Một bác sĩ ở thị trấn nhỏ đang giúp định hình lại cộng đồng của mình như thế nào
Một thị trấn có mỏ than nổi tiếng với mối thù gia tộc luẩn quẩn đã được hồi sinh thông qua sự kết hợp đầy cảm hứng giữa hợp tác và sáng tạo
Xứ sở than đá là thị trấn nhỏ Williamson, West Virginia. Williamson và South Williamson, Kentucky được phân tách bởi con sông Tug Fork chảy giữa hai thị trấn. Williamson có lẽ được biết đến nhiều nhất với mối thù nổi tiếng giữa gia tộc Hatfields và gia tộc McCoys.
Mặc dù khu vực này được nhiều người biết đến nhất nhờ một mối thù truyền kiếp, các cư dân ở Williamson thực ra lại là những người không thích gây sự. Trên thực tế, đó là một cộng đồng gắn bó chặt chẽ đến nỗi một bác sĩ đã đặt mục tiêu là sẽ trở về nhà ở đó sau khi hoàn thành khóa đào tạo y tế của mình.
Quá khứ bình dị
Bác sĩ C. Donovan “Dino” Beckett lớn lên ở Williamson vào thời điểm mà mọi người vẫn còn nhớ về thời kỳ hoàng kim của nó. Beckett nói: “Đó vẫn là một nơi tuyệt vời để lớn lên khi tôi còn trẻ, nhưng giờ thì không còn được như trước nữa”.
Bác sĩ Beckett nhớ rằng thị trấn từng là một cộng đồng thịnh vượng với nhiều nền văn hóa đa dạng, rằng hoạt động khai thác gỗ là thứ đầu tiên đưa mọi người đến đó trong thời đại của Hatfield và McCoy. Tiếp theo là than đá, và sau đó là tất cả các doanh nghiệp khởi nghiệp từ đó. “Người Do Thái ở mỏ than” là một cuốn sách tuyệt vời được Beckett khuyến nghị nên đọc. Cuốn sách miêu tả chi tiết về sự đại diện đậm chất Âu châu trong các cộng đồng khai thác than đá từ thuở sơ khai này. Kinh tế của thị trấn cũng đã được gia tộc Norfolk và Công ty Đường sắt phía Nam, nơi cha của Beckett làm việc hỗ trợ thêm.
Từ nhỏ, Beckett đã được nghe cha mẹ kể rằng Williamson từng là một nơi tuyệt vời như thế nào. Trở lại những năm từ 1920 đến 1950, Williamson là thánh địa văn hóa của miền nam West Virginia. Beckett nói: “Chỉ riêng trên Đại lộ số 2 đã có 40 cơ sở kinh doanh của người Do Thái, điều này thật là điên rồ. Có nhiều cửa hàng cắt may quần áo, một nhà hát opera, một giáo đường Do Thái. Ở đây có sự pha trộn sắc tộc rất phong phú – có cả người Ba Lan, người Ý, người Syria, người Liban, người Mỹ gốc Phi. Vì vậy, khi mọi người nói về việc miền nam West Virginia là một cộng đồng chỉ có duy nhất một sắc tộc thì đó là một sự xuyên tạc hoàn toàn, đặc biệt là đối với Williamson.”
Trở về nhà
Khi là sinh viên của trường Đại học West Virginia tại một cộng đồng nông thôn người Chile, Beckett đã rất ngạc nhiên trước việc các bác sĩ địa phương, những người không có phương tiện y tế hiện đại, nhưng lại có kỹ năng hội chẩn đáng kinh ngạc và cũng tham gia nhiệt tình vào cộng đồng Tiltil nhỏ bé của họ. Beckett trở về nhà với tâm trạng đầy cảm hứng và quyết định nộp đơn vào học ở trường đại học y.
Sau khi hoàn thành khóa đào tạo tại Trường Đại học Y học Chỉnh thể West Virginia ở Lewisburg và chương trình nội trú bác sĩ gia đình ở Charleston, West Virginia, Beckett đã làm việc ở South Williamson, Kentucky. Nhưng ngay sau đó anh đã thấy nhớ West Virginia. “Mặc dù phải đi cả hai dặm (khoảng 3,219m) để sang bên kia sông, nhưng tôi vẫn muốn trở về nhà và làm nhiều việc riêng của mình hơn.”
