghi vào Điều lệ Đảng cho đến Hiến pháp của Trung Cộng, cho nên các nhà văn Trung Cộng đã xuất bản một lượng lớn các bài báo đi sâu chú giải, nhận định rằng cách nói này tốt đẹp như thế nào.
Trên thực tế, cách nói này không những không có ích lợi gì mà còn cực kỳ tai hại. Trong đó có ít nhất năm sai lầm lớn:
Thứ nhất, dẫn đến việc Đảng vượt trên luật pháp (lũng đoạn quyền lực)
“Đảng lãnh đạo tất cả” hàm ý rằng Đảng lãnh đạo lập pháp, hành pháp và tư pháp; Đảng lãnh đạo công an, kiểm sát, tòa án, tư pháp; Đảng lãnh đạo Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, Ủy ban Chính trị Pháp luật, Bộ Tuyên truyền, Bộ Tổ chức , v.v…; Đảng lãnh đạo Công đoàn, Đoàn Thanh niên, Hội Liên hiệp Phụ nữ,… Đảng lãnh đạo tất cả các tổ chức, đoàn thể và cá nhân từ trung ương đến địa phương.
Hiến pháp của Trung Cộng quy định Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc là “cơ quan quyền lực nhà nước cao nhất”. Nhưng bởi vì “Đảng lãnh đạo tất cả”, cho nên trên thực tế, Ban Chấp hành Trung ương Đảng, mà cụ thể hơn là Ủy ban Thường vụ Bộ Chính trị Trung Cộng mới là cơ quan quyền lực cao nhất của “Quốc gia Trung Cộng”.
Chủ tịch Đại hội đại biểu Nhân dân toàn quốc Trung Cộng, Thủ tướng Chính phủ và Chánh án Tòa án tối cao đều phải phục tùng sự lãnh đạo của Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Trung Cộng. Trong “Quốc gia Trung Cộng”, quyền lực của Đảng tuyệt đối cao hơn quyền lực của các cơ quan lập pháp, hành pháp, và tư pháp.
Gốc rễ của “Đảng lãnh đạo tất cả” nằm ở chỗ: Quyền lực của Đảng không bắt nguồn từ ý chí của cử tri, mà bắt nguồn từ “nòng súng”. Trung Cộng trước nay vẫn luôn mê tín “chính quyền sinh ra từ nòng súng”. Chính quyền Trung Cộng đã dựa vào “nòng súng” và đủ các thủ đoạn lừa dối để cướp đoạt quyền lực từ tay chính quyền hợp pháp của Trung Quốc – Trung Hoa Dân Quốc.
“Bố già” giành được giang sơn tất phải cai trị giang sơn. Đây là nguồn gốc ban đầu của “Đảng lãnh đạo tất cả”. “Bố già” nắm chắc “nòng súng”, ai không nghe lời thì đánh. Đây là chỗ dựa cho sự tự tin vào “Đảng lãnh đạo tất cả” của Trung Cộng.
Chính quyền Trung Cộng trước nay chưa từng được trang bị tính hợp pháp, trước nay đều dựa vào giết người không ngừng nghỉ để duy trì sinh tồn. Kể từ ngày lên nắm quyền vào năm 1949, Trung Cộng đã phát động hàng chục cuộc vận động chính trị đẫm máu và tàn bạo, sát hại địa chủ, sát hại nhà tư bản, sát hại phần tử trí thức… và tàn sát lẫn nhau trong nội bộ Trung Cộng, đã giết chết hơn 80 triệu người Trung Quốc. Số lượng người bị Trung Cộng sát hại đã vượt xa tất cả các đảng chính trị tà ác nhất từ cổ chí kim, từ trong đến ngoài trung Quốc.
Một đảng chính trị giết người không ghê tay như Trung Cộng về cơ bản không thể nói gì đến “pháp trị”. Pháp luật, quy định chẳng qua chỉ là công cụ để Trung Cộng “chỉnh” người, lừa người mà thôi; ngay cả Hiến pháp, Điều lệ Đảng giấy trắng mực đen cũng có thể bị Trung Cộng tùy ý dẫm đạp dưới gót chân bất kỳ lúc nào.
