Y học chậm rãi tiết kiệm tiền bạc, cải thiện sự chăm sóc
Phương pháp tiếp cận công nghiệp đối với y học hiện đại đã có những tác dụng phụ nghiêm trọng.
Các bác sĩ đã và đang điều trị cho người bệnh kể từ một thời gian dài trước đây. Nhưng trong vài thập kỷ qua, y học đã trải qua một sự thay đổi mạnh mẽ. Phần lớn sự thay đổi là tích cực; bởi vì công nghệ mới và sự hiểu biết sâu sắc khoa học, vô số người đã được cứu và được kéo dài. Tuy nhiên, một số xu hướng trong y học có thể gây hại cho bệnh nhân và bác sĩ – và lãng phí tiền bạc.
Tiến sĩ Victoria Sweet lần đầu tiên đã chỉ ra một số ảnh hưởng xấu trong hệ thống y tế của chúng ta trong cuốn sách năm 2012 của bà “ God’s Hotel” ([tạm dịch] “Sự thiết lập của Chúa”). Nó kể về hơn 20 năm làm việc của bà Sweet tại Bệnh viện Laguna Honda ở San Francisco. Cơ sở này là độc nhất vô nhị vì trong một thời gian, nó là nơi có thể bảo tồn một mô hình chăm sóc gần như đã biến mất ngày nay.
Bà Sweet đã từ chức khỏi bệnh viện Laguna Honda khi bà thấy bắt đầu nhiễm những đặc điểm tương tự không đáng có, mà bà từng thấy- một mô hình chăm sóc ngày càng quan liêu, trong đó các bác sĩ ngày càng có ít thời gian dành cho bệnh nhân và ít những dịp có ý nghĩa để áp dụng kiến thức của họ.
Bà Sweet nói, “Tại mỗi cuộc nói chuyện mà tôi tham gia trên khắp đất nước, ai đó giơ tay và nói điều tương tự: ‘Bác sĩ của tôi không để ý đến tôi nữa.’” Điều đó thật tồi tệ đối với các bác sĩ và khủng khiếp đối với các bệnh nhân.”
Các bác sĩ từng chịu trách nhiệm chăm sóc, vì vậy họ mất nhiều thời gian mà họ nghĩ là cần thiết với bệnh nhân. Nhưng bắt đầu từ cuối những năm 1970, khi các công ty bảo hiểm, các tổ chức duy trì sức khỏe (HMOs) và các tổ chức tư nhân đều quan tâm đến lĩnh vực chăm sóc sức khỏe, các chính sách mới đã cắt ngắn thời gian của các bác sĩ.
Để theo đuổi hiệu quả và lợi nhuận, một số bác sĩ chăm sóc sức khỏe chính làm việc tại các bệnh viện hiện nay bị đòi hỏi phải gặp một bệnh nhân khác cứ sau mỗi 11 phút.
Tăng tốc sản xuất có thể hiệu quả với các ngành khác, nhưng áp dụng tâm lý dây chuyền lắp ráp vào chăm sóc y tế có thể phản tác dụng. Trong cuốn sách mới của mình, Slow Medicine: The Way to Healing ([tạm dịch] “Y học chậm rãi: Cách chữa bệnh”) Sweet cho thấy tầm quan trọng khi các bác sĩ khi có đủ thời gian để xem xét các ca bệnh của họ.
“Khi bác sĩ có đủ thời gian để làm tốt công việc và làm đúng, bạn thực sự có thể tiết kiệm tiền,” bà nói, “bởi vì khi các bác sĩ không có đủ thời gian, họ sẽ chẩn đoán sai. Không gì có thể kém hiệu quả hơn thế ”.
Ý tưởng về y học chậm rãi của Sweet lấy cảm hứng từ thức ăn chậm (slow food), một triết lý ẩm thực tập trung vào chất lượng các nguyên liệu và sự chuẩn bị kỹ lưỡng, nổi bật lên để phản ứng lại với văn hóa thức ăn nhanh.
Nếu các bữa ăn của chúng ta xứng đáng được quan tâm hơn, thì y học của chúng ta chắc chắn cũng nên được vậy.
Một lượng thông tin đáng kinh ngạc được chứa đựng trong tâm trí của một bác sĩ: giải phẫu học, vi sinh vật học, dược lý học, v.v. Các công cụ hiện đại chắc chắn có thể giúp chẩn đoán và điều trị, nhưng vẫn còn một quá trình lắp ghép các mảnh còn lại với nhau mà không công nghệ nào có thể thay thế được. Việc chăm sóc tốt vẫn đòi hỏi sự xét nghiệm cẩn thận và một cách tiếp cận chu đáo.