Năm 2006, sau khi vào làm việc tại Bệnh viện Williamson Memorial ở West Virginia, anh quyết định mở một phòng khám trợ giúp đặc biệt – một khái niệm mới lạ vào thời điểm đó. Phòng khám cung cấp các dịch vụ chăm sóc cho các công nhân của công ty than và khí đốt, và nhờ vào sự tập trung không chỉ vào việc quản lý dịch bệnh mà còn vào các biện pháp phòng ngừa dịch bệnh nên trung tâm của anh đã phát triển nhanh chóng.
Năm 2004, bác sĩ Beckett bắt đầu đầu tư vào lĩnh vực bất động sản ở địa phương. Anh nói: “Tôi đã mua tòa nhà này rộng khoảng 20,000 feet vuông (khoảng 1,858 m2) và dự định sử dụng khoảng 5,000 feet vuông (khoảng 465m2) để làm phòng khám. Tôi cũng đang nói chuyện với một người bạn về việc Williamson sẽ tuyệt vời như thế nào nếu có một quán cà phê ở đây. Chà, ngày hôm sau anh ấy nói, ‘Này, có một gia đình ở Nam Carolina sắp bán tất cả những đồ dùng trong quán cà phê của họ đó’. Vì vậy tôi đã bay đến đó và mua tất cả những thứ tuyệt vời mà họ có, bao gồm cả một quầy pha cà phê Ý espresso, những món đồ đạc rất đẹp, bàn, ghế – tất cả mọi thứ ở đó.” Đó là cách mà Coal Cafe ra đời cùng với một hiệu sách được mở ở bên trong quán cà phê.
Phát triển cộng đồng
Nhưng Beckett không dừng lại ở đó. Anh ấy muốn mua những tòa nhà cũ, cải tạo lại, sử dụng tầng trên làm nhà ở và tầng dưới làm không gian kinh doanh. Anh nói “Williamson là một thị trấn đẹp với các kiến trúc và cơ sở hạ tầng tuyệt vời, tôi muốn giúp mang Williamson trở lại với những nét văn hóa truyền thống thuở xa xưa. Vì vậy, tôi đã vận động hành lang để nhận được sự ủng hộ của cơ quan tái phát triển Williamson và bắt đầu tham gia vào việc cải thiện hình ảnh thẩm mỹ của thị trấn. Sau đó, tôi bắt đầu nghĩ, ‘Chúng ta có thể làm gì để thực hiện song song cả hai việc giúp cải thiện sức khỏe của cộng đồng và vừa phát triển kinh tế ?’.”
Bác sĩ Beckett nhận ra rằng nếu chỉ nói với bệnh nhân của mình về việc ăn uống đúng cách và tập thể dục thôi là chưa đủ mà họ cần phải có một kế hoạch cơ cấu, khả năng tiếp cận với thực phẩm tốt cho sức khỏe với mức giá phải chăng và một hệ thống hỗ trợ sức khỏe tốt. Đó là khi ý tưởng về chợ nông sản sạch ra đời.
Beckett lưu ý: “Có lẽ một trong những điều thú vị nhất mà chúng tôi đã làm được là động viên hai sinh viên từ trường đại học cộng đồng địa phương – một phân viện của Học viện Phát triển Lãnh đạo Cộng đồng Appalachia tham gia dự án. Chúng tôi không có tiền để nghiên cứu cách phát triển chợ nông sản, vì vậy chúng tôi đã giao nhiệm vụ này cho hai sinh viên đó như là một dạng bài tập của họ. Và những cô gái này đã thành công”.
Trong năm đầu tiên, doanh thu hàng tháng của chợ nông sản đạt hơn 20,000 USD. Đến năm thứ hai, chợ nông sản đã chuyển thành họp theo tuần, tạo ra khoản thu nhập 50,000 USD cho nông dân và cộng đồng.
Theo Beckett mô tả thì từ đó trở đi mọi việc đã tiếp tục phát triển “một cách tự nhiên.” Sau khi đạt được Giải thưởng Sức khỏe Văn hóa Robert Wood Johnson cho công việc họ đã làm để gắn kết cộng đồng lại với nhau, họ quyết định sử dụng một ít tiền trong số tiền thưởng trị giá 25,000 USD cho “cuộc thi khởi nghiệp” để bắt đầu xác định và hỗ trợ các doanh nhân. Beckett nói: “Nếu bạn nhìn vào tình trạng đói nghèo và những người khởi nghiệp, thì bạn sẽ thấy chúng có mối quan hệ tỷ lệ nghịch với nhau, vì vậy chúng tôi biết rằng nếu muốn cải thiện tình trạng kinh tế xã hội của khu vực thì chúng tôi phải tạo ra những người khởi nghiệp”.
