Nguồn gốc của nền giáo dục công lập Hoa Kỳ (Phần 12) Trường học dùng ‘Big Data’ để thao túng và theo dõi học sinh
Sử dụng dữ liệu được thu thập thông qua hệ thống giáo dục công lập, những kẻ theo chủ nghĩa tập thể hiểu rõ về trẻ em Hoa Kỳ còn hơn cả cha mẹ chúng. Sức mạnh “Dữ liệu lớn” (Big Data) sẽ khiến quý vị sửng sốt.
Trên thực tế, các nhà chức trách đã thu thập rất nhiều thông tin cá nhân của thanh thiếu niên Hoa Kỳ, đến mức mà theo báo cáo của Bộ Giáo Dục Hoa Kỳ, họ có thể dự đoán “hành vi và sở thích trong tương lai” của trẻ em. Điều này cho phép chính phủ thao túng suy nghĩ và thái độ của trẻ em hơn bao giờ hết.
Từ dữ liệu sinh trắc học và thông tin chăm sóc sức khỏe cá nhân đến hồ sơ học tập, thói quen truy cập trực tuyến và dữ liệu sức khỏe tâm thần, các trường học của chính phủ và các nhà hoạch định chính sách kỹ trị (technocratic policymakers – một bộ máy công quyền được điều hành bởi các nhà công nghệ) trên khắp Hoa Kỳ đều muốn có tất cả thông tin – từ “cái nôi cho đến sự nghiệp” và nhiều hơn nữa. Nhờ các khoản trợ cấp của liên bang, họ có được dữ liệu và chia sẻ nó.
Hàng trăm điểm dữ liệu về mỗi đứa trẻ hiện đang được thu thập và lưu trữ trong cơ sở dữ liệu; chính quyền tiểu bang và liên bang có thể truy cập. Đã có luật và quy định về quyền riêng tư, cấm tạo cơ sở dữ liệu quốc gia về thông tin của sinh viên, nhưng những luật này đã bị gạt sang một bên từ thời chính phủ ông Obama, và thậm chí trước đó.
Thông qua sự kết hợp phức tạp của các trường công lập, cơ quan chính phủ, công ty truyền thông xã hội, nhà thầu liên kết, công ty thử nghiệm, tổ chức vô vụ lợi, v.v., giờ đây, có nhiều dữ liệu về trẻ em hơn bất kỳ ai có thể tưởng tượng được so với vài năm trước đây. Nhiều lần, bọn trẻ thậm chí không biết rằng chúng đang trao dữ liệu cá nhân của mình cho chính phủ mãi mãi.
Nhiều khi chúng ta chỉ nhìn thấy phần nổi của tảng băng. Ví dụ, ngay bây giờ, đang có một vụ kiện chống lại tổ chức vô vụ lợi College Board, do người kiến tạo ra Common Core là David Coleman đứng đầu, với cáo buộc đã thu thập và bán dữ liệu riêng tư của học sinh cho bên thứ ba mà không có sự đồng ý của trẻ em hoặc cha mẹ của chúng. Theo các nguyên đơn, nhiều điều luật đã bị phá vỡ.
Các tiêu chuẩn quốc gia Common Core do chính phủ ông Obama áp đặt lên Hoa Kỳ, được đề cập trong phần gần đây nhất của loạt bài này, đã cho phép chính phủ thực hiện việc thu thập dữ liệu và khai thác dữ liệu. Sau đó, Đạo luật Mọi Sinh Viên Đều Thành Công (ESSA), mà ông Obama gọi là “Phép màu Giáng Sinh”, đã đưa mọi chuyện đi xa hơn nữa.
Hãy xem xét “Bản Tóm Tắt Vấn Đề” (Issue Brief) năm 2012 có tiêu đề “Nâng Cao Việc Dạy Và Học Thông Qua Khai Thác Dữ Liệu Giáo Dục Và Phân Tích Học Tập” (Enhancing Teaching and Learning Through Educational Data Mining and Learning Analytics). Trong báo cáo, Văn phòng Công nghệ Giáo dục của Bộ Giáo dục Hoa Kỳ đã công bố những thông tin “bom tấn” về việc tất cả dữ liệu này được sử dụng để: Về căn bản, các trường công liên bang muốn dự đoán về con của quý vị.
