Văn hóa xóa sổ: Nguồn gốc và hệ lụy đối với Hoa Kỳ
Là công dân Hoa Kỳ, chúng ta đã có những điều tốt đẹp được duy trì lâu đời đến mức chúng ta thường xem những thứ quan trọng là đương nhiên, cho đến khi chúng sắp bị cướp mất. Gần đây nhất là năm hoặc sáu năm trước, ai có thể nghĩ rằng các nền tảng truyền thông xã hội thống trị của Hoa Kỳ, chẳng hạn như Facebook, Google, YouTube, hay Twitter sẽ tấn công các quyền trong Tu chính án Thứ nhất của Hoa Kỳ bằng cách bịt miệng một lượng lớn người dùng thông qua kiểm duyệt, xóa sổ, và cấm sử dụng nền tảng650
Trong tất cả những trở ngại đối với sự tiến bộ của Hoa Kỳ trên mọi phương diện, thì kiểm duyệt và văn hóa xóa sổ có lẽ được xếp ở vị trí đứng đầu. Nhiều người thuộc thế hệ trẻ chấp nhận văn hóa xóa sổ như là một phần của các mối liên hệ phi cá nhân hóa mà phương tiện truyền thông xã hội đã nuôi dưỡng. Có vẻ như nhiều người đã quen với việc đàn áp trên mạng và xóa sổ người dùng, ý tưởng và mối liên hệ một cách dễ dàng – với một vài cú nhấp chuột.
Các thế hệ cũ trân trọng việc bảo vệ quyền tự do ngôn luận, tự do hội họp, và việc thừa nhận mọi người vốn vô tội luôn là những nguyên tắc cốt lõi ở Hoa Kỳ, không chỉ vì các Tu chính án Thứ Nhất, Thứ Năm, Thứ Sáu và Thứ Mười Bốn của Hiến pháp, mà còn vì tầm quan trọng của sự văn minh và sự công nhận rộng rãi rằng lòng khoan dung là một đức tính cần thiết trong một xã hội đa nguyên và không ai sở hữu độc quyền những ý tưởng tốt đẹp nhất. Ngay từ khởi đầu của nền cộng hòa lập hiến Hoa Kỳ, người ta đã tiên đoán rằng sự tiến bộ trong mọi lĩnh vực và sự nỗ lực là tùy thuộc vào sự cạnh tranh về ý tưởng, chính sách, và sản phẩm.
Ai được lợi
Vậy tại sao văn hóa xóa sổ – thứ vốn bị hạn chế, có hại và phản xã hội một cách rõ ràng, làm trầm trọng thêm sự mâu thuẫn và thù hận – lại tiếp tục được “nuôi dưỡng” ở Hoa Kỳ? Câu trả lời rõ ràng nhất là xác định xem ai được lợi. Rõ ràng những kẻ thù bên ngoài của Hoa Kỳ được hưởng lợi; đặc biệt là những người muốn tái tạo thế giới như Trung Cộng và giới tinh hoa liên quan đến Diễn đàn Kinh tế Thế giới của ông Klaus Schwab, nổi tiếng với các cuộc họp thường niên ở Davos và nỗ lực đem lại “Sự tái thiết vĩ đại”.
Các thế lực thù địch bên ngoài này có các đồng minh nằm trong giới tinh hoa ở trong đất nước Hoa Kỳ, trong các đảng phái chính trị, bộ máy chính phủ, học viện và trong thế giới doanh nghiệp, và cũng có các nhóm như Black Lives Matter (BLM) và Antifa. Giới tinh hoa sử dụng các nhóm này theo cách tương tự như Hitler đã sử dụng đội bạo động Áo nâu (Brown Shirts). BLM và Antifa về cơ bản là những con tốt của giới tinh hoa được dùng để khơi dậy nỗi sợ hãi và chia rẽ nội bộ, đồng thời phá hủy mối liên hệ xã hội với quá khứ của chính nó, và thậm chí gây ra nội chiến – tất cả đều tạo điều kiện cho kết cục cuối cùng là khiến Hoa Kỳ phụ thuộc vào trật tự thế giới mới của giới tinh hoa toàn cầu.
Phần lớn văn hóa xóa sổ này có thể không nhận ra rằng khi phá bỏ và xúc phạm các di tích lịch sử và viết lại lịch sử, họ đang vô tình phục vụ giới thượng lưu. Nhưng với việc hủy hoại sự tôn trọng của thế hệ hiện tại và thế hệ kế tiếp đối với các biểu tượng và tri thức về lịch sử, sự tốt đẹp của quá khứ Hoa Kỳ – từ những nhân vật và lý tưởng sáng lập của đất nước, việc soạn thảo một hiến pháp duy nhất dựa trên những lý tưởng đó, và quá trình chuộc lỗi mà đỉnh điểm là đạt được bình đẳng chủng tộc bởi phong trào dân quyền – Hoa Kỳ có thể rụng như trái chín vào tay của kẻ thù; xóa sổ và phá hủy các di sản của Hoa Kỳ là tiền đề để làm điều này.
