Những thống khổ của cô con gái 3 tuổi đã thay đổi nhận thức của nhà trị liệu về thiên chức làm mẹ như thế nào
Những khó khăn của cô con gái 3 tuổi đã thay đổi nhận thức của nhà trị liệu về thiên chức làm mẹ. Đó là mở rộng lòng trắc ẩn với bản thân, yêu thương chính mình để từ đó có thể yêu thương người khác.
Sau lần chích mũi vaccine MMR thứ hai cho con gái, cuộc đời của nhà trị liệu Helena Hjalmarsson đã mãi mãi thay đổi. Cô con gái 3 tuổi của cô, Lina, bị bệnh.
Ký giả Hjalmarsson cho biết trong một cuộc phỏng vấn gần đây với Dan Skorbach từ chương trình Frontline Health của The Epoch TV: “Cô bé bị co giật rất nhiều lần. “Lina bị mất kiểm soát cơ hàm và chảy nước dãi trong hai tuần rưỡi.” Cô bé bị lú lẫn, mất khả năng nói và căn bệnh tiến triển thành chứng tự kỷ.
Cô Hjalmarsson, người vừa mở phòng khám tâm lý trị liệu, nhận thấy bản thân cô và gia đình rơi tự do. Cô chia sẻ: “Khi bạn bị đẩy vào tường theo cách này, bạn phải chạm vào thứ gì đó còn nguyên vẹn ở bên trong.”
Nhà trị liệu Hjalmarsson đã viết “Already Whole, Discovering the Divine Inside,” (tạm dịch: Đã là chính bạn: Khám phá thần tính bên trong) một cuốn hồi ký tâm linh về chấn thương tâm lý và chiến thắng. Dựa vào những tác phẩm trí tuệ của cổ nhân, cô đã tìm kiếm để hỗ trợ những bà mẹ đang trải qua những chật vật trong cuộc sống bằng cách giúp họ khám phá ra những điều kỳ diệu trong thời điểm thống khổ và nhận ra sự hiện diện của Đấng Sáng Thế vào những thời điểm không hoàn hảo nhất.
Cô Hjalmarsson cũng nhấn mạnh rằng trong những khoảnh khắc đó, chúng ta học được lý do tại sao một trái tim tan vỡ không bao giờ có thể hàn gắn được—bởi vì nó chưa bao giờ thực sự tan vỡ ngay từ đầu. “Tôi nghĩ rằng bước đầu tiên đối với nhiều người trong chúng ta là chấp nhận bản thân và dành cho chính mình lòng tốt và tình yêu thương.”
Quý vị có thể mua sách in tại Amazon hoặc
đọc sách online nếu quý vị đã ghi danh
PDF download | EPUB download
Sau đây là cuộc phỏng vấn của Skorbach với Hjalmarsson, đã được chỉnh sửa cho khúc chiết và rõ ràng.
Dan Skorbach: Cô có thể cho chúng tôi biết hành trình của cô bắt đầu từ đâu không? Và đâu là khoảnh khắc trong cuộc đời cô khi cô nhận ra điều này sẽ không dễ dàng?
Helena Hjalmarsson: Khi con gái lớn của tôi được 3 tuổi rưỡi, cháu được chích mũi vaccine MMR thứ hai và cháu bị co giật lần đầu. Cháu mất kiểm soát cơ hàm và chảy nước dãi trong hai tuần rưỡi. Cháu bối rối và không nói nên lời.
Cháu không tìm được bình yên cho mình. Về cơ bản, cháu đã liên tục vấp ngã từ sáng đến tối. Cháu đòi hỏi cảm giác và sẽ cho mọi thứ vào miệng.
Cháu cần kích thích đến mức vào giữa mùa đông, cháu sẽ chạy ngay ra biển với đầy đủ quần áo. Đó chỉ là một trong những biểu hiện bấn loạn của cháu, cháu sẽ chạy ra khỏi nhà.
Tôi xây một hàng rào lớn bằng gỗ xung quanh nhà để con tôi có thể ra vào nhà một cách tự do. Nhưng cháu chỉ mất nửa ngày để tìm ra cách đi vòng qua hàng rào và cháu sẽ chạy ra ngoài.
Hành vi của con gái tôi vô cùng thách thức tôi, và tôi nhanh chóng nhận ra rằng cuộc sống sẽ khá vất vả.
Dan Skorbach: Cô là một nhà trị liệu tâm lý. Cô bắt đầu áp dụng kiến thức và hiểu biết của mình vào cuộc sống của chính mình khi nào và như thế nào?
Helena Hjalmarsson: Liệu pháp tâm lý và những lý thuyết mà tôi học được rất hữu ích. Nhưng khi bạn bị đẩy vào tường theo cách này, bạn phải dựa vào một thứ gì đó khác ngoài các yếu tố bên ngoài, bạn phải khai thác một thứ bên trong bản thân vẫn còn nguyên vẹn vì mọi thứ khác đều không. Phải mất một thời gian tôi mới nhận ra rằng tôi phải có mặt trong thời điểm này. Tôi không thể nghĩ về ngày hôm qua và tôi không thể dự đoán về tương lai. Đó phải là về hiện tại, đó phải là một bước nhỏ tại một thời điểm.