Trong báo cáo, các nhà chức trách nói rằng “hệ thống học tập trực tuyến” cho phép chính phủ “nắm bắt các luồng hành vi chi tiết của người học.”
Theo báo cáo, các nhà chức trách sau đó kết hợp dữ liệu hành vi đó với các nguồn thông tin bên ngoài khác, bao gồm dữ liệu cá nhân nhạy cảm do trường học, học khu hoặc tiểu bang nắm giữ. Sau đó, thông tin được sử dụng để dự đoán và định hình “các biện pháp can thiệp”.
“Một mô hình dự đoán kết hợp dữ liệu nhân khẩu học (từ hệ thống thông tin học sinh bên ngoài) và dữ liệu học tập/hành vi từ cơ sở dữ liệu học tập của học sinh để theo dõi sự tiến bộ của học sinh và đưa ra dự đoán về các hành vi hoặc hiệu suất làm việc trong tương lai của chúng,” báo cáo giải thích thêm.
Dữ liệu được thu thập cũng có thể cho phép chính phủ xem xét suy nghĩ của học sinh. Báo cáo cho biết thêm: “Big Data được thu thập từ các hành vi trực tuyến của người dùng, cho phép các thuật toán suy luận ra kiến thức, mong muốn và sở thích của người dùng, và từ đó lập ra các mô hình để dự báo hành vi và sở thích trong tương lai.”
Sử dụng “các cuộc khảo sát” do liên bang tài trợ dưới chiêu bài “sức khỏe”, các trường công lập trên khắp Hoa Kỳ đã thu thập một số dữ liệu riêng tư nhất như: Quan điểm chính trị, niềm tin tôn giáo, hành vi tình dục, thông tin nhạy cảm về cha mẹ hoặc gia đình, thông tin y tế cá nhân, và nhiều hơn nữa.
Một trong các yếu tố đáng sợ nhất của cỗ máy thu thập dữ liệu và khai thác dữ liệu là khả năng đọc được suy nghĩ và cảm xúc sâu thẳm nhất của học sinh. Với quyền truy cập vào dữ liệu này và khả năng xử lý tất cả thông tin, chính phủ và những người liên quan có thể nắm giữ quyền lực khủng khiếp. Và nếu không làm gì để ngăn chặn nó, học sinh sẽ giống như người dân Trung Quốc bị giám sát theo hệ thống “uy tín trong xã hội”.
Hãy xem xét một bài phát biểu của Bộ trưởng Giáo dục của Hoa Kỳ Arne Duncan năm 2010 trước Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên Hiệp Quốc (UNESCO), cũng là chủ đề của phần 9 trong loạt bài này. Trong đó, phe cực đoan ở Chicago đã ngợi ca sự mở rộng nhanh chóng của khối dữ liệu khổng lồ và những sức mạnh của nó.
“Các hệ thống dữ liệu mạnh hơn và cách đánh giá mới có thể hỗ trợ giáo viên và hiệu trưởng cải thiện các phương pháp thực hành và giảng dạy mà trước đây vốn không thể tưởng tượng được,” ông Duncan, người thường xuyên tuyên truyền “tính bền vững” trong trường học để tẩy não trẻ em. “Chúng tôi có hệ thống dữ liệu tiên tiến không ngừng được nâng cấp.”
Kể từ thập kỷ này, “hệ thống dữ liệu tiên tiến” đó ngày càng trở nên tinh vi hơn, cho phép các chính phủ xây dựng hồ sơ cá nhân bí mật đối với mọi học sinh trường công lập ở Hoa Kỳ. Ngay cả học sinh ở các trường tư thục và trường học tại gia cũng nằm trong tầm ngắm của cỗ máy khai thác dữ liệu.
Một số công cụ công nghệ được chính phủ liên bang sử dụng trong lĩnh vực này đã làm dấy lên những lo ngại nghiêm trọng về quyền riêng tư. Vào năm 2013, Bộ Giáo dục Hoa Kỳ đã phát hành một báo cáo có tiêu đề “Thúc Đẩy Lòng Dũng Cảm, Kiên Trì Và Bền Bỉ: Các Yếu Tố Quan Trọng Để Thành Công Trong Thế Kỷ 21” (Promoting Grit, Tenacity, and Perseverance: Critical Factors for Success in the 21st Century) đã trở thành trung tâm của những lời chỉ trích.