Văn hóa xóa sổ là thoái trào, không phải tiến bộ – và chúng ta có thể dự đoán nó sẽ đưa chúng ta đến đâu bằng cách hiểu quá khứ, và hiểu những gì đã xảy ra với các xã hội và quốc gia khác đã trải qua quá trình đó. Và đó là lý do tại sao mục tiêu chính của văn hóa xóa sổ là tách rời xã hội hiện tại ra khỏi quá khứ của nó.
Mô tả của George Orwell về một tương lai loạn lạc được trình bày trong cuốn tiểu thuyết “1984” của ông, được xuất bản năm 1949 – năm đánh dấu sự khởi đầu của chế độ cộng sản Mao Trạch Đông ở Trung Quốc – đã được chứng minh là sự tiên đoán chính xác về thời gian, văn hóa, và địa lý. Ông Orwell không sử dụng thuật ngữ văn hóa xóa sổ, nhưng ông đã mô tả rằng “ai kiểm soát quá khứ thì kiểm soát tương lai, và ai kiểm soát hiện tại thì kiểm soát quá khứ.”
Cách mạng vô sản Pháp, Nga, Trung Cộng
Văn hóa xóa sổ có nguồn gốc từ sự không khoan dung trong thời Cách mạng Pháp (1789–1794), khi triều đại khủng bố của Robespierre dẫn đến khoảng 30,000 người thiệt mạng – một giai đoạn đi kèm với nỗ lực xóa sổ và tiêu diệt Cơ đốc giáo cũng như các truyền thống và thể chế của nó. Đỉnh cao của giai đoạn đó của Cách mạng Pháp được đánh dấu bằng âm mưu [của chế độ này] sắp đặt một kỹ nữ làm người đứng đầu Nhà thờ Đức Bà. Với thái độ coi thường sự tôn nghiêm và nhằm loại bỏ Chúa, Robespierre và những người kế nhiệm ông ta nghĩ rằng họ có thể cai trị mà không bị ràng buộc về mặt đạo đức.
Chủ nghĩa Marx đã đưa văn hóa xóa sổ lên một cấp độ mới. Mặc dù hệ tư tưởng đó được Karl Marx và Friedrich Engels hình thành vào nửa đầu những năm 1800, nhưng nó đã không được thực hiện cho đến cuộc cách mạng Bolshevik của Vladimir Lenin ở Nga năm 1917. Một trong những dự án đầu tiên của Lenin là xóa sổ quá khứ bằng cách đập phá các bức tượng Nga hoàng và các biểu tượng của lịch sử Nga, như các bức tượng, biểu tượng, áo giáp, đại bàng hai đầu. Tất cả đều bị phá hủy nhân danh cuộc cách mạng và sự sáng tạo của con người mới: “Con người Xô Viết”.
Vào thời điểm diễn ra cuộc cách mạng, phần lớn người dân ở Đế quốc Nga tin vào tôn giáo. Lenin đã ra lệnh cho các đội trưởng đội tiên phong cộng sản của mình phá hủy các cơ sở tôn giáo và thay thế niềm tin tôn giáo bằng chủ nghĩa vô thần. Trong năm đầu tiên sau cuộc cách mạng, nhà nước đã tịch thu toàn bộ tài sản của nhà thờ, và trong giai đoạn từ năm 1922 đến 1926, 28 giám mục Chính thống giáo Nga và hơn 1,200 linh mục đã bị sát hại. Nhiều người khác đã bị bắt.
Vladimir Lenin và Leon Trotsky gần gũi cả về tư tưởng và cá nhân trong những năm đầu. Với tư cách là người đứng đầu Hồng quân, Trotsky đã có công trong việc bảo đảm cuộc cách mạng cộng sản cho Lenin, và cho người kế nhiệm ông là Stalin sau khi Lenin qua đời năm 1924. Nhưng đến năm 1927, Stalin đã thanh trừng Trotsky khỏi Đảng Cộng sản và chính trường Liên Xô, và trục xuất ông ta vào năm 1929. Stalin sau đó đã thành lập một nhóm để xóa tất cả các bức ảnh và tài liệu tham khảo về Trotsky trong mọi hồ sơ lịch sử. Vào thời điểm ra lệnh ám sát ông ta vài năm sau đó, hầu như không có tài liệu chính thức hoặc bức ảnh nào còn lại cho thấy Trotsky từng tồn tại.
Mặc dù đã nỗ lực phối hợp để che giấu tội ác hàng loạt đã gây ra, nhưng đến những năm 1960, người ta mới biết rằng chế độ độc tài toàn trị của phe Bolshevik và cộng sản Liên Xô đã khiến 20 triệu người thiệt mạng, và con số này có thể lên tới 30 triệu người.
