10 bí quyết giúp bạn trân quý từng khoảnh khắc với các con
Làm thế nào để nâng niu và trân trọng mọi khoảnh khắc quý giá với con trẻ
“Bây giờ con đã trưởng thành, con có thể chia sẻ với ba mẹ về những điều này.” Thật đau lòng làm sao! Đó có phải là lời thốt ra từ con gái tôi không? Một người trưởng thành ư? Việc này là có thật ư? Điều này diễn ra khi nào? Đúng là 2 cú sốc trong năm nay. Trước hết, con gái tôi lần đầu bước sang tuổi 20. (Làm sao tôi có thể có một cô con gái 20 tuổi?) Như thể vẫn chưa đủ, hôm nay cậu út của tôi bắt đầu năm cuối trung học. Nhiều năm đã trôi qua, tan biến trước mắt tôi như một làn khói. Đứng trước mặt tôi bây giờ là một anh chàng cao 1.8m với bộ râu quai nón, không còn là cậu bé sợ hãi khi bắt đầu đi học mẫu giáo năm đầu tiên, và tôi chỉ tự hỏi, “Thời gian đã trôi đi đâu?”
Tôi miên man nghĩ ngợi — có quá nhiều thứ đã xảy ra trong những năm qua, rất nhiều kỷ niệm, rất nhiều niềm vui, rất nhiều bi kịch, rất nhiều cơ hội, và vâng, thậm chí là một số tiếc nuối. Làm cha mẹ vừa là hành trình tuyệt vời nhất vừa là trải nghiệm thử thách nhất trong cuộc đời tôi.
Với tư cách là một người đàn ông trẻ, người cha trẻ và người chồng trẻ, dường như có rất nhiều thứ quan trọng vào thời điểm đó: hình ảnh của tôi với tư cách là một bậc cha mẹ, những gì người khác nghĩ về con tôi, chu cấp cho mọi nhu cầu và mong muốn của gia đình, thể thao, điểm số, thành công trong sự nghiệp, đảm bảo tương lai của chúng tôi, đảm bảo các con tôi đã được ____________ (điền vào chỗ trống với bất kỳ số lượng danh từ hoặc tính từ nào). Không có điều nào trong số những thứ đó nhất định là tiêu cực. Thật ra, có nhiều thứ là tích cực, nhưng bây giờ khi tôi ngẫm lại chúng, đôi khi tôi tự hỏi liệu mình có nhìn thấy và tập trung vào những gì thiết yếu nhất vào thời điểm đó hay không?
Khi còn là một bậc cha mẹ trẻ tuổi, tôi đặt áp lực lên bản thân và các con nhiều hơn mức cần thiết. Nếu bạn là cha mẹ, có lẽ bạn đã từng có những ngày như thế này: dậy sớm, lao ra khỏi cửa, lăng xăng hết nơi này đến nơi khác, quần quật hết việc này đến việc khác, cố gắng nhồi nhét mọi thứ một cách tuyệt vọng, trở nên bực tức và cáu gắt với những việc không mong muốn (thường gây ra bởi những đứa trẻ bên cạnh chúng ta), không có thời gian để dừng lại, không có thời gian để thở.
Mỗi đêm, chúng ta la hét trong căn nhà, vội vàng ăn tối, bài tập về nhà, dự án, thể thao, nhà tắm, và vội vã đi ngủ, chỉ để ngủ thiếp đi vào đêm hôm đó và thức dậy vào sáng hôm sau để lặp lại mọi thứ như hôm qua. Chúng ta quá bận tâm với mọi điểm số, mọi sự kiện, thể thao, dự án tiếp theo, công việc và hàng loạt những thứ “thiết yếu” khác mà chúng ta chỉ thành công trong việc gây căng thẳng cho tất cả mọi người và cướp đi niềm vui đáng lẽ có được vào thời điểm đó.
Là bậc cha mẹ, thật dễ dàng để đánh mất những gì thực sự cần thiết và bỏ lỡ những khoảnh khắc tuyệt vời và đáng nhớ ngay trước mặt chúng ta do sự hối hả của thế giới cũng như quan niệm và ấn tượng của chúng ta về những gì quan trọng. Chúng ta để cho công việc, những thất vọng và thậm chí là ‘mơ ước’ thay đổi mọi thứ khỏa lấp những điều thực sự đặc biệt và đáng nhớ đang diễn ra ngay trước mắt.
Ngày nay, dường như có quá nhiều áp lực vào gia đình và trẻ em — điểm số, thể thao, trạng thái, hoạt động, v.v. — và trong khi tất cả đều có vị trí của mình, đôi khi chúng ta làm quá mức. Nhiều lần, tôi ước mình có thể ngồi lại với bản thân lúc trẻ và trò chuyện nhanh với anh ấy trong 5 phút, chia sẻ một số bài học tôi đã học được trong 20 năm qua. Tôi chỉ muốn nhắc anh ấy nếu tôi có cơ hội:
- Đừng chăm chăm vào những tiểu tiết (nó thực sự không quan trọng như bạn nghĩ). Chúng ta tập trung vào nhiều thứ không cần thiết dù rằng chúng có vẻ là như thế tại thời điểm đó.
- Đừng bị bối rối bởi hành động của con bạn (vì bạn có thể làm chúng xấu hổ khi còn ở tuổi vị thành niên — hơn nữa, ai quan tâm đến những gì người khác nghĩ?).