Báo cáo cũng tiết lộ về các loại công nghệ đang được sử dụng trong một số chương trình liên bang để thu thập dữ liệu của trẻ em. Một trong những công cụ được mô tả là “máy ảnh biểu cảm khuôn mặt”. Báo cáo cho biết điều này được sử dụng để “phát hiện cảm xúc” và “ghi lại biểu cảm khuôn mặt”, sau đó dữ liệu được phần mềm xử lý và đưa vào cơ sở dữ liệu.
Các công cụ khác trong báo cáo đã được gỡ bỏ khỏi trang web của Bộ Giáo dục, bao gồm “ghế phân tích tư thế”, “chuột ấn”, và “cảm biến không dây về độ dẫn điện của da”. Tất cả các công nghệ hiện có này được dùng để theo dõi và thu thập “dữ liệu phản ứng sinh lý”, từ đó có thể “phân tích sự thất vọng của học sinh”.
Gần đây hơn, một công ty của Hoa Kỳ có tên là BrainCo đã phát triển một thiết bị đo lường và thu thập dữ liệu về “sóng não” của sinh viên. BrainCo, được tài trợ một phần bởi các công ty nhà nước Trung Quốc, đã thử nghiệm thiết bị này trên 10,000 sinh viên ở Trung Quốc. Quay trở lại năm 2017, vị CEO đã nói về việc xây dựng “cơ sở dữ liệu lớn nhất thế giới”, có thể phân tích được bằng trí tuệ nhân tạo và nhận diện những cảm xúc tốt hơn. Một số trường học ở Hoa Kỳ cũng đã thử nghiệm các thiết bị này.
Theo National Science Foundation, vào năm 2017, chính phủ liên bang đã tài trợ cho một dự án xây dựng “robot xã hội thân thiện” để thu thập dữ liệu tâm lý rất nhạy cảm về trẻ em. Được gọi là “EMAR” hoặc Robot Đánh Giá Thời Điểm Sinh Thái (Ecological Momentary Assessment), robot này “thu thập dữ liệu sức khỏe tâm thần của thanh thiếu niên trong môi trường trung học công lập”.
Điều đáng bận tâm đó là tất cả công nghệ thu thập dữ liệu xâm phạm quyền riêng tư này đang được các trường học chính phủ và cơ sở giáo dục sử dụng để thao túng suy nghĩ, thái độ, niềm tin, và hành vi của trẻ em. Khi công nghệ tiến bộ, nó sẽ cho phép các quan chức và nhà kỹ trị thực hiện nhiều điều hơn nữa.
Theo các chương trình “Học Tập Xã Hội Và Cảm Xúc” (SEL) mới, hiện đang là cơn sốt trong giới giáo dục, các nhà chức trách đặt ra các mục tiêu về thái độ và giá trị khác nhau phải có ở trẻ em. Bằng cách kiểm tra các đặc điểm “cảm xúc”, công nghệ này có thể giúp xác định xem trẻ em có loại thái độ mà chính phủ yêu cầu hay không. Nếu không, các chương trình sẽ giúp phát triển “các biện pháp can thiệp” để khắc sâu thái độ mong muốn vào đứa trẻ.
Từ năm 2016, Tuần lễ Giáo dục đã tiết lộ rằng, việc cung cấp “trải nghiệm học tập được cá nhân hóa”, công nghệ mới đã nhắm đến “cảm xúc cá nhân, quá trình nhận thức, ‘tư duy’, các đặc điểm tính khí và tính cách của học sinh.”
Cùng năm đó, Bộ Giáo dục Hoa Kỳ đã phát hành “Kế hoạch Công nghệ Giáo dục Quốc gia”. Bộ quảng bá rằng “những bài đánh giá” đo lường các năng lực, bao gồm “thái độ giúp thể hiện tốt ở trường học, công việc và cuộc sống”. Làm thế nào mà các chuyên gia liên bang xác định “thái độ” chính xác đối với trẻ em đã không được nêu rõ.