Tuy nhiên, chỉ với một vài phút với mỗi bệnh nhân, các bác sĩ có rất ít cơ hội để khám phá sợi dây kể về câu chuyện kết nối bệnh nhân với các triệu chứng và biểu đồ của họ. Trong giai đoạn cần hành động quyết định, các bác sĩ thường chỉ có hai lựa chọn: kê đơn thuốc hoặc yêu cầu xét nghiệm.
Bà Sweet nói, “Nếu bạn cảm thấy không ổn, tôi sẽ yêu cầu một loạt các bài kiểm tra trong phòng thí nghiệm. Tôi sẽ làm gì nữa? [Nếu bạn bị] đau lưng: Hãy chụp MRI, vì tôi không có thời gian để kiểm tra cơn đau lưng của bạn. Nếu tôi làm vậy, tôi sẽ không yêu cầu chụp cộng hưởng từ (MRI).”
Trong hầu hết các ca bệnh, Sweet cho biết bà có thể tìm ra nguyên nhân cơ bản gây ra chứng đau lưng của bệnh nhân mà không cần chụp MRI. Sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút, nhưng khi bạn so sánh chi phí thêm 100 đô la cho bác sĩ với chụp MRI 1.800 đô la không cần thiết, sự lựa chọn là dễ hiểu.
Khi các bác sĩ không có đủ thời gian, họ sẽ chẩn đoán sai. Không gì có thể kém hiệu quả hơn thế.
– BÁC SĨ VICTORIA SWEET, tác giả
“Và chúng ta chỉ đang nói về tiền,” Sweet nói.
Tương tự như vậy, các đơn thuốc cung cấp giải đáp nhanh chóng cho những phàn nàn của bệnh nhân. Tuy nhiên, khi thuốc [chồng thuốc], rất nhiều tiền bạc bị lãng phí mà lại gây hại cho sức khỏe của bệnh nhân.
Bác sĩ cần thêm thời gian để dọn dẹp đống lộn xộn. Khi Sweet làm việc tại bệnh viện, trung bình một bệnh nhân dùng từ 15 đến 26 loại thuốc. Đây là những người bị bệnh, nhưng hầu hết các loại thuốc họ được kê đơn không còn phù hợp. Các bác sĩ kê đơn cho họ chỉ không có thời gian để xem xét kỹ lưỡng các ca bệnh.
“Tôi nhận ra rằng, trung bình một viên thuốc có thể tốn khoảng 10 đô la một ngày,” Sweet nói. “Vì vậy, khi tôi cắt giảm chúng từ 15 loại thuốc xuống còn bốn loại, tôi đã tiết kiệm được 110 đô la một ngày — cộng với các phản ứng phụ, tác dụng phụ và y tá — chỉ trong vài giờ của tôi.”
Chăm sóc dựa trên bằng chứng
Trong khi các kiến trúc sư của hệ thống y tế hiện đại nhìn thấy tiềm năng to lớn trong các mô hình sơ bộ, thì trên thực tế đó lại là một câu chuyện khác. Đó là lý do tại sao Sweet thách thức các nhà hoạch định chính sách xem liệu định dạng tốc độ tối đa (full-speed format) của họ có thực sự hiệu quả như họ nói hay không.
“Tại sao không có một nghiên cứu trong đó bạn lấy một nhóm bệnh nhân và để những bệnh nhân này có nhiều thời gian [được bác sĩ chăm sóc] nếu họ cần và xem liệu điều đó có đắt hơn không?” Sweet hỏi, chỉ vào các nghiên cứu cho thấy rằng khi các bác sĩ có đủ thời gian, số lần khám ER giảm 40% và số lần nhập viện giảm 15%.
Tiến sĩ David Meltzer là một nhà nghiên cứu đang đưa hiện trạng vào thử nghiệm. Meltzer, một bác sĩ nội khoa đang hành nghề và là giáo sư tại Đại học Chicago với bằng tiến sĩ kinh tế, đã nghiên cứu cách mô hình chăm sóc thông thường so với tính liên tục của việc chăm sóc.
Trong mô hình thông thường, các bệnh nhân được giao cho các bác sĩ bệnh viện khi họ nhập viện. Các bác sĩ chăm sóc chính thường bận rộn với việc khám bệnh cho bệnh nhân tại phòng khám của họ đến nỗi họ không có thời gian đến gặp những bệnh nhân này khi họ nhập viện.
Trong mô hình chăm sóc liên tục, bác sĩ chính đóng một vai trò tích cực và quan trọng trong việc chăm sóc bệnh nhân của họ, ngay cả sau khi nhập viện.