Một trong những hậu quả nghiêm trọng của “Đảng lãnh đạo tất cả” là đã tạo ra vô số án oan, án giả, án sai trong quá khứ, và cho đến hiện tại vẫn đang tiếp tục tạo ra một lượng lớn các vụ án oan, án giả, án sai.
Thứ hai, dẫn đến một nền kinh tế dành riêng cho giới “quyền quý” (độc quyền kinh tế)
“Đảng lãnh đạo tất cả” hàm ý rằng Đảng tất phải lãnh đạo nền kinh tế. Kết quả của việc này chính là: Tất cả các ngành công nghiệp, bất động sản và kinh doanh kiếm ra tiền nhất ở Trung Quốc đều rơi vào tay các gia tộc quyền lực của Trung Cộng.
Sau khi Trung Cộng thực thi chính sách “cải cách mở cửa” vào năm 1978, Đặng Tiểu Bình đã đề xuất “để một bộ phận người làm giàu trước”. “Một bộ phận người” ở đây chủ yếu là con cháu trong gia tộc của các nguyên lão Trung Cộng như Đặng Tiểu Bình, Trần Vân, Diệp Kiếm Anh, Lỹ Tiên Niệm, Bành Chân, Bạc Nhất Ba, Vương Chấn, Tập Trọng Huân,…
Năm 1989, Giang Trạch Dân, nhân vật bước vào Trung Nam Hải nhờ dẫm lên máu tươi của sinh viên trong sự kiện “Lục Tứ”, đã dung túng cho con trai ông ta là Giang Miên Hằng vừa làm quan vừa kinh doanh, “ngậm miệng phát tài lớn”, kéo theo một nhóm lớn những con cháu các gia tộc quyền lực trong Trung Cộng gia nhập hàng ngũ; và sau đó lại xuất hiện thêm một nhóm những gia tộc quyền lực trong Trung Cộng như gia tộc Giang Trạch Dân, Tăng Khánh Hồng, Lý Lam Thanh, La Cán, Giả Khánh Lâm, Ngô Quan Chính, Hạ Quốc Cường, Lưu Vân Sơn, Trương Đưc Giang, Trương Cao Ly,…
Vào tháng 4/2019, tỷ phú người đại lục sống tại Hoa Kỳ Quách Văn Quý đã công khai cáo buộc cháu trai của Giang Trạch Dân là Giang Chí Thành đang sở hữu khối tài sản ít nhất 500 tỷ USD; khối tài sản do gia tộc Giang Trạch Dân kiểm soát ở nước ngoài lên đến ít nhất là 1 nghìn tỷ USD.
Thứ ba, dẫn đến việc người dân Trung Quốc phải gánh các loại thuế phí nặng nhất thế giới
Ở phương Tây, bao gồm cả Đài Loan ngày nay, các đảng phái chính trị không hoạt động dựa vào tiền của người nộp thuế, người nộp thuế chỉ chịu trách nhiệm trả tiền cho các quan chức chính phủ. Thế nhưng ở Trung Quốc, ngoài một bộ máy chính phủ cồng kềnh, còn có những tổ chức cồng kềnh như Đảng, liên đoàn, công đoàn, đoàn thanh niên,… những tổ chức này tất nhiên đều sống nhờ vào tiền đóng thuế của người dân Trung Quốc.
So với người dân Mỹ, người dân Trung Quốc phải nuôi thêm các quan chức Trung Cộng ở tất cả các cấp Đảng ủy, Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật, Ủy ban Chính trị Pháp luật, Bộ Tổ chức Trung ương, Bộ Tuyên truyền và cả Ban Công tác Mặt trận Thống nhất từ trung ương đến địa phương; phải nuôi thêm các quan chức từ trung ương đến địa phương trong tám “đảng bình hoa” của Trung Cộng gồm Ủy ban Cách mạng Quốc dân đảng Trung Quốc (Dân Cách), Liên đoàn Dân chủ Trung Quốc (Dân Minh), Hội kiến quốc dân chủ Trung Quốc (Dân Kiến), Hội xúc tiến dân chủ Trung Quốc (Dân Tiến), Đảng dân chủ nông công Trung Quốc (Nông công Đảng), Đảng trí công Trung Quốc (Trí công Đảng), Đồng minh tự trị dân chủ Đài Loan (Đài Minh), cũng như các cán bộ trong đủ loại tổ chức trực thuộc Trung Cộng như Liên đoàn Lao động, Đoàn Thanh niên Cộng sản, Hội liên hiệp Phụ nữ,…
Người dân Trung Quốc vẫn còn phải cõng thêm vô số các tổ chức thành lập tạm thời khác của Trung Cộng, ví như quan chức Phòng 610 các cấp từ trung ương đến địa phương, quan chức trong các trường đảng các cấp, quan chức trong các đơn vị sự nghiệp công lập các cấp.