Giống như chế độ cộng sản của Lenin và Stalin ở Nga, cuộc cách mạng cộng sản của Mao Trạch Đông ở Trung Quốc dựa trên Thuyết quyết định lịch sử – một nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Marx đòi hỏi phải xóa sổ lịch sử quá khứ và đòi hỏi sự phục tùng từ công dân của mình đối với bản sắc tập thể của nhà nước cộng sản.
Trong cuộc Cách mạng Văn hóa từ năm 1966 đến 1976, Mao chỉ đạo Hồng vệ binh vận động dân chúng xóa sổ và loại bỏ “Tứ cựu”: Phong tục cũ, Văn hóa cũ, Thói quen cũ, và Tư tưởng cũ. Kết quả thật tàn khốc, người Trung Quốc quay lưng với nhau, với những thanh niên bị tẩy não thậm chí phản bội anh chị em và cha mẹ của chính họ.
Cuối cùng thì cuộc Cách mạng Văn hóa và Cách mạng ‘Đại nhảy vọt’ của Mao là thủ phạm khiến khoảng 40–60 triệu người thiệt mạng – trong đó Mao phải chịu trách nhiệm trực tiếp hoặc gián tiếp do những chính sách tai hại mà Mao không chịu thay đổi.
Bắc Hàn và Campuchia
Ở các nước cộng sản nhỏ hơn như Bắc Hàn và Campuchia, việc thực hiện văn hóa xóa sổ vừa hoàn thiện hơn lại vừa tàn khốc hơn.
Sau khi thành lập vào năm 1948, Bắc Hàn trở thành một xã hội khép kín, chối bỏ quá khứ, và hiện nay bị cô lập với thế giới xung quanh. Nhanh chóng xuống dốc thành một nhà nước độc tài toàn trị cộng sản bí mật, nhà nước này có thể thất bại ở một số thời điểm nếu không được Liên Xô và Trung Cộng viện trợ. Dưới các chế độ độc tài liên tiếp của gia đình họ Kim, các chính sách cộng sản tàn bạo về quốc hữu hóa và đàn áp của Bắc Hàn đã sát hại khoảng 3.5 triệu người dân, làm cho nhiều người chết đói hàng loạt.
Campuchia thậm chí còn tệ hơn. Từ năm 1975 đến 1979, cộng sản chuyên chế Pol Pot đã tàn phá gần như hoàn toàn các thành phố và vùng nông thôn của nước này, biến toàn bộ đất nước thành nhà tù – hủy bỏ và xóa sổ các trường công lập, đại học, tài sản tư nhân, nhà thờ, tín ngưỡng tôn giáo, và hành quyết những người Campuchia có học thức và khá giả. Cuối cùng, các chính sách diệt chủng của Pol Pot đã sát hại gần 3 triệu trong tổng số 7 triệu người dân của quốc gia này.
Đây chỉ là một số ví dụ về hậu quả ở các quốc gia lớn và nhỏ đã đi theo con đường chủ nghĩa cộng sản. Chúng ta nghĩ thế kỷ 20 là thế kỷ của sự tiến bộ, nhưng sự áp đặt của chế độ cộng sản và các chính sách độc tài của nó cũng khiến thế kỷ đó trở thành thế kỷ đẫm máu nhất trong lịch sử nhân loại.
Chúng ta đã dè dặt và chậm chạp khi đối mặt với mối đe dọa cộng sản từ Trung Cộng. Họ không chỉ là mối đe dọa quân sự lớn nhất của chúng ta ở bên ngoài, mà còn ở cả bên trong – thông qua các chương trình gián điệp và lật đổ ngành công nghiệp, chính trị và học thuật trị giá nhiều tỷ USD đang hoạt động tại Hoa Kỳ – Trung Cộng cũng là mối đe dọa hiện hữu lớn nhất của chính chúng ta.
Xuất phát điểm của việc bảo vệ nền tự do và mở rộng cơ hội của chúng ta tại Hoa Kỳ là từ chối chấp nhận hoặc tạo điều kiện cho các lực lượng có liên quan rõ rệt đến đàn áp và chuyên chế. Ngay cả khi các phe phái chính trị và sự khác biệt của chúng ta gây khó khăn cho việc xây dựng sự đồng thuận về các định hướng và chính sách mới, thì nguyên tắc đầu tiên vẫn là “không gây hại”.
Nói tóm lại, xuất phát điểm thích hợp cho một tương lai tốt đẹp hơn là chấm dứt văn hóa xóa sổ và kiểm duyệt – một phần không thể thiếu của các hệ thống chính trị có sức tàn phá nhất trong lịch sử nhân loại.
Ông Scott Powell là thành viên cao cấp tại Viện Khám phá ở Seattle. Liên hệ với ông qua [email protected]
Quan điểm được trình bày trong bài viết này là của tác giả và không nhất thiết phản ánh quan điểm của The Epoch Times.