Trong nghiên cứu gần đây nhất về chủ đề này mà ông Meltzer tham gia, các nhà nghiên cứu đã xem xét tần suất các bệnh nhân sa sút trí tuệ được đặt ống dẫn thức ăn khi nhập viện.
Nghiên cứu được công bố vào tháng 5 năm 2020 kết luận: “Những bệnh nhân sa sút trí tuệ nhập viện ở những bệnh viện có mức độ chăm sóc liên tục thấp có tỷ lệ đặt ống dẫn thức ăn cao hơn.”
Một trong những nghiên cứu trước đó của Meltzer, một nhóm bác sĩ được phép tập trung vào một nhóm bệnh nhân nhỏ hơn, để họ có thể theo dõi những người bệnh [không chỉ tại nhà mà cuối cùng tại cả bệnh viện.] Nhóm còn lại mắc kẹt với mô hình tiêu chuẩn: Các bệnh nhân gặp một bác sĩ khác khi nhập viện.
Sau một thời gian nghiên cứu vấn đề này, Meltzer đã trở thành người ủng hộ vững chắc cho việc chăm sóc liên tục. Ông lập luận rằng việc để các chuyên gia của bệnh viện tiếp quản đã làm tăng chi phí và làm tổn thương bệnh nhân. Meltzer liên kết việc chăm sóc liên tục với số lần nhập viện ít hơn và sức khỏe tinh thần và thể chất tốt hơn.
Sweet ghi nhận xu hướng ngày càng tăng của các bác sĩ đang từ bỏ hệ thống bệnh viện và áp dụng phương pháp tư nhân, kiểu trợ giúp đặc biệt.
“Chúng tôi có lẽ không thể có một hệ thống chăm sóc sức khỏe nơi các bác sĩ có thể dành tất cả thời gian họ muốn cho mỗi bệnh nhân mà họ gặp,” Meltzer nói. “Nhưng chúng tôi cũng không muốn một nơi bạn [một bác sĩ] được trả tiền chỉ để dành thời gian ngắn ngủi với mọi người. Nó không đủ để tạo ra sự khác biệt có ý nghĩa cho những bệnh nhân đó. “
Đánh giá mọi khía cạnh của hệ thống y tế của chúng ta có thể mất nhiều thập kỷ. Nhưng nhiều bác sĩ đã chán ngấy với cách chăm sóc thông thường. Sweet ghi nhận xu hướng ngày càng tăng của các bác sĩ đang từ bỏ hệ thống bệnh viện và áp dụng phương pháp tư nhân, kiểu trợ giúp đặc biệt.
Trong các phương pháp này, bác sĩ làm việc cho chính họ, vì vậy họ có thể kiểm soát số lượng bệnh nhân họ khám và các biểu mẫu hồ sơ mà họ lấy. Một số bác sĩ trợ giúp đặc biệt thậm chí không nhận bảo hiểm; bệnh nhân chỉ cần thanh toán trực tiếp như họ sẽ trả cho bất kỳ dịch vụ nào khác.
Bà Sweet nói: “Chúng tôi [các bác sĩ trợ giúp đặc biệt] không [tính phí] đắt hơn bất kỳ khoản phí nào khác ngoài việc đi đến một tiệm thẩm mỹ sang trọng.”
Mô hình này cũng có thể cung cấp nhiều mức giá cả hơn cho người tiêu dùng vì nó loại bỏ một số người trung gian làm tăng chi phí.
Bà Sweet nói: “Chúng ta chỉ dành 15% số tiền chăm sóc sức khỏe của mình cho tất cả những người, người mà chăm sóc sức khỏe cho bạn: bác sĩ, y tá, bác sĩ tâm thần, bác sĩ châm cứu, phục hồi chức năng, tất cả những người đó.Chúng ta chi tiêu nhiều hơn cho quảng cáo và tiếp thị hơn là chi tiêu cho các bác sĩ.”
Bất kỳ hình thức chăm sóc sức khỏe nào trong tương lai có thể xảy ra, bà Sweet kêu gọi chúng ta không nên đặt hết trách nhiệm cho các bác sĩ của mình. Thay vào đó, mỗi chúng ta nên cố gắng trở thành người ủng hộ chính cho sức khoẻ của chính mình. Giữ vững những điều cơ bản: Ngủ đủ giấc, ăn uống hợp lý và tập thể dục. Tránh xa bác sĩ, nếu bạn có thể.
Bà nói, “Quay trở lại thời Trung cổ, mọi người sẽ nói, ‘Ngay cả khi bạn không có bác sĩ, bạn vẫn có ba bác sĩ: Tiến sĩ Diet, Tiến sĩ Quiet và Tiến sĩ Merryman (Dr. Diet, Dr. Quiet, and Dr. Merryman) [thành ngữ nói về việc bạn cần có một chế độ ăn uống lành mạnh, nghỉ ngơi nhiều và tận hưởng cuộc sống]. Hãy làm những việc giúp bạn khỏe mạnh.”
Công nghệ gây hại cho y học
Cũng như mọi thứ khác trong cuộc sống của chúng ta, máy tính đã trở thành một phần cơ bản trong hệ thống y tế của chúng ta. Trong một số ca bệnh, chúng làm tổn thương nhiều hơn những gì chúng giúp đỡ.
Trong cuốn sách của mình có tựa The Digital Doctor: Hope, Hype, and Harm at the Dawn of Medicine’s Computer Age ([tạm dịch] “Bác sĩ kỹ thuật số: Hy vọng, cường điệu và tác hại ở buổi đầu của thời đại máy tính trong y học”) Tiến sĩ Robert Wachter xem xét các cách thức mà công nghệ tác động đến mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Ông Wachter viết: “Điều mà tôi hiểu ra là máy tính và y học là những người bạn đồng hành khó xử. Câu chuyện tường thuật đơn giản về thời đại của chúng ta – rằng máy tính cải thiện hiệu suất của mọi ngành mà chúng đụng chạm – hóa ra lại là một suy nghĩ mê tín khi nói đến chăm sóc sức khỏe.”
Đối với nhiều bác sĩ, hoạt động gây thất vọng, lãng phí thời gian và tiêu hao nhiệt huyết nhất là một hoạt động tương đối mới đối với y học hiện đại: hồ sơ sức khỏe điện tử (EHR). Các bác sĩ luôn ghi chú, nhưng kể từ năm 2014, các chuyên gia y tế đã được yêu cầu lưu hồ sơ điện tử để duy trì một nguồn thu quan trọng: sự hoàn phí trong chương trình bảo hiểm chăm sóc sức khỏe cho người có thu nhập thấp (Medicaid) và bảo hiểm sức khỏe liên bang dành cho những người từ 65 tuổi trở lên (Medicare).
Lệnh liên bang [cho các bác sĩ] đối với hồ sơ sức khỏe điện tử (EHR) được đưa ra vì tính hiệu quả, nhưng nhiều bác sĩ phàn nàn rằng điều đó đang đẩy nhanh tình trạng kiệt sức của bác sĩ.
Trong cuốn sách của mình, ông Wachter nói chuyện với một bác sĩ nổi tiếng, người đã từng xem lại các ghi chú viết tay của mình vào buổi tối trước khi phẫu thuật để có cái nhìn sâu sắc hơn về các vấn đề của bệnh nhân. Tuy nhiên, khi ông tham khảo các ghi chú EHR của mình, ông ấy thấy chúng chỉ gây nhầm lẫn. Các bệnh nhân trở nên không rõ ràng.
“Giống như tôi chưa từng thấy chúng trước đây. Tôi thậm chí không thể hình dung ra khuôn mặt của họ,” bác sĩ phẫu thuật nói.
Triển vọng về EHR là cải thiện sự phối hợp chăm sóc, chất lượng, an toàn và sự tham gia của bệnh nhân. Tuy nhiên, trên thực tế, nó chủ yếu phục vụ để sắp xếp hợp lý hóa việc thanh toán. Chính phủ liên bang đã rót hàng chục tỷ đô la vào các biện pháp khích lệ để thi hành chương trình. Tuy nhiên, thay vì hỗ trợ các bác sĩ, EHR tạo ra một gánh nặng mới: Nó làm cho các bác sĩ, những người vốn đã eo hẹp về thời gian, một công việc nhập dữ liệu, thu hút sự chú ý của họ hơn nữa khỏi bệnh nhân của họ.
Bà Sweet nói: “Đó là điều khiến các bác sĩ cảm thấy nản lòng nhất và khiến họ nhảy ra khỏi cửa sổ vì nếu bạn làm việc trong một hệ thống lớn, bạn không thể từ chối đối phó với nó. Chúng được thiết kế kém và chúng chiếm hết thời gian của bạn.”
Ông Wachter và bà Sweet tin rằng máy tính có thể đóng một vai trò đáng giá trong y học. Tuy nhiên, các bác sĩ cần phải có nhiều tiếng nói hơn trong thiết kế.
Văn Thanh Bùi biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc tại The Epoch Times