- Đừng bỏ lỡ những điều quan trọng. Tôi không thể đảm bảo rằng công việc hoặc cơ hội sẽ luôn có sẵn — chúng sẽ không ở đó.
- Dành nhiều thời gian hơn để lắng nghe và thấu hiểu con bạn. Đôi khi chúng ta rơi vào một tình huống và thất bại trong việc lắng nghe. Hầu như luôn luôn là thế, và thất bại trong việc lắng nghe gần như sẽ làm nổ tung mọi thứ và tạo thành một kết cục khó xử hơn.
- Trân trọng từng giai đoạn phát triển của con. Mong ước cho tương lai thật dễ dàng, nhưng hãy dành thời gian và trân quý từng giây phút hiện tại. Những điều này sẽ không xảy ra nữa.
- Hãy là người cổ vũ lớn nhất của bọn trẻ và tin tưởng vào các con ngay cả khi chúng không tin vào chính mình. Nhận biết và khích lệ tính cách cá nhân từng đứa, đồng thời giúp các con nhìn thấy kế hoạch độc đáo của Đức Chúa Trời dành cho cuộc sống của chúng.
- Giữ chừng mực — thành tích, điểm số, và điền kinh đều quan trọng, nhưng bạn không nên vì thế mà gây tổn hại tới mối quan hệ.
- Không phải mọi tình huống đều cần trở thành một cuộc chiến. Bạn hãy xác định xem đây có phải là một thứ mà bạn cần sống chết vì nó không — bạn sẽ ngạc nhiên rằng đa số không đáng như vậy.
- Đừng để những điều nhỏ nhặt khiến bạn bận tâm; thay vào đó, hãy biến chúng thành những tràng cười sảng khoái. Những điều khiến bạn khó chịu nhất sẽ khiến bạn bỏ lỡ một phần của bản giao hưởng ngọt ngào tạo nên mái ấm của mình.
- Có lẽ sự bực tức của bạn không lớn như bạn nghĩ — sau cùng, bạn sẽ chẳng còn nhớ gì trong vài năm nữa.
Gần đây, tôi quan sát thấy một cặp vợ chồng trẻ với ba đứa con nhỏ trong khi chờ người ta trợ giúp thiết lập iPhone mới của mình (vâng, tôi là một trong những con khủng long thời tiền sử đôi khi vẫn cần trợ giúp về công nghệ). Cặp vợ chồng này đã rất bận rộn và cố gắng hoàn thành 50 nhiệm vụ vào ngày hôm đó, và những đứa trẻ, ở đó bơ phờ, bồn chồn, ồn ào và thậm chí cáu kỉnh (nhưng không phải tất cả chúng ta đều ở trong tình huống đó, đúng không?).
Tôi thấy rằng người mẹ đang trở nên kích động và thậm chí xấu hổ vì những hành động của con mình, và cô ấy mong muốn có nhiều điều khác sẽ xảy ra trong tình huống này, bao gồm cả độ tuổi và hành vi của con cô ấy. Khi ngồi đó quan sát họ, ký ức về những ngày xưa của tôi ùa về. Đó là khoảng thời gian khi các con tôi còn rất nhỏ. Đúng là như vậy, trong hoàn cảnh tương tự, tôi đã từng là “bậc cha mẹ thất vọng”, nhưng hôm nay, gần 20 năm sau, tôi thấy mọi thứ hơi khác so với lúc đó.
Cô ấy xin lỗi, và tôi chỉ liếc nhìn rồi trả lời, “Không sao đâu, mọi thứ vẫn ổn.” Tôi đã từng là hiệu trưởng trường tiểu học, và thỉnh thoảng, tôi nhớ những thanh âm vui tai ngọt ngào đó.” Khi cô ấy thở phào nhẹ nhõm, tôi mỉm cười, nhớ lại những khoảng thời gian với các con, khao khát có thêm giây phút được ôm chúng vào lòng, nhung nhớ, tiếc nuối rằng những những khoảnh khắc sẽ không bao giờ đến nữa, vậy mà biết ơn những thời khắc hiện tại ở ngay trước mặt tôi.
Hỡi các ông bố, bà mẹ ơi, con cái của bạn sẽ thành công. Bọn trẻ rồi sẽ đi trên con đường đó, dù chúng có đạt điểm A hay không, cho dù chúng có tham gia mọi môn thể thao hay không – bạn và bọn trẻ sẽ làm được. Tuy nhiên, việc họ đến đó như thế nào phần lớn sẽ do bạn quyết định và những gì bạn thể hiện cho họ là điều cốt yếu.
Hãy tận hưởng những khoảnh khắc trước mắt bạn; không làm việc quá sức và đừng tạo áp lực lên bản thân hoặc con cái mình. Đúng vậy, hãy khuyến khích các con đạt được những điều vĩ đại và nỗ lực hết mình, nhưng luôn chừng mực. Hãy dừng lại và xem xét điều gì thực sự cần thiết trước mặt bạn. Tôi chắc chắn bạn sẽ không hối tiếc đâu. Những khoảnh khắc này có giá trị hơn những gì bạn nhận ra, và chúng sẽ không đến nữa, hãy trân quý những gì mình đang có.
Bài báo này được xuất bản lần đầu trên tạp chí American Essence.
Nam Anh biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times
Xem thêm: