Chúng ta có mối liên hệ sâu sắc với thiên nhiên
Tôi lớn lên bên một con dốc đứng nhìn ra sông Connecticut, tiểu bang New England. Chúng tôi sống ở một thị trấn yên tĩnh với một ngôi làng xanh mát, một cửa hàng sữa địa phương ngay góc phố, và những ngôi nhà trên đường Main Street được xây dựng vào giữa những năm 1700. Không giống như lớp tuyết dày bao phủ thị trấn Vermont vào mùa Đông, chúng tôi sống ở vùng phía Nam xa xôi, tại một nơi nổi tiếng với những cơn bão băng huyền thoại. Có vẻ như ông trời không biết nên chọn giữa mưa và tuyết hay sao đó, nên trời cứ mưa – rồi cứ thế đóng băng.
Chúng tôi đã trải qua một cơn bão băng lớn chưa từng có khi tôi học trung học. Cơn mưa băng để lại một lớp băng dày gần 1cm trên bề mặt mọi thứ, từ đường xá, mái nhà cho đến những nhánh cây nhỏ xíu. Cây không thể chịu được sức nặng của quá nhiều băng nên bị gãy cành hoặc bật gốc. Cành và thân cây đổ chắn ngang đường và kéo đứt đường dây điện. Chúng tôi túm tụm trước lò sưởi, nấu ăn bằng bếp gas trong gần 1 tuần, không có điện và máy sưởi.
Băng bám vào thế giới chúng tôi trong vài ngày. Và rồi vào một buổi tối, chỉ trong vài giờ, nhiệt độ đột ngột tăng lên từ dưới mức đóng băng đến 10 độ C. Cha tôi và tôi ra ngoài để nghe ngóng thời tiết. Vì sống trên đồi nên chúng tôi đã có thể chứng kiến những gì xảy ra ở thung lũng sông Connecticut.
Nhiệt độ tăng nhanh khiến cho lớp băng bám vào mọi thứ bên ngoài bắt đầu tan chảy và rơi xuống. Mọi thứ diễn ra trong tích tắc. Âm thành hàng tấn băng đổ ập từ trên cây và mái nhà xuống đất thì ầm ầm đinh tai nhức óc. Các đường dây điện đứt giờ bị chập điện thì lóe sáng xanh lè trên bầu trời.
Hai cha con tôi sững người chứng kiến thế giới đóng băng đang tan chảy. Cha quay sang tôi và nói, “Con sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc tối nay, miễn là con còn sống [trên thế giới này].” Cha tôi đã ra đi gần hai thập niên rồi, nhưng nhớ về Người là tôi nhớ về khoảnh khắc đó và câu nói đó của Người. Đừng bao giờ quên niềm tôn kính với Mẹ Tự nhiên. Đó là khi cha tôi, một ông kỹ sư thường mang theo thước loga, bình thản quay sang cô con gái đang tuổi thiếu niên còn hợm hĩnh và bày tỏ niềm tôn kính xen lẫn kinh ngạc trước thế giới diệu kỳ. Đó là những gì khiến tôi nhớ nhất.
Nghĩ về cha tôi là tôi nhớ về buổi tối hôm đó, về khoảnh khắc đó và tôi sẽ mỉm cười. Nhưng đó cũng là thời khắc sâu lắng bởi vì cha tôi, người rất có đức tin sâu sắc, đã âm thầm thừa nhận mối liên hệ giữa con người với thiên nhiên, cũng chính là mối liên hệ của nhân loại với Đấng thiêng liêng, hay với vũ trụ, hay bất kỳ cách nào khác mà bạn định nghĩa về Thần.
Khi bạn dừng lại, quan sát và chiêm ngưỡng hệ thống vận hành kỳ diệu có tên là thiên nhiên, làm sao bạn có thể không kinh ngạc? Thiên nhiên có khả năng biến hạt giống nhỏ bé thành cây xanh hoặc trái bắp, chỉ bằng cách cho vào không khí, nước, và ánh sáng. Thiên nhiên giữ cho đại dương có độ mặn phù hợp để duy trì sự sống của cá và các loài động vật thủy sinh khác. Hành tinh của chúng ta cung cấp cho hàng triệu loài thực vật, động vật, và côn trùng mọi thứ cần thiết để tồn tại.
Vậy mà chúng ta bị cuốn vào cuộc sống của mình và mất liên lạc với thiên nhiên trong một thời gian dài. Đủ lâu để môi trường sống quan trọng bị biến thành các bãi đậu xe và rừng nhiệt đới bị đốn hạ. Đủ lâu để không khí của chúng ta trở nên độc hại, và đủ lâu để các khu rừng phía Tây bị đốt cháy, dòng sông Colorado cạn kiệt, và các thành phố và khu dân cư khắp miền Nam ngập lụt. Trên thế giới, chúng ta đang chứng kiến một loạt các cơn bão ngàn năm mới có một, những đợt nắng nóng khiến nhiều người tử vong và nước biển dâng lên đe dọa sự tồn tại của các quốc đảo nhỏ. Chúng ta đang chứng kiến biến đổi khí hậu trong thời gian thực.
Tôi không giả vờ rằng mình có bất kỳ câu trả lời nào, ngoại trừ bước đầu tiên xem xét lại mối quan hệ của chúng ta với thế giới tự nhiên. Bạn hãy dừng lại và lắng nghe tiếng chim hót, để ý xem rêu trông giống một khu rừng nhỏ như thế nào, bạn sẽ ngạc nhiên trước sức sống bền bỉ của những loài thực vật mọc xuyên qua vết nứt trên vỉa hè như thế nào, trước cách cây cối ra lá vào mùa xuân ra sao. Bạn hãy là người nhặt chiếc túi nhựa bị gió thổi bay, hoặc là người đi bộ đến đích khi có thể, hoặc là người trồng những loài cây bản địa trong sân vườn. Cũng như khoảnh khắc cơn bão băng đang tan chảy, chính là những thời khắc, những suy nghĩ, và những hành động nhỏ bé có thể bảo vệ cho hành tinh của chúng ta. Bạn hãy tạo dựng lại mối liên hệ của bạn với thiên nhiên bằng hành động đầy cảm hứng, được nhân lên bởi hàng tỷ người trên hành tinh, để có thể tạo ra một sự khác biệt.
Vân Hi biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times