Rõ ràng, dữ liệu bị lạm dụng ở mức độ cao. Điều gì sẽ xảy ra nếu những công cụ này lọt vào tay những kẻ xấu? Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng đã nằm trong tay của những kẻ tà ác? Người Hoa Kỳ có thực sự muốn các quan chức không được bầu chọn ở một Bộ Giáo dục Hoa Kỳ cực tả – nơi dành 99.7% số tiền quyên góp năm 2016 cho các chiến dịch tranh cử tổng thống cho bà Hillary Clinton? Điều này phải chăng đã xác định trước thái độ và nhân sinh quan của trẻ em trước các vấn đề gây tranh cãi như hôn nhân đồng giới, nhập cư, và phá thai?
Khi người ta nhận ra rằng hệ thống giáo dục công lập được tạo ra bởi những người theo chủ nghĩa tập thể Utopia để biến đổi Hoa Kỳ một cách căn bản, như loạt bài này đã trích dẫn nhiều tài liệu kể từ phần đầu tiên, thì mối nguy hiểm là rất rõ ràng.
Các nhà kiến tạo và các lãnh đạo hiện tại của bộ máy trường-học-chính-phủ từ lâu đã công khai về mong muốn khiến Hoa Kỳ rời bỏ xã hội Cơ Đốc giáo có tư tưởng tự do, và hướng tới chủ nghĩa tập thể và chủ nghĩa nhân văn. Với những công cụ mạnh mẽ, những đứa trẻ bị hệ thống này giam giữ sẽ ngày càng khó phản kháng, nếu không muốn nói là phản kháng cũng vô ích.
Các quan chức hy vọng rằng lượng dữ liệu khổng lồ này sẽ được tập hợp lại ở một nơi, điều trước đây họ không làm được: Đó là hiểu chính xác nhu cầu của nền kinh tế và sau đó điều chỉnh sản xuất, việc làm, tiêu dùng, đào tạo và giáo dục cho phù hợp.
Sau đó, chúng ta hãy tưởng tượng việc kết hợp tất cả những điều đó với những công nghệ mới như trí tuệ nhân tạo và siêu máy điện toán, cộng với tất cả dữ liệu về người Hoa Kỳ do các cơ quan như Sở Thuế vụ, Cơ quan An ninh Quốc gia, v.v. thu thập.
Đó là phương trình cho thảm họa – hoặc thậm chí là một thảm họa chưa từng có.
Trên khắp thế giới, Liên Hiệp Quốc cũng dựa nhiều vào các chính phủ để thu thập, chia sẻ, phân tích, sử dụng và vũ khí hóa tất cả các loại dữ liệu về trẻ em thông qua trường học. Một số chính phủ như Trung Cộng cộng sản và một số chính phủ Tây Âu đã rất vui vẻ tham gia vào câu chuyện này.
Nhân loại cần phản kháng. Đặc biệt, người dân Hoa Kỳ có đủ các phương tiện để chống lại kế hoạch này một cách hiệu quả, chỉ cần họ có được ý chí.
Quyền riêng tư là vô cùng quan trọng đối với một xã hội tự do. Đó là lý do tại sao các Tổ phụ Lập quốc của Hoa Kỳ đã đề cập đến trong Hiến pháp. Không có quyền riêng tư, tự do không thể tồn tại. Và nếu không có tự do, sự thịnh vượng và các phước lành khác mà người dân Hoa Kỳ được hưởng cũng sẽ kết thúc.
Người dân Hoa Kỳ phải yêu cầu chấm dứt bộ máy thu thập dữ liệu Orwellian này và bảo vệ con của họ trước khi quá muộn.
(Orwellian*: thuật ngữ dùng để mô tả một hệ thống chính trị mà chính phủ cố gắng kiểm soát cuộc sống người dân như George Orwell mô tả trong tiểu thuyết 1984 của ông.)
Ông Alex Newman là nhà báo quốc tế từng đoạt giải thưởng, nhà giáo dục, nhà văn, nhà tư vấn, đồng tác giả cuốn “Tội Ác của Các Nhà Giáo Dục: Cách Những Người Utopia Đang Dùng Trường Học Công Lập Để Hủy Hoại Trẻ Em Hoa Kỳ” (Crimes of the Educators: How Utopians Are Using Government Schools to Destroy America’s Children). Ông cũng là giám đốc điều hành của Liberty Sentinel Media.
Quan điểm được trình bày trong bài viết này là ý kiến của tác giả và không nhất định phản ánh quan điểm của The Epoch Times.