Điều đáng nói là rất nhiều quan chức Trung Cộng không những không làm việc tốt mà còn ngày ngày làm việc xấu. Ví như Phòng 610 các cấp tại khắp 31 tỉnh thành, khu tự trị và thành phố trực thuộc Trung ương, trong suốt 22 năm kể từ khi thành lập vào ngày 10/6/1999 cho đến nay, tổ chức này ngày ngày chỉ toàn làm việc xấu, đàn áp Pháp Luân Công. Chỉ tính riêng “Phòng 610” này của Trung Cộng đã lãng phí hàng trăm tỷ NDT tiền thuế của dân trong 22 năm qua!
Trung Cộng giống như một “Đảng phụ thể” đang cắm vô số vòi hút máu lên thân hàng trăm triệu người Trung Quốc, không ngày nào ngừng hút máu người dân Trung Quốc trong suốt 71 năm qua.
Thứ tư, dẫn đến căn bệnh ung thư tham nhũng của Trung Cộng phát triển ác tính
Quyền lực tuyệt đối tất yếu sẽ dẫn đến tham nhũng tuyệt đối.
Kể từ khi bắt đầu cuộc chiến “đả hổ” chống tham nhũng vào năm 2013 đến nay, ông Tập đã “đả” có chọn lọc một số lượng “lão hổ” nhất định. Trong thông cáo từ Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật Trung ương, người ta thấy dường như tất cả các lãnh đạo cao nhất của Đảng, chính phủ, quân đội, doanh nghiệp nhà nước và các đơn vị sự nghiệp đều bị điều tra và xử lý, dường như ai nấy đều là “hoàng đế một phương”: quyết sách thì “nói cùng một cách”, dùng người thì chỉ cần “nói một câu”, tiêu tiền chỉ cần “ký một chữ”, dự án thì “một tay vơ hết”.
Ví như nhân vật chủ chốt Lý Kiến Bình trong vụ án được mệnh danh là “lớn nhất trong lịch sử đấu tranh chống tham nhũng của Nội Mông”, đã giữ chức bí thư Ban công tác Đảng của Khu phát triển kinh tế và công nghệ Hồi Hột trong 7 năm, số tiền tham nhũng lên tới 3 tỷ NDT. Lưu Kỳ Phàm, Bí thư Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật kiêm Giám đốc Ủy ban Giám sát Khu tự trị Nội Mông, đã tóm gọn các vấn đề tồn tại trong vụ án của Lý Kiến Bình trong “thập loạn” (mười cái loạn): loạn lập công ty, loạn lập chức vụ, loạn tuyển nhân viên, loạn ký thỏa thuận, loạn vay vốn, loạn mở tài khoản, chế độ tạp loạn, quản lý hỗn loạn, thể chế rối loạn và giám sát tản loạn.
Tại sao Lý Kiến Bình dám gây ra “thập loạn”? Một mặt, bên trên ông ta khẳng định có “ông lớn” làm hậu đài chống lưng, mặt khác, bản thân Lý Kiến Bình cũng giữ chức Bí thư Ban công tác Đảng của đơn vị, là lãnh đạo cao nhất, là người đại biểu cho Trung Cộng thực thi quyền “lãnh đạo tuyệt đối” đối với toàn bộ nhân lực, tài vật của đơn vị.
Thứ năm, dẫn đến văn hóa Đảng Trung Cộng tràn lan như nước ngập thành lũ (lũng đoạn sự thật)
“Đảng lãnh đạo tất cả” hàm ý rằng Đảng là người nắm trong tay “chân lý tối cao”, cũng là người giải thích và truyền bá “chân lý tối cao”.