Một nhân viên làm việc trong phòng khám của Beckett đã chiến thắng trong cuộc thi khởi nghiệp này với ý tưởng về một khu chợ nông sản di động. Cô ấy đã sử dụng số tiền thưởng 5,000 USD để mua một chiếc xe tải và mang sản phẩm đi bán ở khắp nơi trong cộng đồng. Công việc kinh doanh của cô ấy vẫn đang phát triển tốt.
Nhưng ngay cả những người không nhận được giải thưởng cũng vẫn có đủ cảm hứng để biến ý tưởng của họ thành hiện thực. “Một trong những thí sinh đã đưa ra ý tưởng về việc mọi người sẽ mua một lọ Mason Jar để đựng món salad trộn trong đó. Mọi người có thể mang theo chiếc lọ đó bên mình để đựng thức ăn trưa, sau đó sẽ mang về nhà và tiếp tục sử dụng lại vào ngày hôm sau. Beckett giải thích. Mặc dù không chiến thắng, nhưng họ đã tạo ra được con đường của riêng mình và giờ đây họ đã tự mở được các nhà hàng của bản thân ở thị trấn tên là 34:Ate, và đang rất thành công.
Theo lộ trình, chương trình “Williams phát triển bền vững” đã được thiết kế. Beckett giải thích: “Khi chúng tôi làm điều gì đó thì chúng tôi sẽ khuyến khích nhiều người tham gia, và rồi những ý tưởng mới sẽ nảy sinh. Đây là cách mà Williamson phát triển bền vững ra đời, và chính từ đó, ý tưởng về một khu vườn cộng đồng và một số ý tưởng khác đã trở thành hiện thực.”
Khu vực, khu vườn cộng đồng là một sợi chỉ khác gắn kết cộng đồng lại với nhau. Có những người ở nhà công cộng, biết cách làm vườn nhưng lại không có đất. Họ bắt đầu giúp đỡ những người không biết làm vườn. Mọi người trao đổi với nhau các ý tưởng, các bí quyết, phương pháp trồng trọt và sáng tạo ra một thứ gì đó có giá trị để chia sẻ với bạn bè, ăn những đồ do chính bản thân làm ra hoặc trao đổi đồ ăn thức uống với nhau tại chợ nông sản.
Chúng tôi cùng học với nhau ở Trường Y học Chỉnh thể West Virginia – nơi không dạy cho sinh viên về các các kỹ năng kinh doanh, vậy mà khả năng kinh doanh của anh ấy đã gây ấn tượng sâu sắc cho tôi, tôi đã hỏi anh ấy là: làm thế nào mà anh học được nhiều như vậy.
“Đó là một câu chuyện vui,” anh ấy trả lời. “Tôi kể cho anh nghe về công việc kinh doanh đầu tiên của tôi là khi tôi học lớp năm. Dì tôi có một chiếc hòm khổng lồ bằng gỗ tuyết tùng cũ chứa hàng nghìn cây bút chì số 2 mà chú tôi đã sưu tập được trong nhiều năm khi chú còn đang làm việc cho ngành đường sắt. Sau khi chú tôi mất, vào một ngày nào đó, tôi tình cờ nhìn thấy những chiếc bút chì này và dì tôi đã đồng ý cho tôi tất cả số bút chì đó. Khi đó, tôi nghĩ rằng ‘Cơ hội kiếm tiền đây rồi’. Tôi có cả đống hàng tồn kho này, vì vậy tôi quyết định bắt đầu bán chúng ở trường. Tôi đã kiếm được một khoản tiền kha khá ngay khi đang học năm lớp năm đó. Sau đó, thầy hiệu trưởng đã nhìn thấy những gì tôi đang làm, và ông ấy đã mang đến trường một chiếc máy bán bút chì lạ mắt. Do đó, tôi chỉ bán được thêm vài cái nữa. Vì vậy, tôi bắt đầu bán giảm giá vì tôi có cả một đống bút chì tồn kho của chú tôi. Sau đó, ông ấy chặn tôi lại và nói rằng tôi không được phép bán bút chì ở trường nữa. Tôi nhanh chóng nắm bắt được cách điều tiết trong kinh doanh. Sau đó, tất nhiên là tôi đi đến chợ đen. Đó là sự lặp lại nguyên si của sự khởi đầu các hiểu biết về kinh doanh của tôi,” anh cười.
Cuộc gặp gỡ tình cờ
Năm 2011, thị trường than suy yếu và Williamson bắt đầu mất nhiều việc làm hơn. Để giúp đỡ cộng đồng, Beckett quyết định mở một phòng khám miễn phí mỗi tuần một ngày. Khi nhu cầu khám chữa bệnh tăng lên, họ phải mở cửa phòng khám thêm nhiều ngày hơn. Và rồi một cuộc gặp gỡ tình cờ đã thay đổi tất cả.
Beckett nói: “Trong cuộc sống sẽ có rất nhiều mối quan hệ tình cờ được hình thành. Một trong những người đã giúp tôi thực hiện dự án Williamson phát triển bền vững đã nói chuyện về phòng khám của tôi với một người phụ nữ khi đang đi cùng với cô ấy trên tàu điện ngầm DC. Hóa ra cô ấy là một nhà văn chuyên tài trợ cho việc chăm sóc sức khỏe. Vì vậy, sau đó hai tuần, người phụ nữ này, cô Monica, đã đến thăm tôi và nói, ‘Anh nên mở một FQHC (Trung tâm Y tế đủ tiêu chuẩn Liên bang)’. Tôi nói: ‘Tôi không hiểu cô đang nói cái gì’. Cô ấy giải thích một số điều về trung tâm này và thuyết phục tôi nên làm điều đó. Đó là một quá trình tìm hiểu rất nan giải.” Bất chấp những thách thức, Trung tâm Sức khỏe và Chăm sóc sức khỏe Williamson đã mở cửa vào năm 2014.
Kể từ đó, phòng khám đã phát triển từ năm nhân viên, với không gian rộng 5,000 feet vuông (khoảng 465 m2) và ngân sách hoạt động là 650,000 USD, đến nay đã tăng lên đến 120 nhân viên (được tuyển từ cộng đồng). Họ cũng đã mua lại Bệnh viện Williamson Memorial sau khi bệnh viện đó đóng cửa và đang lên kế hoạch mở cửa trở lại vào năm 2022. Không tính đến diện tích của bệnh viện, họ hiện có 70,000 feet vuông (khoảng 6,503 m2) diện tích văn phòng và khoảng 14 triệu USD ngân sách hoạt động. “Và chúng tôi đã đạt được điều đó trong khoảng thời gian sáu năm”, Beckett tự hào nhấn mạnh.
Nhưng đó không phải là tất cả. Khi họ mở lại bệnh viện, Beckett nói rằng họ sẽ thuê lại 80 trong số 100 nhân viên đã bị mất việc do bệnh viện đóng cửa và có khả năng sẽ tăng thêm nhân viên bắt đầu từ con số đó.
Một yếu tố quan trọng trong thành công của Bác sĩ Beckett là việc anh hiểu được nhu cầu của cộng đồng. Đó là lý do tại sao anh ấy vẫn đến gặp các bệnh nhân. “Nếu họ bắt tôi ngừng gặp bệnh nhân, tôi sẽ không làm những gì tôi đã làm. Tôi nghĩ đó mới chính là chìa khóa bí mật cho sự thành công của chúng tôi. Tôi đã ngồi nói chuyện với bệnh nhân, biết chuyện gì đang xảy ra trong thế giới của họ, và điều đó ảnh hưởng đến họ như thế nào, sau đó tôi sẽ chuyển điều đó thành các chương trình đáp ứng nhu cầu của cộng đồng”.
Trung tâm Sức khỏe và Chăm sóc Sức khỏe Williamson có một huấn luyện viên năng động và theo chương trình chăm sóc sức khỏe của Trung tâm, chương trình chạy 5K hàng tháng đã được bắt đầu. Số lượng người chạy đã tăng từ 30 người mỗi tháng một lần lên khoảng 200 người, với mọi lứa tuổi và theo nhiều chủ đề khác nhau của từng tháng. “Trước đó, nếu bạn đang chạy ở Williamson, thì có lẽ không không phải vì một lý do tốt”, Beckett nói đùa. “Để thu hút nhiều người tham gia chương trình hơn, chúng tôi đã cố gắng biến sức khỏe thành một trò chơi. Ví dụ như chúng tôi đã cho phát hành các hộ chiếu”. Những người tham gia chương trình chạy 5K có thể đến chợ nông sản để đóng dấu hộ chiếu và kiếm điểm. Sau đó, họ có thể chọn các vật phẩm làm phần thưởng. Đây là một cách đơn giản nhưng hiệu quả để khuyến khích mọi người.
Và chương trình này có sức lan tỏa tốt. Chương trình chạy 5K được coi như là một bàn đạp để thành lập câu lạc bộ chạy bộ và câu lạc bộ đi bộ đường dài. Beckett giải thích: “Chúng tôi vẫn tổ chức các buổi chạy bộ và đi bộ đường dài, nhưng hiện nay có rất nhiều người bắt chước các chương trình này của chúng tôi và tự tổ chức chạy bộ và đi bộ đường dài theo chương trình của riêng họ. Chúng tôi đang làm việc với các đường sông nước, chèo thuyền kayak trên sông Tug, một trong những con sông câu cá vược hấp dẫn nhất trong cả nước. Chúng tôi đang sử dụng các tài nguyên địa phương của mình và mọi người đang kết nối lại với tất cả những thứ xung quanh họ.”
Cộng đồng thanh niên cũng là một trọng tâm quan trọng. Họ tham gia vào rất nhiều các hoạt động từ các lớp học nấu ăn và tổ chức nấu ăn ngoài trời, đến các thử thách theo phong cách Fear Factor (Vượt qua nỗi sợ hãi) tại chợ nông sản, tham gia chạy 5K, đến chương trình khởi nghiệp dành cho thanh niên với khu trưng bày riêng tại các hội chợ và sự kiện cộng đồng. “Vì vậy, giả sử có một đứa trẻ nào đó có ý tưởng kinh doanh bút chì”, anh cười “thì chúng tôi sẽ quảng cáo cho chương trình đó và khuyến khích cậu bé thực hiện điều đó”.
Beckett hiểu rằng những thói quen mà những thanh niên này thiết lập ngay từ bây giờ sẽ giúp định hướng tương lai cho họ – và đó cũng là nỗ lực của cộng đồng. “Chúng tôi làm việc với chính quyền thành phố địa phương, sở y tế và các tổ chức khác. Chúng tôi liên kết tất cả các nhóm này lại với nhau để cố gắng tạo ra bầu không khí thân thiện trong cộng đồng, thu hút mọi người ra khỏi nhà, trò chuyện và tham gia các sự kiện để giúp gắn kết cộng đồng lại với nhau”.
Giá trị sâu sắc của văn hóa địa phương
Năm 2015, thị trấn Williamson đã mất đi 1,000 công việc khai thác than, và là một trong những nơi có tỷ lệ đói nghèo cao nhất trên toàn quốc, và cũng là nơi gặp phải các vấn đề về sức khỏe như béo phì và tiểu đường. Đó là một đòn giáng mạnh vào cộng đồng và nhấn mạnh sự cần thiết phải ổn định lại kinh tế khu vực.
Nhưng may mắn thay, cũng trong chuyến đi đến DC – khi lần đầu tiên Monica nghe nói về phòng khám của Beckett – cô cũng đã có cơ hội gặp được một người đàn ông tên là Daryn Dodson. Hóa ra, Dodson đã có rất nhiều các khoản đầu tư để tác động giúp cho các cộng đồng có nhu cầu. Sau khi bay xuống Williamson, ông giới thiệu Beckett với Jim Coulter, người đứng đầu TPG và là “Warren Buffett của bờ biển phía tây”, như Beckett mô tả về ông. Kết quả là, chương trình “The Learning Journey” đã được thành lập. Sự kiện này quy tụ 12 sinh viên đang học thạc sĩ (MBA) ở Stanford, cùng với những người đứng đầu của một số công ty công nghệ quốc gia, các nhà lãnh đạo tư tưởng, doanh nhân và nhà đầu tư. Mục tiêu của họ là cùng nhau tập hợp lại ở Williamson và lên ý tưởng để tạo ra động lực thúc đẩy kinh tế địa phương.
Beckett nhớ lại, “Một trong những nhà đầu tư mạo hiểm nói, ‘Bạn có mọi thứ ở đây – tất cả những nguồn tài nguyên thiên nhiên này, như con Đường mòn Hatfield và McCoy, nếu nối lại với nhau sẽ dài 800 dặm (khoảng 1,287 km). Đây là nơi mà bạn phải tập trung sự cố gắng của bạn. Mọi thứ đều ở đây. Bạn phải xây dựng được cơ sở hạ tầng vững chắc ở đây’”.
Cuối cùng, theo Beckett, tăng trưởng bền vững mới là điểm mấu chốt. Có nhiều khoản trợ cấp và nhiều nguồn tài trợ giúp xây dựng cơ sở hạ tầng, nhưng Beckett nói, “Nếu chúng ta đã xây dựng lên được một chương trình thì chúng ta phải tìm ra cách để chương trình đó tự tài trợ, để không phải lúc nào chúng ta cũng phải đi tìm thêm tiền từ các chương trình trợ cấp hoặc các nguồn bên ngoài. Đó là cách làm tồi tệ nhất và bạn sẽ không bao giờ thành công”.
Với suy nghĩ này, Beckett đã đồng sáng lập AMCO (Công ty quản lý Appalachian) với Brad Smith, người sáng lập và Giám đốc điều hành của Intuit. Beckett giải thích: “Chúng tôi sử dụng AMCO để tôn vinh Appalachia, để trả lại tiếng nói cho chúng tôi và để chúng tôi kể câu chuyện về Appalachia của mình thay vì nhờ những người khác, những người không biết về Appalachia, kể chuyện. Việc này đang được thực hiện theo quan điểm do các doanh nhân xây dựng lên. Chúng tôi đã thành lập công ty quản lý các địa điểm giải trí. Chúng tôi có các lễ hội, các buổi hòa nhạc, các môn thể thao sức mạnh với dịch vụ cho thuê ATV (xe địa hình) để đi trên những con đường mòn địa phương, chèo thuyền kayak, bơi xuồng – bạn có thể tham gia các trò giải trí đó”.
Một trong những mục tiêu của Beckett là giúp bảo tồn văn hóa địa phương. “Văn hóa của người Appalachian là ngồi trước hiên nhà và lắng nghe bà hoặc ông hoặc dì của bạn kể chuyện. Những câu chuyện sẽ giúp kết nối thế hệ trẻ với những gì đã xảy ra trước đây. Khi chúng tôi bị mất 1,000 việc làm và mọi người phải rời khỏi thị trấn để tìm cách chu cấp cho gia đình họ – điều đó đã làm mất dần đi các nét văn hóa Appalachian của chúng tôi. Những câu chuyện kể về – chúng ta là ai – đó là vàng. Đối với nhiều người thì điều này không nằm trong phạm vi quan tâm của họ; chúng tôi cũng không phải là nhóm người có đủ tầm quan trọng đối với những người ở Washington, D.C. Nhưng đó là một nơi đặc biệt và tôi muốn giúp bảo tồn nó”.
Trong mắt của Beckett, những con người làm nên mảnh đất này là những con người đặc biệt. “Mọi người luôn nói rằng yếu tố xuất khẩu số một của chúng tôi là con người, và đó là nhờ văn hóa, cách tiếp cận, đạo đức làm việc của chúng tôi—phương thức làm việc —đó chính là những điều giúp họ có được thành công đó. Điều này thật khó có thể triển khai được trong môi trường xã hội hiện thời, bởi vì điều đó không thực sự được tôn vinh và đôi khi, di sản của bạn thậm chí còn bị coi thường. Nhưng văn hóa của chúng tôi mới là điều khiến chúng tôi trở nên vĩ đại”.
Nhìn về phía trước
Beckett có một tầm nhìn rõ ràng cho tương lai: “Tôi muốn giúp tạo ra thật nhiều thành công ở đây—tạo công ăn việc làm, tạo ra của cải—để chúng ta củng cố phần phía tây nam của West Virginia và biến nó thành một nơi sầm uất về kinh tế, khiến cho tiểu bang cũng sẽ được hưởng lợi, và điều đó giúp mọi người thích ở lại đây, tăng dân số và giữ cho nền văn hóa Appalachian đó tồn tại”.
Beckett chắc chắn là đang làm phần việc của mình để giúp tạo ra tầm nhìn đó. Bên cạnh các công việc kinh doanh khác, anh ấy còn là đồng sở hữu Khách sạn Mountaineer lịch sử và cửa hàng bán phần cứng máy tính cũ – được mở cửa trở lại với tên là Local Lumber & Supply sau khi cửa hàng 84 Lumber đóng cửa khiến khu vực này gặp khó khăn. Để giúp cung cấp một ngôi nhà cho chợ nông sản trong những tháng lạnh hơn, phòng khám của anh ấy đang cải tạo lại không gian kết nối trong nhà quanh năm và anh ấy cũng đang phát triển một nền tảng công nghệ mới để giúp cho các bệnh nhân tiếp cận được với các chuyên gia y tế còn thiếu trong cộng đồng.
Vì khu vực này bị ảnh hưởng nặng nề bởi cuộc khủng hoảng thuốc phiện nên trung tâm y tế đã thành lập Tập đoàn New Heights để giúp những người đã phục hồi thành công bắt đầu làm việc theo hình thức thực tập và học các kỹ năng làm việc. Beckett cho biết tập đoàn đã làm việc với một số doanh nghiệp sẵn sàng cung cấp việc làm cho mọi người sau khi tham gia chương trình. “Ai cũng có thể phục hồi được, nhưng nếu bạn không có sự hỗ trợ, thì bạn sẽ lại có nguy cơ tiếp tục trượt dốc”.
Williamson đã làm được rất nhiều điều tuyệt vời nên các vùng khác của đất nước hiện đang tìm đến khu vực này để học hỏi ý tưởng về cách cải thiện cộng đồng của họ. Beckett đề xuất xây dựng kho dữ liệu “Try This West Virginia” – lưu trữ các ý tưởng và tài nguyên – được coi như là một điểm khởi đầu tốt. Nhưng anh ấy cũng chỉ ra cho các địa phương đang muốn học hỏi kinh nghiệm rằng: họ không cần phải biết tất cả mọi thứ ngay từ khi bắt đầu tham gia việc cải tổ ở địa phương. “Có rất nhiều điều chúng tôi không biết và phải học hỏi trong suốt quá trình làm. Có rất nhiều thứ chúng tôi đã làm sai và phải quay lại và làm lại, nhưng chúng tôi đã học được nhiều điều từ những lần vấp ngã đó”.
Khi được hỏi điều gì đã thúc đẩy anh ấy tiếp tục đầu tư nhiều như vậy vào cộng đồng, anh đã nói: “Tôi đã nghĩ về điều này rất nhiều. Những đứa con của tôi rất thích khi tôi tham gia vào tất cả những chương trình này. Khi tôi hỏi các con sau này sẽ làm gì khi lớn lên, tôi cũng đang tự hỏi mình điều đó. Thời nay, chúng tôi xây dựng tất cả những thứ này có nghĩa là chúng tôi đang tạo ra các lựa chọn và cơ hội để giúp các con thành công và làm những gì các con muốn làm. Các con tôi có thể ở lại đây. Nếu các con ở lại đây thì chúng sẽ thực sự có nhiều lựa chọn để tham gia—và không chỉ các con tôi, mà ngay cả những người khác nữa. Nơi đây sẽ là vùng đất tốt để ở, là nơi bạn có thể kiếm sống. Tất cả chúng ta đều cần có cảm giác thân thuộc”.
Niềm đam mê và tình yêu của Beckett dành cho cộng đồng của anh ấy tỏa sáng trong mọi việc anh làm. “Tôi rất phấn khởi về tương lai của chúng tôi và tôi nghĩ tương lai sẽ vô cùng tươi sáng. Tôi nghĩ với những gì chúng tôi đang cố gắng hoàn thành, và với việc biết cách kết hợp những suy nghĩ và ý tưởng của mọi người thì vùng đất của chúng tôi sẽ chỉ có ngày càng phát triển với cuộc sống ổn định. Vùng đất của chúng tôi đang trở thành một câu chuyện tuyệt vời”.
Khánh Nam biên dịch.
Quý vị tham khảo bản gốc từ The Epoch Times