Tôi nhận ra tôi cách mà tôi giúp cả hai đứa con gái của mình và bất kỳ ai khác trong cuộc đời tôi. Và tôi cũng có thể hữu ích cho chính tôi nếu tôi biết tôi là ai. Tôi nhận ra rằng danh tính của tôi không được xác định bởi những thành tựu, tính cách của tôi hay những thiếu sót về tính cách của tôi, mà bởi một điều gì đó sâu sắc hơn. Khi tôi khai thác được điều đó, cuộc sống của tôi bắt đầu thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.
Thay vì liên tục hỏi ‘tại sao’, tôi dựa vào bí ẩn lớn. Chúng tôi không phải giải thích mọi thứ. Tại sao con gái lớn của tôi phải trải qua quá nhiều khó khăn? Tôi không thể trả lời điều đó. Tôi không nghĩ nhiều về điều đó. Không có điểm nào; không có câu trả lời. Tôi có thể dựa vào bí ẩn vĩ đại và sự kết nối của trái tim tôi với mọi thứ xung quanh tôi. Đó là một quan điểm khác.
Dan Skorbach: Điều đó có làm thay đổi hiểu biết của cô về thiên chức làm mẹ không?
Helena Hjalmarsson: Chắc chắn rồi. Vâng. Tôi đã thay đổi hoàn toàn. Nếu tôi chỉ dựa vào kỹ năng làm mẹ của mình, hoặc trở thành một nhà trị liệu, hoặc bất cứ điều gì khác, tôi sẽ gặp khó khăn trong tình huống cực đoan này.
Mặc dù bây giờ mọi thứ đã tốt hơn nhiều, nhưng tình cảnh thời điểm đó căng thẳng đến mức tôi biết mình phải dựa vào một thứ gì đó lớn hơn bản thân mình rất nhiều. Đó là tình yêu bao quanh tôi và bên trong tôi, và tôi được kết nối với điều đó. Điều đó không tách rời khỏi tôi. Đó là lý do tại sao tôi không phải một mình làm mẹ của hai cô con gái. Tôi được kết nối với người mẹ vĩ đại đó: Mẹ Trái Đất và cả vũ trụ rộng lớn hơn tôi rất nhiều. Sự kết nối này giúp tôi luôn tràn đầy năng lượng, yêu đời và tự tin.
Tôi nghĩ rằng nhiều bậc cha mẹ có con cái đã trải qua một số phiên bản của sự cảm nhận này. Nếu chúng ta chỉ dựa vào chính mình thì không thể. Vì vậy, đó là sự kết nối của thiên chức làm mẹ với người mẹ vĩ đại đó. Nghe có vẻ hơi cao cả, nhưng cảm giác này rất thật.
Dan Skorbach: Trong cuốn sách của mình, cô trích dẫn rất nhiều tác phẩm kinh điển—Rumi, Einstein và những cá nhân tâm linh khác. Cô hãy cho chúng tôi biết lý do và cách chúng truyền cảm hứng cho cô.
Helena Hjalmarsson: Tất cả chúng tôi đều yêu Rumi. Lina yêu Rumi. Cô bé có một tình yêu rất sâu sắc với thơ ca. Khi tôi cho cô bé xem Rumi lần đầu tiên, cô bé chỉ dừng lại và mỉm cười. Chúng tôi yêu ông ấy vì ông ấy nói về cách đón nhận mọi thứ, không chỉ phân loại trải nghiệm là tốt hay xấu.
Rumi nói về việc chúng ta thực sự tìm thấy sự thật về con người của mình trong những lúc chúng ta tổn thương sâu sắc nhất. Và đó là lúc ánh sáng có thể chiếu vào. Rumi viết: ‘Vết thương là nơi ánh sáng đi vào.’ Thông thường, chúng ta phải bị dồn vào chân tường mới nhận ra rằng chúng ta không thể nghĩ ra cách thoát ra khỏi tình huống đó hoặc không thể dựa vào người khác. Khi đó, chúng ta phải dựa vào một thứ gì đó bên trong được kết nối với mọi thứ.
Tôi nghĩ đó là một khám phá tuyệt vời—trải qua những trải nghiệm khắc nghiệt và nhận ra sự không hoàn hảo của chúng ta – và khi đó mọi thứ sẽ mở ra.
Dan Skorbach: Cô có lời khuyên nào cho những bà mẹ đang trải qua giai đoạn thử thách trong đời? Cô có lời khuyên nào về việc nhìn nhận bản thân một cách bao quát?
Helena Hjalmarsson: Chúng ta không cần phải cố gắng quá nhiều. Câu trả lời đã có rồi.
Tuy nhiên, điều rất quan trọng là chúng ta phải nắm lấy, thừa nhận và cho phép phản ứng của chính chúng ta. Nếu chúng ta tuyệt vọng, nếu chúng ta muốn khóc về những gì đang xảy ra với con cái chúng ta, hoặc với chính chúng ta, chúng ta hãy để điều đó xảy ra.
Những người tâm linh có thể cố gắng trở nên hoàn hảo, nhưng cách tiếp cận đó không có thật. Điều quan trọng là chúng ta phải thừa nhận và chào đón những cảm xúc của chúng ta. Khi bạn tức giận, bạn thừa nhận điều đó; khi bạn buồn, bạn thừa nhận điều đó.
Các con của tôi là những thiên thần nhỏ theo cách đó, đặc biệt là khi chúng gây khó khăn cho tôi. Bởi vì các con khiến chúng tôi kích động; chúng làm tôi khó chịu bằng mọi cách có thể. Điều quan trọng là các con thấy được chúng ta không sợ bóng tối bên trong mình. Đây là cơ hội hoàn hảo để tích hợp tất cả phiên bản bóng tối bên trong chúng ta và nhìn thấy sự không hoàn hảo của mình.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu phân loại ít hơn và trở nên vô điều kiện hơn với chính mình, và chúng tôi mở rộng lòng trắc ẩn với con cái – như cách chúng tôi mở rộng lòng trắc ẩn với chính mình.
Ví dụ, con gái tôi đã trải qua tất cả những thử thách này trong suốt những năm qua, tuy nhiên, chúng tôi đã có một cuộc sống tuyệt vời.
Vào tháng 12, cô bé ốm nặng và được chẩn đoán bệnh tiểu đường loại 1. Tôi đã cố gắng để coi sóc một người bị suy giảm khả năng kiểm soát xung động, người hiện mắc bệnh tiểu đường loại 1. Tôi đã mất một tháng để chấp nhận việc này. Nhưng đó là một cơ hội tuyệt vời để chào đón mọi thứ.
Con gái tôi, giờ đã gần 20 tuổi, đã rất tức giận. Bằng cách nào đó, qua tất cả những điều này, cháu đã trở nên tốt hơn bao giờ hết. Bằng cách nào đó, người ta đã chẩn đoán lại cho cháu. Cháu đã trở nên hạnh phúc, luôn mỉm cười và chấp nhận mọi thử thách có thể.
Có một câu chuyện Phật giáo về một người nông dân. Con ngựa của ông bỏ chạy và người hàng xóm đến chia buồn. Nhưng sau đó con ngựa quay lại với một con ngựa khác. Bấy giờ người hàng xóm lại nói, ‘Ồ, thật là may mắn.’ Sau đó, cậu con trai của ông bị ngã khi đang cưỡi ngựa và bị gãy chân. Mọi người đều nói: “Ồ, thật là tệ!’ Nhưng sau đó cậu ấy không thể đi lính vì cậu ấy đang phải bó bột chân và mọi người nói, ‘Ồ, thật là may mắn.’
Thật buồn cười khi chúng ta luôn nghĩ rằng một số việc xảy ra là xấu. Chúng ta cần học cách tin tưởng vào vũ trụ một chút. Vũ trụ không bao giờ là cách mà chúng ta nghĩ Vũ trụ là một bí ẩn to lớn mà chúng ta có thể dựa vào.
Helena Hjalmarsson: Có hàng triệu khoảnh khắc như thế. Và đó là lý do tại sao chúng ta tiếp tục làm cha mẹ. Tôi ước gì mình có thêm năm đứa con nữa.
Lina thực sự kỳ lạ. Cô bé nhìn thấu con người và hoàn cảnh. Cô bé biết những điều mà tôi không hiểu làm thế nào cháu có thể biết được.
Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều có khả năng đó bên trong chính mình. Tôi nghĩ rằng chúng ta biết nhiều hơn những gì chúng ta nghĩ.
Tôi muốn nói điều gì đó với những bà mẹ có con cần chăm sóc đặc biệt và bất kỳ người mẹ nào. Khi bạn có một đứa con đang thực sự gặp khó khăn, đó có thể là một trải nghiệm rất cô lập, bởi vì bạn không thể theo kịp cuộc sống xung quanh mình. Bạn dường như bị chìm đắm trong nhu cần của con mình.
Bạn hãy nhớ rằng bất kỳ phản ứng nào bạn có thể có đối với con bạn và những thách thức của con đều ổn cả. Đều ổn. Không có một thẩm phán vĩ đại nào đang đứng đó, muốn làm cho bạn trở nên tốt hơn hoặc hoàn hảo hơn.
Nếu chúng ta liên tục lên án những phản ứng của mình đối với mọi thứ và nếu chúng ta không thể đối xử tốt với chính mình, thì chúng ta sẽ không thể yêu thương người khác.
Hoàng Lan và Lan Hoa biên dịch
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times