“Chân lý tối cao” này là gì? Chính là chủ nghĩa Mác. Trong suốt 71 năm cầm quyền, Trung Cộng đã không tiếc công sức truyền bá chủ nghĩa Mác vào tâm trí hàng trăm triệu người Trung Quốc, tẩy não người dân Trung Quốc vô số lần. Ca ngợi Mác là “nhà tư tưởng vĩ đại nhất thời cận đại”, chủ nghĩa Mác đã “tiết lộ quy luật phát triển xã hội loài người” và “vẫn lấp lánh ánh sáng chân lý chói lọi”.
Tuy nhiên, nhìn tổng quan lịch sử hơn 170 năm của phong trào cộng sản quốc tế, người ta có thể tóm gọn chủ nghĩa Mác trong bốn chữ “áp bức, lừa dối”.
Kết quả của việc Trung Cộng dùng chủ nghĩa Mác không ngừng tẩy não nhân dân Trung Quốc chính là: Đảng nói trắng thành đen, thì toàn đảng, toàn quân, và nhân dân các dân tộc trên khắp đất nước tất đều phải theo đó mà nói trắng thành đen; Đảng nói đen thành trắng thì toàn đảng, toàn quân, và nhân dân các dân tộc trên khắp đất nước cũng phải tuân theo mà nói đen thành trắng. Ai không bảo trì nhất trí với Đảng liền bị chỉnh đốn.
Mạnh Tử nói: “Vô thị phi chi tâm, phi nhân dã” (không có tâm phân biệt đúng sai, không phải người). Trung Cộng nhồi nhét văn hóa Đảng trong 71 năm, có bao nhiêu người Trung Quốc đã biến thành “phi nhân”?
“Đảng lãnh đạo tất cả” tất yếu sẽ gia tăng tốc độ sụp đổ của Trung Cộng
Khi Mao Trạch Đông còn nắm quyền, thảm họa lớn nhất gây ra bởi “Đảng lãnh đạo tất cả” chính là 10 năm Cách mạng Văn hóa, còn gọi là “mười năm tai họa”. Thời điểm cuộc Cách mạng Văn hóa kết thúc, người dân rất nhiều nơi lâm vào tình trạng cùng cực, nền kinh tế quốc gia đứng bên bờ sụp đổ.
Đặng Tiểu Bình đã ít nhiều suy xét lại việc “Đảng lãnh đạo tất cả” và nhận ra rằng Đảng đã quản quá nhiều thứ không nên quản, quản không nổi và quản không tốt; và chỉ sau khi đã bóp nghẹt hết thảy sinh cơ và sức sống, thì mới có được cái gọi là “giảm can thiệp, phân chia quyền lực”, “tách Đảng ra khỏi chính phủ”, “tách chính phủ ra khỏi doanh nghiệp”,…
Thế nhưng, sau vụ thảm sát “Lục Tứ” năm 1989, Đặng Tiểu Bình đã đóng lại cánh cửa lớn mang tên “cải cách hệ thống chính trị”. Sau khi ông Tập Cận Bình lên nắm quyền, những mâu thuẫn tích tụ trong suốt vài thập kỷ đã bùng nổ, Trung Cộng rơi vào cuộc khủng hoảng toàn diện lớn nhất trong lịch sử, ông Tập không ngừng nghiêng sang cánh tả, thậm chí đã đến mức tua đi tua lại giáo điều “Đảng lãnh đạo tất cả” của Mao Trạch Đông.
Đảng quản mọi thứ thì khó tránh mọi thứ đều quản không tốt. Mấy năm trở lại đây, chúng ta đã chứng kiến điều này từ phản ứng của Trung Cộng trước các vấn đề liên quan đến Hồng Kông, Đài Loan, quan hệ Trung-Mỹ,…
Chúng ta cũng đã chứng kiến điều này khi nhìn vào một lượng lớn các vụ án “càng chống càng tham nhũng” của Trung Cộng.
Nếu Trung Cộng cứ tiếp tục giằng co như hiện nay, thì tất yếu sẽ đẩy nhanh quá trình sụp đổ của chính nó.
Do Gao Yi thực hiện
Hằng Nga biên dịch
Xem thêm: